Kiếm Tiên Ở Đây
Chương 10: Bạn Học Lâm, Có Gì Từ Từ Nói
Mẹ kiếp.
Cái thứ chó này.
Còn nói bản thân hết sức trung thành.
Trước đó không phải đã thương lượng xong rồi à?
Nếu như có kẻ gây rắc rối thì ông ta sẽ đóng vai một cao thủ bảo vệ, hù doạ đám học viên chưa trải sự đời vẫn còn hồn nhiên ngây thơ này một trận, lúc đó cái thứ chó này còn vỗ ngực mà thề thốt, đừng nói là giả làm cao thủ, cho dù có bị đánh, cũng nhất định che chắn cho Lâm Bắc Thần.
Kết quả bây giờ thì sao chứ?
Cái thứ chó này lại chuồn mất?
Không có nghĩa khí.
Lâm Bắc Thần nhất thời bối rối.
Mẹ nó, phải làm thế nào đây?
Không lẽ thực sự rút kiếm ra đánh một trận?
Mặc dù tối qua nhờ vào điện thoại mà trực tiếp thành thạo [kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên], nhưng dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một game thủ, không có chút kinh nghiệm đánh nhau, thân là một người văn minh trong xã hội pháp trị, hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để vung đao.
Xung quanh cười ồ trên nổi đau của người khác.
"Đúng vậy, nhanh chui đi."
"Chui qua rồi liếm sạch bụi trên ủng của tất cả bọn ta."
"Mẹ nó, nhìn cái gì? Chui nhanh."
"Tiểu súc sinh, nhanh lên."
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Tiểu Hầu Gia của Chiến Thiên Hầu phủ à?"
Các học viên đi theo Phùng Luân sớm đã được bày mưu đặt kế, lập tức phối hợp, dùng đủ loại ngôn ngữ sỉ nhục, lớn tiếng mắng chửi.
Phùng Luân thấy vậy càng đắc ý hơn.
Hắn quyết định tiến thêm một bước nữa, thế là hắn trực tiếp hét lên, rút trường kiếm ra khỏi thắt lưng rồi chỉ về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Tiểu tạp chủng, cha ngươi là một kẻ đào ngũ, ngươi là một kẻ hèn nhát, nếu không phải là kỷ luật trường học không cho phép giết người, hôm nay ta đã... "
Giọng nói còn chưa dứt.
Sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang màu trắng loé lên.
Ting!
Phùng Luân hoa mắt, chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, nửa cánh tay tê dại, trường kiếm tuột khỏi tay.
Xoẹt!
Lại một luồng kiếm quang màu trắng khác loé lên.
Trước ngực phát lạnh.
Khi cúi đầu nhìn xuống.
Mũi kiếm màu bạc đã xuyên qua y phục ở trước ngực, đâm sâu vào trong bắp thịt, một vệt máu đỏ thẩm dọc theo lưỡi kiếm chảy ra y phục, lan ra giống như một đoá hoa màu đỏ đang từ từ nở rộ...
Còn chuôi của thanh trường kiếm, đang nằm ở...
Trong tay của Lâm Bắc Thần?!
Cho nên, vừa rồi rốt cuộc...
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta……
Bại rồi?
Bị Lâm Bắc Thần đánh bại?
Cái tên ăn chơi trác táng này, hắn...
Lại có thực lực đáng sợ như vậy ư? Trái tim của Phùng Luân đột nhiên run lên không thể nào kiểm soát được.
Hắn sững sờ nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần còn choáng váng hơn cả Phùng Luân.
Mẹ kiếp?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn cũng chết lặng.
Nhưng mà, vẻ mặt hoang mang như vậy rơi vào trong đôi mắt sợ hãi của Phùng Luân, hoàn toàn là một cảm giác khác——
Vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, giống như một tên sát thủ máu lạnh, đặc biệt là đôi mắt, hoàn toàn không có tiêu điểm, trống rỗng, như thể tất cả những người khác ở trong mắt hắn đều đã là một cái xác không hồn.
Đáng sợ.
Khủng khiếp.
