Kiếm Động Trung Châu
Chương 6: Giữa quan đạo sứ thần xuất hiện vũ hương viện diện kiến nghi vương
Lại nói, sau khi được bọn quần hào lẫn quần tà tránh lối nhường đường, đoàn người của Nghi cung lại tiếp tục cuộc hành trình. Thế nhưng, cỗ kiệu chỉ vừa mới đi được có mấy trượng thì bỗng đâu từ phía sau cách nơi ấy khá xa lại có tiếng gọi truyền tới, thanh âm rất lớn :
- Cung chủ. Xin hãy đình giá.
Thanh âm lồng lộng nhưng bình hòa, hàm chứa một công phu nội lực rất thâm hậu. Nghe tiếng gọi, Nghi cung cung chủ liền truyền lệnh cho cỗ kiệu dừng lại. Bọn Hoàng y đại hán đặt cỗ kiệu xuống đất. Mọi người tại trường đồng quay lại nhìn về hướng thanh âm truyền đến.
Nhưng người kia do ở xa nên đã sử dụng công phu Thiên Lý Truyền Âm để phát thoại, vì thế mà lúc này trên đường vẫn chưa thấy có ai xuất hiện, chỉ nghe thấy những tiếng vó ngựa “lộp cộp” vang lên không ngớt.
Tiếng vó ngựa vọng vào tai mọi người càng lúc càng lớn. Chẳng bao lâu sau là đã thấy tiến gần đến nơi. Rồi mọi người trông thấy có một đoàn kỵ mã đang hối hả phi đến thật nhanh. Đoàn kỵ mã gồm hơn chục kỵ sĩ, ngoài khoác cẩm bào hoa lệ, bên trong cũng vận áo gấm. Người thì như hổ, ngựa lại tựa rồng. Kẻ cưỡi đã oai phong hùng dũng mà tọa kỵ cũng là danh câu thần mã, con nào con nấy đầu ngẩng cao, chân dài, toàn thân đều một màu đen tuyền. Trong bọn quần hào cũng có không ít những kẻ sành ngựa cứ không ngớt chắc lưỡi thầm khen.
Khi đoàn kỵ mã đã chạy đến nơi, mọi người chợt thấy sáng lóe lên ánh vàng lấp lánh, thì ra móng của những con tuấn mã đều được đóng bằng hoàng kim. Chạy đến tất cả chỉ là hơn mười con ngựa, tuy người ngựa không đông nhưng khí thế hùng tráng chẳng khác gì thiên binh vạn mã.
Mười thớt ngựa đi trước chạy đến nơi liền lập tức rẽ ra thành hai hàng, nghiêm cẩn đứng hai bên, duy chỉ có nhân vật đi sau cùng là vẫn giục ngựa tiếp tục chạy tới. Người này khoác thanh bào, vận thanh y tiểu mạo, phong thái văn nhã quý phái khác hẳn những người cùng đi.
Đoàn người ngựa đã dừng lại. Kỵ sĩ đồng loạt phóng xuống đất, rồi cùng nghiêm trang hướng vào cỗ kiệu, cung kính hành lễ.
Nhân vật thanh y tiểu mạo tiến đến trước cỗ kiệu, chắp tay nói :
- Hạ chức Tùy giá Hữu vệ sứ xin tham kiến cung chủ, cầu ngọc thể vạn an.
Cung chủ Nghi cung truyền miễn lễ, rồi hỏi :
- Hữu vệ sứ đến tìm bản cung có việc chi thế ?
Hữu vệ sứ nghiêm trang nói :
- Hạ chức phụng mệnh đến đón Thư Thế Dương đấy ạ.
Vừa nói y vừa lấy ra một lá tiểu kỳ màu trắng trịnh trọng giơ lên. Trên lá cờ có thêu một ngọn lửa đỏ đang rực cháy, hình dạng rất sinh động, cùng với một chữ “Vương” theo lối cổ triện.
Nhìn thấy lá tiểu kỳ kia, cung chủ Nghi cung liền kính cẩn nói :
- Cẩn tuân vương mệnh.
Hữu vệ sứ lại nói :
- Hạ chức xin mạn phép.
