Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Kịch Âm - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:33:01

Khi các đàn đàn chị đến nơi, vẽ lên mặt một lớp trang điểm rực rỡ.

 

Ai nấy đều mang nặng tâm sự, chẳng ai chú ý quá nhiều đến .

 

Cho đến lúc sắp lên sân khấu, cha đến.

 

Vừa , ông lập tức thẳng về phía !

 

Tim thắt , thấy cha sải bước đến, mạnh tay siết chặt lấy vai .

 

Nghiến răng nghiến lợi quát: “Sao còn ? Còn Phương Hoa ?!”

 

Bị vẻ mặt âm trầm đáng sợ của cha dọa đến suýt , run rẩy : “Chị dám hát vở , cha… cha để con lên diễn !”

 

Một cái tát giáng thẳng mặt , đau đến mức tai ù , mắt chợt lóe .

 

Nỗi ấm ức nghẹn nơi cổ họng, thể thốt thành lời.

 

Cha luôn nghiêm nghị, nhưng mười mấy năm qua, từng động dù chỉ một ngón tay.

 

Vậy mà , ông đánh .

 

“Đồ nghịch tử! Cha… cha nuôi con uổng phí !”

 

“Cha…”

 

“Con đưa vé tàu cho Phương Hoa, bảo nó Khang Thành đúng ?!”

 

Hiểu con ai bằng cha. cắn môi, nước mắt lăn dài, lặng lẽ gật đầu.

 

Cha hít sâu vài , tránh ánh mắt , lệnh: “Đi đồ ngay!”

 

hiểu, định hỏi, nhưng cơn đau rát mặt nhắc rằng lúc thể chọc giận cha nữa.

 

đành xoay rời , cởi bộ trang phục hát tuồng xuống.

 

Khi ôm bộ trang phục , suýt nữa đánh rơi xuống đất vì quá kinh hãi.

 

Cha hóa trang thành Đỗ Lệ Nương!

 

5

 

Khuôn mặt ông trát đầy lớp phấn son dày cộm, thấy cũng gì, chỉ cầm lấy bộ y phục trong tay .

 

Cha cao lớn, vóc dáng cũng quá vạm vỡ, tuy mặc chút chật chội, nhưng ông vẫn cố kéo giãn trang phục, ép mặc .

 

“Cha! Cha đang ?!”

 

hét lên, nỗi sợ hãi trong lòng bùng lên dữ dội.

 

Rốt cuộc vì lý do gì mà cha bao giờ sân khấu quyết định đóng vai Đỗ Lệ Nương trong một vở kịch âm?

 

Là để… ?

 

sởn gai ốc, cảm giác như bỏ sót điều gì đó.

 

Cha đáp, chỉ dặn dò: “Giờ về phòng cha ngay, tối nay dù ai gõ cửa cũng mở! Trời sáng thì lập tức lên tàu !”

 

Nước mắt trào , liên tục lắc đầu: “Vậy còn cha? Cha Khang Thành với con ?”

 

Rõ ràng chuyện gì xảy , nhưng tim đập loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kich-am/chuong-3.html.]

 

một linh cảm , nếu rời , e rằng cha con sẽ khó mà gặp .

 

Ý nghĩ từ mà đến, nhưng khiến tim thắt chặt.

 

Cha đẩy , chỉ lạnh lùng : “Mau về ! Nhớ kỹ lời cha! Đừng bao giờ gánh hát nữa!”

 

đẩy khỏi cửa, màn đêm rét buốt đến thấu xương.

 

Trên sân khấu, tiếng hát cất lên: “Tình từ sinh , chỉ một lòng một sâu nặng…”

 

Giọng hát vang vọng, so với ngày thường càng thê lương thảm thiết, như chim đỗ quyên ai oán.

 

Bước chân hướng về phòng, nhưng chợt ngừng .

 

thể bỏ mặc cha!

 

Vở kịch rốt cuộc bí ẩn gì?!

 

hít sâu mấy , chạy ngược !

 

Lúc cha đẩy , cảm thấy quãng đường dài, nhưng giờ chạy về thấy nó xa lạ vô cùng.

 

Khi trở , vang vọng bên tai là giọng Đỗ Lệ Nương: “Hóa xuân sắc rực rỡ muôn nơi, phút chốc đều thành hoang tàn đổ nát…”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bước chân chững , mồ hôi túa như mưa.

 

Đỗ Lệ Nương là cha đóng, nhưng giọng hát thể là của cha ?!

 

vòng phía sân khấu, nín thở bước tới, nấp bóng tối rèm.

 

May mắn ai phát hiện, sân khấu thêm một .

 

tận mắt cha điệu bộ, cất giọng hát, từng động tác uyển chuyển như nước chảy, thành thục đến mức kinh ngạc!

 

Ông thực sự tài nghệ thế ?

 

Vậy vì suốt bao năm từng thể hiện?

 

thở hắt , đảo mắt quanh, càng thêm sửng sốt đến nỗi miệng cũng khép , khán đài trống !

 

Vậy thì, vở kịch là diễn cho ai xem?!

 

Chợt nhớ đến bốn chữ tám phương, khó khăn nuốt nước bọt.

 

Sợ cha phát hiện, thêm cảnh tượng mắt khiến kinh hãi, vô thức lùi một bước.

 

nghĩ, vẫn nên về thì hơn.

 

ngay lúc , cánh tay truyền đến một cơn đau nhói!

 

Sau lưng lạnh toát, mồ hôi túa như mưa. Người phụ nữ mặc y phục nha đột nhiên xuất hiện mặt , xa lạ!

 

túm chặt lấy cánh tay , móng tay dài sơn đỏ, kéo miệng nở một nụ , gương mặt hóa trang càng thêm đáng sợ!

 

đàn chị nào của , thì vốn nên xuất hiện sân khấu .

 

… cô là một kẻ dư thừa!

 

Từ đến nay, chỉ qua một câu “quỷ khí nặng nề”  trong sách vở, nhưng giờ đây, nỗi sợ chạy dọc cánh tay , len lỏi tận tim gan.

 

Loading...