Lâm Bắc Thần trong trạng thái này, quả thực giống như một sát thủ máu lạnh đã giết chết vô số người.
Mẹ kiếp, ta lại đối đầu với một người như vậy à?
"Bạn học...Lâm, đừng... có gì... từ từ nói..."
Tâm lý của Phùng Luân lúc này đã sụp đổ rồi.
Cái gì mà nữ thần, cái gì mà làm tất cả vì tình yêu...
Ném tất cả lên chín tầng mây.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Chân hắn mềm nhũn ra, muốn quỳ xuống cầu xin thương xót.
Nhưng không dám nhúc nhích.
Bởi vì có thanh kiếm đang cắm trên ngực hắn.
Sợ rằng một cử động của mình sẽ khiến Lâm Bắc Thần hiểu lầm, thanh kiếm trong tay hơi hướng về phía trước một tấc thì có thể xuyên qua trái tim và cướp đi cái mạng nhỏ của hắn.
Những người xung quanh cũng chết lặng.
Đặc biệt là những học viên vừa rồi giậu đổ bình leo, cười trên nổi đau của người khác, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn bị đóng băng.
Tình huống gì vậy?
Phùng Luân là võ sĩ cấp ba.
Tuy rằng chỉ là cấp ba sơ đẳng, nhưng cũng là cấp ba thực sự.
Lại bị một tên lớp 9 năm 2, không, phải nói là bị một tên đứng cuối năm hai đánh sấp mặt chỉ trong chớp mắt?
Vừa rồi, cũng không có ai nhìn thấy rõ ràng, Lâm Bắc Thần rốt cuộc đã thi triển ra kỹ thuật chiến đấu gì.
Bởi vì nó quá nhanh.
Tốc độ xuất thủ của Lâm Bắc Thần quá nhanh.
Giống như một tia chớp.
Tất cả học viên đều cảm thấy hoa mắt, khi phản ứng lại, kiếm của Lâm Bắc Thần đã đâm vào ngực Phùng Luân rồi.
Đây là thực lực gì vậy?
"Lâm... Lâm Bắc Thần, ngươi tuyệt đối đừng kích động..."
"Cấm giết người trong học viện..."
"Bạn học Lâm, nhanh dừng tay, có gì từ từ nói."
Các tiểu đồng bọn của Phùng Luân cũng đều sợ hãi, không dám lại gần, hoảng sợ lắp ba lắp bắp cầu xin, sợ rằng Lâm Bắc Thần thực sự nhất thời kích động, giết chết Phùng Luân, vậy thì khi học viện truy cứu đến, bọn họ cũng không tránh khỏi liên can.
Cái gì?
Ngươi cá Lâm Bắc Thần không dám giết người?
Làm ơn đi! Cái tên ăn chơi trác táng này là một thằng điên.
Bệnh não phát tác, hắn có chuyện gì mà không làm ra được chứ?
Trái tim của tất cả học viên xung quanh đều nhảy lên cổ họng.
Nhưng lúc này, bạn học Lâm Bắc Thần, nhà chế tạo kinh dị, cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại tinh thần.
Ờ?
Vừa rồi ……
Hình như khi Phùng Luân rút kiếm chĩa qua đây, cơ thể mình cảm nhận được một mối đe dọa nào đó, đột nhiên trở nên hoàn toàn mất kiểm soát, không chờ mệnh lệnh của đại não, cơ thể đã trực tiếp phản ứng lại rồi.
Rút kiếm, đánh trả.
Đột, phá, đâm...
Đó hình như là...
3 chiêu liên tiếp của [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên]?
Đột là chỉ: trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất, đột tiến đến cơ thể của đối thủ.
Phá là chỉ: dùng góc độ và sức mạnh hợp lý nhất, hiệu quả nhất, tiết kiệm sức sức lực nhất để phá vỡ phòng ngự của đối thủ.
Đâm là chỉ: dùng cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất, chí mạng nhất để đánh bại đối thủ.
Một bộ ba đột-phá-đâm này, chính là cốt lõi của [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên].
Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại cực kỳ khó.
Trong trận chiến thực tế, nếu như một mực khăng khăng bám vào hình thức thì sẽ không có chút đe doạ.
Cái gọi là chuyên tâm vận dụng, cần phải luyện tập ba đòn này ngàn vạn lần, trực tiếp biến chúng thành bản năng của cơ thể, vận dụng linh hoạt trong chiến đấu mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.
Vừa rồi, Lâm Bắc Thần xuất thủ đánh bại đối phương nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Đây là cơ thể của hắn đã hình thành bản năng.
Thi triển ra uy lực khủng khiếp.
Vượt xa mong đợi của Lâm Bắc Thần.
"Mẹ nó, APP luyện công của điện thoại, cũng quá bá đạo rồi?"
Lâm Bắc Thần ngây ngất trong lòng.
Nếu như nói việc thông thạo [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] của mình tối qua chỉ là bước sơ bộ, thì vào lúc này, chắc chắn đã đạt đến mức hạ bút thành văn.
Uy lực của ba chiêu này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Cho dù là Phùng Luân- một võ sĩ cấp 3 sơ đẳng, cũng giống như một con gà yếu, không chịu nổi một đòn.
Cho nên, rốt cuộc là mình đã đánh giá thấp [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] hay là đánh giá thấp uy lực của APP tu luyện?
Cho dù thế nào……
Quá đẹp!
"Có gì từ từ nói ư?"
Lâm Bắc Thần bật cười ngay tại chỗ: "Nhưng mà, vừa rồi khi ta có thiện ý thương lượng, có người hình như không biết cảm kích, bây giờ kiếm của ta nó tức giận rồi, ngươi lại quay sang muốn cảm kích à?"
"Vâng, vâng, cảm kích, cảm kích, hoàn toàn cảm kích."
Phùng Luân nặn ra một nụ cười, trong lòng gào khóc.
Đại ca, ngươi đừng cười nữa.
Ngươi mà cười thì tay rung, tay rung kiếm cũng rung theo.
Thanh kiếm này vẫn còn đang đâm vào thịt ta đấy.
Cái thứ chó này.
Còn nói bản thân hết sức trung thành.
Trước đó không phải đã thương lượng xong rồi à?
Nếu như có kẻ gây rắc rối thì ông ta sẽ đóng vai một cao thủ bảo vệ, hù doạ đám học viên chưa trải sự đời vẫn còn hồn nhiên ngây thơ này một trận, lúc đó cái thứ chó này còn vỗ ngực mà thề thốt, đừng nói là giả làm cao thủ, cho dù có bị đánh, cũng nhất định che chắn cho Lâm Bắc Thần.
Kết quả bây giờ thì sao chứ?
Cái thứ chó này lại chuồn mất?
Không có nghĩa khí.
Lâm Bắc Thần nhất thời bối rối.
Mẹ nó, phải làm thế nào đây?
Không lẽ thực sự rút kiếm ra đánh một trận?
Mặc dù tối qua nhờ vào điện thoại mà trực tiếp thành thạo [kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên], nhưng dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một game thủ, không có chút kinh nghiệm đánh nhau, thân là một người văn minh trong xã hội pháp trị, hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để vung đao.
Xung quanh cười ồ trên nổi đau của người khác.
"Đúng vậy, nhanh chui đi."
"Chui qua rồi liếm sạch bụi trên ủng của tất cả bọn ta."
"Mẹ nó, nhìn cái gì? Chui nhanh."
"Tiểu súc sinh, nhanh lên."
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Tiểu Hầu Gia của Chiến Thiên Hầu phủ à?"
Các học viên đi theo Phùng Luân sớm đã được bày mưu đặt kế, lập tức phối hợp, dùng đủ loại ngôn ngữ sỉ nhục, lớn tiếng mắng chửi.
Phùng Luân thấy vậy càng đắc ý hơn.
