Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Không Xứng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:19:52

5

Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, cơ thể sự chăm sóc của An Viễn Chu hồi phục .

Ngày thường, y bận rộn với chính sự, nhưng khi thời gian rảnh sẽ đến thăm .

Hắn cùng xem kinh Phật, cùng thảo luận về lý Phật.

Ta từng nghĩ, thái tử cao cao tại thượng , hiểu rõ về Phật học như .

Y hỏi về kế hoạch tương lai, chỉ luôn chuẩn cho các món ăn chay và thuốc bổ.

Từng hành động đều thể hiện sự ân cần và tận tâm của y.

Ta hiểu tại y đối với như , cũng tìm hiểu thêm, vì sợ câu trả lời sẽ là một gánh nặng thể chịu đựng nổi.

thì sớm muộn gì cũng rời .

Cảm thấy cơ thể gần hồi phục, quyết định từ biệt y.

Lần , y ngăn cản , chỉ nhắc nhở cẩn thận một chút.

khi đến cửa thành, binh lính ngăn .

Hóa An Tĩnh Dương hề ý định buông tha t, cử binh lính tìm kiếm vách đá mà kết quả, đó cử tìm kiếm tung tích ở khắp các thành thị.

Khi thấy An Tĩnh Dương vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng và khẩn trương, khỏi nhíu mày.

“Bất Độ, quả thật ngươi chớt, đừng nữa ?” Hắn chẳng quan tâm đến những xung quanh, ngay khi kịp phản ứng, ôm lòng một cách công khai.

Ta ghê tởm đẩy , giữ cách với .

“Ngài tự trọng , rời thành.” lịch sự và xa cách hành lễ với .

Hắn lập tức nắm chặt lấy cổ tay , dùng sức khiến thể thoát .

“Bất Độ, nhận với ngươi , giờ ngươi chỉ cần ở bên cạnh , đừng nghĩ đến việc rời thành.”

Hắn bá đạo kéo về phía , cố gắng thoát khỏi xiềng xích của nhưng vô ích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-xung-pnkj/chuong-5.html.]

“Hoàng , giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi gì thế? Cưỡng đoạt dân chúng?” Một giọng đột ngột vang lên lưng .

Là thái tử An Viễn Chu đến .

Có lẽ y thể rời khỏi kinh thành.

Mọi chuyện tính toán kỹ lưỡng, quả nhiên, vua khen ngợi, tâm kế của y cần .

Khi đang suy nghĩ miên man, An Tĩnh Dương buông tay .

“Hoàng , ngài đến đây? Đây là chuyện của và Bất Độ, hoàng hiểu thì đừng can thiệp.”

Giọng An Tĩnh Dương rõ ràng chút yếu ớt, đầu vốn luôn ngẩng cao giờ cũng bất giác cúi xuống.

Ta An Viễn Chu kéo phía , đối mặt với An Tĩnh Dương, cùng An Viễn Chu rời , dù tính toán với .

“Ai hiểu, ngươi nhất nên an phận, nếu , những chuyện ở bên phụ hoàng ngươi gánh nổi .”

An Tĩnh Dương ngay lập tức đổi sắc mặt, đơ đó, còn động đậy gì nữa.

Trở phủ thái tử, chỉ im lặng bàn.

Không đối mặt với An Viễn Chu như thế nào.

“Sao ? Giận ?” Y vẫn giữ nụ dịu dàng, nhưng khiến cảm thấy chút chói mắt.

“Ngài sớm chẳng thể rời khỏi kinh thành ?”

“Bất Độ , chỉ ngươi nhận rõ hiện thực thôi, trốn tránh là cách giải quyết vấn đề, giờ giúp ngươi, ngươi còn bỏ trốn?”

Y xong, đôi mày khẽ nhướn lên, trong mắt thoáng qua một cảm xúc khó hiểu.

“Thái tử, phúc đức mà khiến ngài hạ giúp đỡ?” Bị y như , cảm thấy thoải mái, liền cầm ly nước bên cạnh, uống một ngụm để định tâm trạng.

“Thực , từ lâu ngươi, lúc đó, thường cải trang đến Thiên Long Tự ngươi giảng Phật lý, lúc ngươi đó như tiên nhân lánh đời, khiến dám xúc phạm chút nào.

Chỉ là ngờ, cuối cùng ngươi yêu tên vô dụng của , còn hại đến mức . Nếu thế, lúc đó trực tiếp dẫn ngươi phủ thái tử .”

Đôi mắt đào hoa nhướn, lúc vì nụ mà trở nên đầy tình cảm, khiến khỏi hoảng loạn.

Thấy lâu đáp , y tức giận, chỉ nhẹ nhàng bảo nghỉ ngơi cho .

Loading...