Nói xong y liền tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thư Thế Dương, định dắt cậu bé đi. Thấy cậu bé có vẻ hoang mang lo lắng, sắc mặt hơi sợ sệt, Hoàng bào lão nhân mỉm cười, vỗ vai cậu bé an ủi :
- Tiểu hài tử không cần phải lo sợ, cứ yên tâm đi theo Hữu vệ sứ. Sau này chúng ta vẫn sẽ còn có dịp gặp lại nhau.
Hữu vệ sứ cũng cười nói :
- Bản chức có làm gì hài tử đâu nào ?
Vừa nói y vừa dắt cậu bé đến bên con tuấn mã của mình, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên yên. Giữa lúc đó, Nghi cung cung chủ chợt lên tiếng :
- Hữu vệ sứ. Cảm phiền …
Hữu vệ sứ quay lại, hỏi :
- Chẳng hay cung chủ còn có điều chi chỉ giáo ạ ? Hạ chức xin chờ nghe.
Cung chủ ngập ngừng nói :
- Bản cung … bản cung muốn nhờ Hữu vệ sứ chuyển lời đến vương thượng là … bản cung muốn được kiến giá.
Hữu vệ sứ cười nói :
- Dạ. Xin cung chủ hãy cứ yên tâm. Chính vương thượng cũng có bảo hạ chức trình lại với cung chủ rằng hiện thời vương thượng đang bận chút việc, cung chủ cứ tiếp tục lên đường theo như lộ trình đã định, chỉ vài ngày nữa thôi là cung chủ có thể sẽ được gặp vương thượng.
Nghi cung cung chủ mừng rỡ nói :
- Cảm tạ Hữu vệ sứ.
Hữu vệ sứ cũng vội cung thân hành lễ, kính cẩn chắp tay nói :
- Dạ không dám. Hạ chức đang thi hành vương sự, cần phải về phục mệnh ngay, xin được từ biệt cung chủ.
Nghi cung cung chủ nói :
- Cung tiễn Hữu vệ sứ.
Hữu vệ sứ nói :
- Dạ không dám. Xin từ biệt cung chủ.
Đoạn y khẽ động thân nhảy lên lưng tuấn mã, rồi kéo Thư Thế Dương đặt ngồi tựa trong lòng, sau đó quay ngựa trở về theo đường cũ. Cả đoàn người ngựa rầm rập chạy đi, nhanh chóng cũng chẳng khác gì lúc mới đến.
Ở hướng còn lại, bọn Hoàng y đại hán cũng khiêng kiệu lên, và cuộc hành trình lại được tiếp tục. Tất cả đi rồi, để lại tại trường một đám đông người đang ngơ ngẩn trông theo cùng với hai chục tử thi vẫn đang còn nằm lăn lóc nơi vệ đường.
Gió đông thổi qua hiện trường. Khí lạnh của đêm đông cùng với những gì vừa mới chứng kiến đã khiến mọi người phát lạnh run.
Đoàn nhân mã của Tùy giá Hữu vệ sứ vẫn liên tục kiêm trình suốt đêm không hề ngừng nghỉ. Chẳng bao lâu là đã đến lúc bình minh. Ánh thái dương đã bắt đầu ló dạng nơi chân trời phía đông.
Những tia nắng đầu ngày đỏ rực chiếu xuống cõi nhân gian.
Cả đoàn đi qua một tiểu trấn. Hữu vệ sứ chợt cúi xuống nhìn Thư Thế Dương, khẽ hỏi bằng một giọng hiền hòa :
- Thế nào ? Tiểu huynh đệ đã đói chưa ?
Cậu bé cũng đã bắt đầu cảm thấy đói bụng, nhưng vì tính khí quật cường, cậu bé không muốn mở miệng cầu xin nên vội lắc đầu.
Hữu vệ sứ nhìn sắc diện cậu bé, chợt cất tiếng cười khanh khách, rồi sau đó y khẽ vẫy tay ra hiệu cho người kỵ sĩ đi gần nhất. Người này vâng lệnh lập tức ghìm cương tuấn mã dừng lại, tách khỏi đội hình, ghé vào tiểu trấn. Mười con tuấn mã còn lại vẫn phi nhanh tới trước, tiếp tục cuộc hành trình.