Hắn quyết định tiến thêm một bước nữa, thế là hắn trực tiếp hét lên, rút trường kiếm ra khỏi thắt lưng rồi chỉ về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Tiểu tạp chủng, cha ngươi là một kẻ đào ngũ, ngươi là một kẻ hèn nhát, nếu không phải là kỷ luật trường học không cho phép giết người, hôm nay ta đã... "
Giọng nói còn chưa dứt.
Sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang màu trắng loé lên.
Ting!
Phùng Luân hoa mắt, chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, nửa cánh tay tê dại, trường kiếm tuột khỏi tay.
Xoẹt!
Lại một luồng kiếm quang màu trắng khác loé lên.
Trước ngực phát lạnh.
Khi cúi đầu nhìn xuống.
Mũi kiếm màu bạc đã xuyên qua y phục ở trước ngực, đâm sâu vào trong bắp thịt, một vệt máu đỏ thẩm dọc theo lưỡi kiếm chảy ra y phục, lan ra giống như một đoá hoa màu đỏ đang từ từ nở rộ...
Còn chuôi của thanh trường kiếm, đang nằm ở...
Trong tay của Lâm Bắc Thần?!
Cho nên, vừa rồi rốt cuộc...
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta……
Bại rồi?
Bị Lâm Bắc Thần đánh bại?
Cái tên ăn chơi trác táng này, hắn...
Lại có thực lực đáng sợ như vậy ư? Trái tim của Phùng Luân đột nhiên run lên không thể nào kiểm soát được.
Hắn sững sờ nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần còn choáng váng hơn cả Phùng Luân.
Mẹ kiếp?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn cũng chết lặng.
Nhưng mà, vẻ mặt hoang mang như vậy rơi vào trong đôi mắt sợ hãi của Phùng Luân, hoàn toàn là một cảm giác khác——
Vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, giống như một tên sát thủ máu lạnh, đặc biệt là đôi mắt, hoàn toàn không có tiêu điểm, trống rỗng, như thể tất cả những người khác ở trong mắt hắn đều đã là một cái xác không hồn.
Đáng sợ.
Khủng khiếp.
Lâm Bắc Thần trong trạng thái này, quả thực giống như một sát thủ máu lạnh đã giết chết vô số người.
Mẹ kiếp, ta lại đối đầu với một người như vậy à?
"Bạn học...Lâm, đừng... có gì... từ từ nói..."
Tâm lý của Phùng Luân lúc này đã sụp đổ rồi.
Cái gì mà nữ thần, cái gì mà làm tất cả vì tình yêu...
Ném tất cả lên chín tầng mây.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Chân hắn mềm nhũn ra, muốn quỳ xuống cầu xin thương xót.
Nhưng không dám nhúc nhích.
Bởi vì có thanh kiếm đang cắm trên ngực hắn.
Sợ rằng một cử động của mình sẽ khiến Lâm Bắc Thần hiểu lầm, thanh kiếm trong tay hơi hướng về phía trước một tấc thì có thể xuyên qua trái tim và cướp đi cái mạng nhỏ của hắn.
Những người xung quanh cũng chết lặng.
Đặc biệt là những học viên vừa rồi giậu đổ bình leo, cười trên nổi đau của người khác, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn bị đóng băng.
Tình huống gì vậy?
Phùng Luân là võ sĩ cấp ba.
Tuy rằng chỉ là cấp ba sơ đẳng, nhưng cũng là cấp ba thực sự.
Lại bị một tên lớp 9 năm 2, không, phải nói là bị một tên đứng cuối năm hai đánh sấp mặt chỉ trong chớp mắt?
Vừa rồi, cũng không có ai nhìn thấy rõ ràng, Lâm Bắc Thần rốt cuộc đã thi triển ra kỹ thuật chiến đấu gì.
Bởi vì nó quá nhanh.
Tốc độ xuất thủ của Lâm Bắc Thần quá nhanh.
Giống như một tia chớp.
Tất cả học viên đều cảm thấy hoa mắt, khi phản ứng lại, kiếm của Lâm Bắc Thần đã đâm vào ngực Phùng Luân rồi.
Đây là thực lực gì vậy?
"Lâm... Lâm Bắc Thần, ngươi tuyệt đối đừng kích động..."
