Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Kịch Âm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:32:59

tưởng cha sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng ngoài dự liệu, thấy lấy từ tay áo một túi tiền đưa cho cha.

 

Sắc mặt ông khó coi, nhưng vẫn nhận lấy.

 

Tận phút cuối cùng, cha vẫn nhận thêm một mối ăn ?

 

Người thấy cha nhận tiền thì nhanh chóng rời .

 

vòng phía , hỏi thẳng: “Cha, cha nhận ?”

 

Ánh mắt cha đờ đẫn, cất tiếng thì vô thức gật đầu, đó mới nhận đang mặt.

 

Toàn ông toát lên vẻ u ám khó tả, ông liền xuống, nắm lấy vai : “Bây giờ, con đổi vé tàu , khi trời tối lên đường, đến tìm dì con .”

 

Tại ?

 

Nỗi bất an dâng lên trong lòng , níu chặt vạt áo cha: “Vậy còn cha?”

 

Cha xoa đầu : “Cha sẽ chuyến tàu ban đầu đặt, sáng mai mới .”

 

“Con cùng cha.”

 

“Không ! Con .”

 

giậm chân, thấy cha còn định gì đó nhưng thôi, khiến tức đến mức bỏ chạy.

 

Cha hôm nay thực sự kỳ lạ!

 

04

 

Không dám trái lời cha, vẫn đổi vé tàu.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy gì đó .

 

Đang định phòng thu dọn đồ đạc, bỗng ai đó nắm chặt lấy cánh tay.

 

“Chị Phương Hoa?”

 

“Suỵt!”

 

Chị che miệng , đóng cửa phòng .

 

Hốc mắt chị đỏ hoe, trông như xong, chút mong manh đáng thương.

 

Phương Hoa thể nổi danh, ngoài giọng hát , nhan sắc cũng tệ.

 

Giọng dịu xuống: “Chị Phương Hoa, chị ?”

 

Bàn tay chị nắm c.h.ặ.t t.a.y , bấu sâu da thịt, giọng đầy hoảng loạn: “Chủ gánh nhận một đơn hát!”

 

… Thì .

 

Chưa kịp hỏi, chị tiếp tục: “Đơn nhận là kịch âm!”

 

mở to mắt, run lên bần bật.

 

Một trong những quy tắc cha đặt chính là nhận “kịch âm”.

 

“Kịch âm” chỉ những buổi diễn các dịp âm lịch đặc biệt, ví dụ như rằm tháng bảy, hoặc những suất diễn nửa đêm dễ phạm kiêng kỵ.

 

Ông giữ nguyên tắc suốt gần ba mươi năm. Vậy mà ngay khi quyết định giải tán gánh hát để dưỡng già, ông phá lệ, nhận một đơn kịch âm cuối cùng.

 

cũng đờ đẫn.

 

Lớn chừng , từng gặp tình huống như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kich-am/chuong-2.html.]

Chợt, nhận điều bất thường!

 

Tấm vé tàu ban đầu là chuyến sáng mai, cha chỉ bảo đổi một vé. Điều đó nghĩa là, ông định rời ngay từ sáng sớm.

 

Vậy thì vở diễn chắc chắn thể là ngày mai.

 

bây giờ cũng chẳng dấu hiệu chuẩn gì, chẳng lẽ… buổi diễn sẽ diễn nửa đêm nay ?!

 

Chị Phương Hoa sợ đến mức run cầm cập:  “Cha em rốt cuộc đang định gì? Chị… chị c.h.ế.t , bé Lan Thu!”

 

vội nắm lấy tay chị trấn an: “Chị đừng sợ, nhận kịch âm nghĩa là sẽ c.h.ế.t . Cha em chắc chắn …”

 

Cha tuy nghiêm khắc với gánh hát, nhưng luôn quan tâm đến .

 

Nếu thật sự quá nguy hiểm, ông tuyệt đối sẽ để họ lao đầu lửa.

 

Ánh mắt chị đột nhiên ánh lên nét bi thương khó thành lời: “Không cần c.h.ế.t , chị cũng dám lên sân khấu!”

 

Hát một vở kịch âm, đối với bất kỳ ai cũng là một thử thách, huống hồ chị chỉ hơn năm tuổi, là một cô gái yếu đuối mong manh.

 

hỏi: “Vậy vở diễn là gì?”

 

“Mẫu Đơn Đình.”

 

Vậy thì chị chắc chắn sẽ đóng vai Đỗ Lệ Nương, vai chính của vở .

 

chút do dự, nhưng chị run rẩy thế , dù lên sân khấu, e là cũng hát nổi.

 

Gánh hát sắp giải tán , thể để mất danh tiếng ngay ở suất diễn cuối cùng chứ?

 

Như thế, tâm huyết của cha chẳng uổng phí ?

 

từng học chính thức, nhưng vai Đỗ Lệ Nương , thực sự thể hát vài câu.

 

Nhìn chị, hạ quyết tâm: “Để em chị lên diễn.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Mắt chị ánh lên niềm vui mừng, nhưng nhanh chóng lo lắng lấn át.

 

nếu em xảy chuyện thì ?”

 

“Không . Cha em sẽ lấy mạng đùa.”

 

nếu cha em phát hiện thì…”

 

Đây đúng là một vấn đề. Sờ tấm vé tàu trong túi, suy nghĩ một lúc, đẩy nó tay chị.

 

“Đây là?!”

 

“Cha bảo em hôm nay Khang Thành tìm dì, em chị ở . Dù chị cũng chỗ dừng chân, chi bằng Khang Thành .”

 

Câu giờ bao lâu thì cứ câu bấy lâu.

 

Đến lúc cha phát hiện , lẽ chị Phương Hoa cũng rời .

 

Chị siết chặt tấm vé tàu đưa, bỗng bật nức nở, gục vai mà thổn thức: “Bé Lan Thu, là chị với em…”

 

Khó khăn lắm mới dỗ chị rời , nhưng trong lòng càng bất an.

 

Chị cứ vài bước ngoảnh đầu , gắng gượng nở nụ , vẫy tay chào.

 

lặng lẽ chờ đến khi trời tối, rón rén đến phòng hóa trang.

 

Trang điểm , cha sẽ dễ nhận .

 

May mắn là những năm qua, thường giúp việc trong đoàn, nên việc tự hóa trang vẫn trong khả năng.

 

 

Loading...