Cả đoàn ra khỏi tiểu trấn, đi thêm một lúc nữa thì người kỵ sĩ vừa dừng lại ghé vào tiểu trấn khi nãy đã đuổi theo kịp tới nơi. Người này phi tới bên cạnh Hữu vệ sứ, trao cho y hai chiếc túi được bao gói cẩn thận. Hữu vệ sứ cầm lấy, rồi lại đưa ngay cho Thư Thế Dương. Cậu bé ngần ngừ một lát, rồi cũng đưa tay nhận lấy. Cả hai chiếc túi đều vẫn còn nóng hổi, thơm phức.
Lúc này, Thư Thế Dương cũng đã đói lắm rồi. Cậu bé liền mở ngay chiếc túi ra xem. Một túi đựng một con gà quay vẫn còn bốc khói nghi ngút, túi kia đựng một món ăn gì đó mà cậu bé chưa từng thấy qua, nhưng xem cũng rất thích mắt. Mùi hương thức ăn thơm phức ngon lành khiến cậu bé không nhịn nổi nữa, liền lấy ra ăn ngay. Vừa mệt vừa đói nên chỉ trong chốc lát là cậu bé đã ăn sạch cả hai túi thức ăn.
Vừa ăn xong, chợt nhớ đến vị Hữu vệ sứ và toán kỵ sĩ kia vẫn chưa ăn gì, cậu bé ngẩng đầu nhìn lên, khẽ hỏi :
- Các vị không ăn sao ?
Hữu vệ sứ mỉm cười nói :
- Bản chức đang thi hành vương sự, cần phải mau chóng trở về phục mệnh, không thể diên trì. Để khi về đến nơi rồi ăn luôn thể.
Đoạn Hữu vệ sứ lấy túi nước treo bên yên ngựa đưa cho cậu bé. Cậu bé cảm ơn đón lấy, uống một hơi rồi đưa trả lại. Hữu vệ sứ cất túi nước xong rồi liền đưa tay ôm cậu bé vào lòng, tươi cười nói :
- Đường cũng hãy còn xa. Tiểu huynh đệ nếu như thấy mệt thì hãy cứ nhắm mắt ngủ đi.
Chưa nhắc đến thì không sao. Nhưng khi Hữu vệ sứ vừa nói xong thì Thư Thế Dương mới cảm thấy mệt mỏi rã rời. Suốt đêm kiêm trình, rồi lại tiếp tục đi cho đến giờ, với sức lực của cậu bé quả không chịu nổi. Cậu liền ngả người dựa vào người Hữu vệ sứ, rồi nhắm mắt lại, và … ngủ.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu …
Thư Thế Dương bỗng cảm thấy toàn thân mát rượi, mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng khiến tâm hồn sảng khoái lâng lâng. Cậu bé hơi khẽ cựa mình, rồi từ từ mở mắt ra.
Đầu tiên, cậu bé nhìn thấy một cây hồng chúc đang cháy, ngọn lửa lung linh. Rồi cậu lại nghe thấy một thanh âm trong trẻo lọt vào tai mình :
- Thiếu gia thức dậy rồi ư ?
Thanh âm đầy vẻ vui mừng hớn hở. Cậu bé nghe thấy tiếng nói liền đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm, thì thấy một nàng thiếu nữ độ chừng mười bảy mười tám tuổi. Nàng vận bộ cung trang màu vàng được may bằng lụa quý, khuôn mặt trái xoan, mi thanh mục tú, da trắng mịn màng trông rất xinh xắn. Nàng mỉm cười hé hai hàm răng trắng như ngọc, khẽ hỏi :
- Thiếu gia. Thiếu gia có cần điều chi chăng ?
Cậu bé rất lấy làm lạ, vội hỏi lại :
- Cô nương gọi ta chăng ?
Cung trang thiếu nữ cười nói :
- Vâng ạ. Thiếu gia có cần điều chi không ạ ?
Cậu bé ngạc nhiên hỏi :
- Sao cô nương lại gọi ta là thiếu gia ?
Cung trang thiếu nữ mỉm cười hỏi :
- Tiểu tỳ không gọi thiếu gia bằng thiếu gia thì gọi là gì ạ ?
Thư Thế Dương ngớ người chẳng biết nói sao, đôi mi chớp chớp ra chiều ngơ ngác. Cung trang thiếu nữ lại nói :
- Hiện giờ thiếu gia vẫn còn mệt. Thiếu gia cứ nằm nghỉ đi. Thiếu gia có ăn chút yến sào không ? Để tiểu tỳ đi lấy.
Rồi nàng vội chạy sang phòng bên.
Lúc này, cậu bé mới đưa cặp mắt mơ màng nhìn khắp gian phòng một lượt. Cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ quý có mùi hương dìu dịu, màn châu trướng ngọc, nệm gấm chăn thêu. Trước giường là một án sách sơn son. Bên án sách có hai chiếc ghế bành trải gấm. Trên án đặt một chiếc lư hương bạch ngọc. Khói trầm cuồn cuộn bốc lên, tỏa hương ngan ngát.
Trên người cậu bé hiện đang vận một bộ y phục mới, còn sang trọng hơn lúc đi cùng nhóm người của Nghi cung rất nhiều.
Trong khắp gian phòng chỗ nào cũng được bày biện rất là lộng lẫy xa hoa, cho thấy nơi đây hẳn phải là trang viện của một đại phú gia quyền quý. Cậu bé thấy mình đang ở trong một gian phòng thơm tho êm ấm, khảm châu giát ngọc sáng ngời chẳng khác chi một chốn thần tiên thì mắt lại hoa lên. Dù cũng xuất thân từ nhà hào phú, cậu bé chưa từng thấy qua một đồ vật nào sang trọng, quý giá như những thứ bày biện trong phòng này, liền khẽ buông một tiếng thở dài, nghĩ thầm :
- Đây chắc là ta đang nằm mơ.
Liền đó, cung trang thiếu nữ đã quay trở lại. Trên tay nàng đang bưng một chiếc mâm vàng. Trên mâm có đặt một cái liễn sứ trắng tinh rất đẹp, một chiếc chậu ngọc bên trong đựng một thứ nước trong vắt có hương thơm thoang thoảng, và một chiếc khăn lụa thêu hoa. Nàng tủm tỉm cười nói :
- Thiếu gia rửa mặt rồi hãy ăn yến sào.
Nàng vừa nói vừa đặt mâm xuống án sách, rồi bưng chậu nước đến trước mặt cậu bé. Thấy cậu bé có vẻ ngần ngại, nàng cười nói :
- Thiếu gia có cần tiểu tỳ giúp thiếu gia rửa mặt hay không ?
Thư Thế Dương đỏ bừng mặt ngượng ngùng, vội ngồi ngay dậy, cầm lấy chiếc khăn thấm nước lau mặt sạch sẽ. Nước mát dịu, lại có mùi hương thoang thoảng dìu dịu làm cho tinh thần cậu bé trở nên sảng khoái lạ thường.
Xong đâu đấy, cung trang thiếu nữ lại dọn chiếc chậu và khăn lụa để sang bên án thư, rồi mang chiếc liễn sứ đến đặt trước mặt Thư Thế Dương.
Nhờ có ánh sáng của ngọn nến, cậu bé thấy bên trong liễn chứa một thứ chất lỏng gì đó trắng như tuyết, trông giống như cháo mà không phải cháo. Dưới đáy liễn lại thấy loáng thoáng có mấy cánh Mai côi, hơi nóng bốc lên tỏa ra một mùi thơm thanh khiết kích thích khẩu vị.
Cậu bé cất tiếng hỏi :
- Cái này là để ta ăn phải không ?
Cung trang thiếu nữ cười nói :
- Vâng. Thiếu gia tự ăn được không ? Hay là để tiểu tỳ đút cho.
Nói xong nàng bật cười hích hích, rồi bưng liễn sứ để gần vào. Cậu bé đỏ mặt, vội vàng xua tay nói :
- Không. Không cần đâu. Ta tự ăn được mà.
Rồi cậu với tay cầm thìa, múc yến sào ở trong liễn đưa vào miệng. Vừa nuốt vào cổ họng, cậu thấy yến sào vô cùng thơm ngon, vừa vào trong miệng đã tan ngay, và có phong vị thật tuyệt vời. Trước giờ cậu bé chưa từng được ăn những thức ăn ngon đến thế này nên cứ luôn miệng xuýt xoa khen ngợi.
Cung trang thiếu nữ nghe cậu khen luôn miệng, cười nói :
- Cũng chỉ là yến sào thôi. Có gì đặc biệt đâu mà thiếu gia cứ khen ngợi mãi thế ? Đây chỉ là món ăn tạm trong lúc cấp bách. Lát nữa trù phòng sẽ đưa bữa ăn chính lên để thiếu gia dùng.
Đợi cho cậu bé ăn xong, nàng liền thu dọn mọi thứ, rồi mỉm cười nói :
- Thiếu gia hãy nghỉ ngơi đi nhé. Khi nào đến bữa ăn tiểu tỳ sẽ vào gọi thiếu gia thức dậy.
Rồi nàng đợi cậu bé nằm trở xuống giường, kéo tấm chăn đắp lên người cậu bé, đoạn nhẹ bước ra ngoài, còn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Giờ đây, chỉ còn lại một mình Thư Thế Dương ở lại trong phòng. Cậu bé nằm yên trên giường. Và trong lòng cậu bé hiện giờ đang rất hoang mang. Cậu bé không hiểu nơi đây là nơi nào, tại sao cậu lại có mặt ở đây, tại sao thiếu nữ kia lại tỏ ra hết mực kính trọng cậu, đã gọi cậu là thiếu gia, và lại còn hầu hạ chăm sóc cậu rất mực chu đáo như thế. Cậu bé ôm đầu cố sức suy nghĩ thật lâu mà thủy chung vẫn không sao hiểu được. Cậu bé hãy còn nhỏ tuổi, chưa đủ lịch duyệt để có thể hiểu rõ nhân tình thế sự nên đành phải bỏ qua không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Rồi cậu bé lại nghĩ đến thảm cảnh vừa xảy ra đối với gia môn. Chỉ trong một đêm thôi mà từ phụ thân đến đại ca và các vị sư huynh đều thảm tử, cậu bé trở thành một kẻ mồ côi, cô thân một mình không nơi nương tựa. Tuy cậu cố kìm nén không để bật lên tiếng khóc, nhưng sắc diện vẫn không thể giấu được vẻ u sầu ảo não thê lương, và đôi hàng mi bỗng nhiên ươn ướt.
Còn đang mãi nghĩ ngợi mông lung, bất chợt bên tai cậu bé bỗng vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ với âm thanh hiền hòa từ ái :
- Sao thế hài tử ? Có tâm sự gì thì cứ nói với ta. Biết đâu ta có thể giúp được cho hài tử phần nào.
Thư Thế Dương giật mình vội ngẩng mặt nhìn lên, thấy đó là một vị công tử khoảng độ mười tám mười chín tuổi, vận y phục rất hoa lệ vương giả, dáng vẻ hiền hòa, dung mạo phương phi anh tuấn, phong thái đường bệ uy nghi, và đặc biệt là nụ cười luôn ẩn hiện trên môi rất dễ gây thiện cảm với người đối diện. Chàng đang đứng bên giường, mỉm cười ngắm nhìn cậu bé.
Thấy cậu bé cứ ngẩn người, đôi mắt mở to nhìn chàng không chớp, chàng liền tươi cười nói :
- Ta là Nghi vương. Nơi đây gọi là Vũ Hương Viện. Chính ta đã cho Tùy giá Hữu vệ sứ đến đón hài tử đưa về đây.
Rồi chàng bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế đặt bên án sách ngay cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy Thư Thế Dương, ôm cậu bé vào lòng, âu yếm xoa đầu cậu bé, hỏi :
- Sao ? Hài tử vì chuyện gì mà lại có vẻ âu sầu quá đỗi như thế ? Hãy cứ nói thật với ta. Rồi ta sẽ nghĩ cách giúp cho.
Vẻ thân thiện của Nghi vương làm cậu bé cảm thấy trong lòng ấm áp, rồi tự nhiên nảy sinh một cảm giác thân cận. Giờ đây cậu bé bơ vơ một mình, nên có cảm giác xem Nghi vương như là một người thân. Cậu bé ấp úng nói :
- Hài nhi … hài nhi đang nghĩ … mối gia thù của hài nhi. Không biết … không biết đến ngày nào hài nhi mới có thể trả được đây ?
Nghi vương khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, nói :
- Thì ra là vậy. Chuyện này ta đã được trình báo. Ngọc muội cũng chỉ hành động theo đúng phép tắc mà thôi. Tất cả chỉ do … Ôi … Dù sao thì Võ lâm Tam cung cũng đều do ta chủ trì. Nếu như hài tử muốn trả thù thì hãy cứ nhắm vào ta mà đòi. Mối ân oán này một mình ta sẽ nhận lãnh hết.
Thư Thế Dương ngơ ngác hỏi lại :
- Vương thượng … vương thượng muốn hài nhi nhắm vào vương thượng mà trả thù ư ? Sao lại có thể như thế được ạ ?
Nghi vương thở dài nói :
- Đành phải vậy thôi. Ngọc muội là thê tử của ta. Chuyện của Ngọc muội đương nhiên cũng là chuyện của ta. Vả lại, công phu của hài tử vẫn còn thấp kém lắm, nếu động thủ với người khác sợ rằng sẽ khó bảo toàn sinh mạng.
Thư Thế Dương vẫn trố mắt nhìn Nghi vương. Chàng liền đặt cậu bé đứng xuống đất, rồi từ từ đứng dậy, chậm rãi nói :
- Nếu như hài tử nóng lòng trả thù thì có thể hành động ngay lúc này. Hài tử hãy cứ sử dụng hết sức lực để động thủ. Còn nếu không đương nổi thì thôi, ta không trách phiền gì hài tử đâu.
Bầu máu nóng chợt sôi sục trong huyết quản, cậu bé liền vung tay xuất chưởng nhằm tấn công vào Nghi vương. Cậu bé vốn xuất thân danh gia, đã bắt đầu luyện võ từ thuở nhỏ nên công phu quyền chưởng rất tinh thục, chiêu thức đánh ra như nước chảy hoa trôi, khí thế cuồn cuộn tựa triều dâng gió cuốn.
Thế nhưng, cậu bé hãy còn nhỏ tuổi, thời gian tập luyện nội công chưa bao lâu nên nội lực không có mấy. Do đó, quyền phong chưởng thế mà cậu bé đánh ra rất hời hợt, chưa đủ sức đả thương dù là những kẻ tầm thường, nói gì đến một nhân vật võ công cao tuyệt như Nghi vương. Chàng vẫn ung dung né tránh chứ không hoàn thủ. Hai tay chàng chắp sau lưng, miệng khẽ mỉm cười.
Đánh một lúc hơn năm mươi chiêu mà không hề chạm được đến cả chéo áo của Nghi vương, cậu bé cảm thấy chán nản vô cùng, đành dừng tay lại. Sắc diện cậu bé đỏ bừng, hơi thở hào hển, tỏ ra đã vô cùng mệt mỏi. Việc động thủ vừa rồi đã khiến cho cậu bé mất rất nhiều hơi sức. Không thể chi trì nổi nữa, cậu bé đành ngồi phệt xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, cố gắng điều hòa hơi thở.
Nghi vương chợt thở dài, cúi xuống bồng cậu bé đặt nằm lên giường, rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp lên người cậu.
Bỗng nhiên, cậu bé đột ngột bật ngồi dậy, tận dụng hết sức lực vung tay giáng một quyền thật mạnh vào giữa ngực Nghi vương. Chỉ nghe chàng khẽ “hự” lên một tiếng, rồi miệng ứa máu tươi, thân hình loạng choạng rồi ngã quỵ xuống, xô ngã bàn ghế khiến đồ đạc văng tung tóe.