"Cấm giết người trong học viện..."
"Bạn học Lâm, nhanh dừng tay, có gì từ từ nói."
Các tiểu đồng bọn của Phùng Luân cũng đều sợ hãi, không dám lại gần, hoảng sợ lắp ba lắp bắp cầu xin, sợ rằng Lâm Bắc Thần thực sự nhất thời kích động, giết chết Phùng Luân, vậy thì khi học viện truy cứu đến, bọn họ cũng không tránh khỏi liên can.
Cái gì?
Ngươi cá Lâm Bắc Thần không dám giết người?
Làm ơn đi! Cái tên ăn chơi trác táng này là một thằng điên.
Bệnh não phát tác, hắn có chuyện gì mà không làm ra được chứ?
Trái tim của tất cả học viên xung quanh đều nhảy lên cổ họng.
Nhưng lúc này, bạn học Lâm Bắc Thần, nhà chế tạo kinh dị, cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại tinh thần.
Ờ?
Vừa rồi ……
Hình như khi Phùng Luân rút kiếm chĩa qua đây, cơ thể mình cảm nhận được một mối đe dọa nào đó, đột nhiên trở nên hoàn toàn mất kiểm soát, không chờ mệnh lệnh của đại não, cơ thể đã trực tiếp phản ứng lại rồi.
Rút kiếm, đánh trả.
Đột, phá, đâm...
Đó hình như là...
3 chiêu liên tiếp của [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên]?
Đột là chỉ: trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất, đột tiến đến cơ thể của đối thủ.
Phá là chỉ: dùng góc độ và sức mạnh hợp lý nhất, hiệu quả nhất, tiết kiệm sức sức lực nhất để phá vỡ phòng ngự của đối thủ.
Đâm là chỉ: dùng cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất, chí mạng nhất để đánh bại đối thủ.
Một bộ ba đột-phá-đâm này, chính là cốt lõi của [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên].
Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại cực kỳ khó.
Trong trận chiến thực tế, nếu như một mực khăng khăng bám vào hình thức thì sẽ không có chút đe doạ.
Cái gọi là chuyên tâm vận dụng, cần phải luyện tập ba đòn này ngàn vạn lần, trực tiếp biến chúng thành bản năng của cơ thể, vận dụng linh hoạt trong chiến đấu mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.
Vừa rồi, Lâm Bắc Thần xuất thủ đánh bại đối phương nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Đây là cơ thể của hắn đã hình thành bản năng.
Thi triển ra uy lực khủng khiếp.
Vượt xa mong đợi của Lâm Bắc Thần.
"Mẹ nó, APP luyện công của điện thoại, cũng quá bá đạo rồi?"
Lâm Bắc Thần ngây ngất trong lòng.
Nếu như nói việc thông thạo [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] của mình tối qua chỉ là bước sơ bộ, thì vào lúc này, chắc chắn đã đạt đến mức hạ bút thành văn.
Uy lực của ba chiêu này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Cho dù là Phùng Luân- một võ sĩ cấp 3 sơ đẳng, cũng giống như một con gà yếu, không chịu nổi một đòn.
Cho nên, rốt cuộc là mình đã đánh giá thấp [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] hay là đánh giá thấp uy lực của APP tu luyện?
Cho dù thế nào……
Quá đẹp!
"Có gì từ từ nói ư?"
Lâm Bắc Thần bật cười ngay tại chỗ: "Nhưng mà, vừa rồi khi ta có thiện ý thương lượng, có người hình như không biết cảm kích, bây giờ kiếm của ta nó tức giận rồi, ngươi lại quay sang muốn cảm kích à?"
"Vâng, vâng, cảm kích, cảm kích, hoàn toàn cảm kích."
Phùng Luân nặn ra một nụ cười, trong lòng gào khóc.
Đại ca, ngươi đừng cười nữa.
Ngươi mà cười thì tay rung, tay rung kiếm cũng rung theo.
Thanh kiếm này vẫn còn đang đâm vào thịt ta đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương