Kiếp Sau trẫm Nhất Định Sẽ “Lên” Được!
Chương 3
21.
Trẫm lại lôi kéo hoàng hậu đi thanh lâu.
Hoàng hậu ngay từ đầu kiên quyết không cho: “Tuyệt đối không thể.”
Trẫm nhõng nhẽo ỷ ôi, trẫm vì khen nàng đã dùng tới kiến thức cả đời, cuối cùng, hoàng hậu miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng nàng có một yêu cầu, trẫm muốn đổi sang nữ trang.
“Hoàng hậu đây là có ý gì…!”
Trẫm sẽ không bị lộ tẩy chứ!!!!
Trẫm thử dò hỏi nàng:
“Vì sao muốn trẫm mặc nữ trang?”
Hoàng hậu:
“Thần thiếp đã thay nam trang nên thần thiếp muốn xem bệ hạ thay nữ trang.”
Trẫm: “…?”
Thật không logic.
“Trẫm là vua của một nước!”
Hoàng hậu chậm rãi: “Vậy không đi nữa.”
Chết tiệt.
Trẫm khó khăn lắm mới được xuất cung, không cho trẫm mở mang kiến thức so với giết trẫm còn khó chịu hơn.
Quên đi, nữ trang thì nữ trang, nhỡ có bị nàng phát hiện, trẫm sẽ truyền lời đồn nói nàng là nam nhân, cái mồm đi trước là cái mồm khôn !!
22.
Hoàng hậu ở trong tiệm chọn cho trẫm một chiếc váy màu hồng phấn.
Trẫm: “……”
Trẫm trừng mắt liếc hoàng hậu một cái, xấu hổ mặc thứ màu hồng phấn bày.
Mặc xong trẫm ở trước gương đồng dạo một vòng.
Trẫm: “…?”
Ngươi đừng nói gì cả, trẫm đẹp quá.
Trẫm ôm mặt vui vẻ nhìn hoàng hậu:
“Thế nào, đẹp không?”
Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve môi trẫm:
“Ca ca rất đẹp.”
Tai trẫm đỏ bừng:
“Sao nàng cứ không phân biệt trường hợp mà kêu loạn vậy.”
Hoàng hậu: “Ừ, vậy sau này gọi tỷ tỷ.”
Trẫm: “…!”
Nàng đang tán tỉnh trẫm sao?!
Nàng có phải đang tán tỉnh trẫm không!!
23.
Trẫm đi theo hoàng hậu vào thanh lâu.
Khiến trẫm thất vọng chính là, những mỹ nhân kia cũng không phải quốc sắc thiên hương như trẫm tưởng tượng, ngược lại nhan sắc thật phổ thông.
Còn không bằng hậu cung của trẫm.
Nơi này rất nhiều người, hoàng hậu nắm chặt tay trẫm, sợ trẫm đi lạc.
Nhưng trẫm cả đời phản nghịch, trẫm muốn đi dạo một mình!!
Tuy rằng hoàng hậu rất xinh đẹp, nhưng nàng một tấc cũng không rời trông coi trẫm, khiến trẫm khó chịu.
Dù sao xe ngựa ở cách đó không xa, nàng ý thức được trẫm chạy, nhất định sẽ bảo xe ngựa chờ trẫm.
Trẫm nhìn xung quanh, chọn thời cơ tốt, tách tay Hoàng hậu ra, chạy đi.
Ha ha!!! Không hổ là trẫm.
24.
“Ngươi là cô nương nhà ai?”
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay ngăn cản trẫm, trẫm ngẩng đầu:
“Liên quan choá gì tới ngươi.”
Người nọ mặt như hoa đào, khóe miệng hàm chứa nụ cười:
” Tiểu cô nương, táo bạo như vậy làm gì.”
Trẫm: “…?”
Trẫm coi đó là điều hiển nhiên: “Ta không quan tâm”
Ý cười của hắn càng sâu:
“Ta thấy ngươi không giống người trong thanh lâu, đến thanh lâu làm gì?”
Trẫm suy nghĩ một chút, trả lời:
“Đến chơi gái.”
Nhìn hắn ngạc nhiên mặt, trẫm dương dương đắc ý:
“Sao đây, ngươi muốn tự tiến cử bản thân làm chăn ga gối đệm sao ?”
25.
“Vị công tử này, xin hãy tự trọng.”
Trẫm cảm thấy bị ai đó ôm vào trong lòng, quay đầu nhìn lại.
Là hoàng hậu.
Trẫm trong lòng chửi thầm, trẫm xuất quân đánh trận, địch chưa chết, bản thân đã chết trước……
Trẫm hận.
Người nọ không cười nữa:
” Ngươi là……?”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Ta là phu quân của nàng ấy.”
Trẫm: “…?”
26.
Cuối cùng là hoàng hậu nắm cổ tay trẫm, kéo trẫm lên xe ngựa.
Trẫm hơi chột dạ, chân chó tiến lại gần:
“Nàng giận rồi sao?”
Hoàng hậu nhìn trẫm một cái rồi rũ mí mắt: “Thần thiếp không dám.”
Trẫm: “…?
Xong rồi, tức thật rồi.
Trẫm cố gắng ngụy biện:
“Nếu ta nói, thật ra vừa nãy đột nhiên có một trận gió thổi tới, thổi bay tay hai chúng ta ra. Nàng có tin không?”
27.
Dọc đường về hoàng hậu vẫn không để ý tới trẫm, mặt lạnh đến dọa người.
Trẫm ôm cánh tay cuộn tròn ở một góc, sợ nàng tức giận mắng trẫm.
Vừa hồi cung trẫm liền ba chân bốn cẳng chạy trốn vào trong cung Thư phi, Thư phi hỏi:
“Người lại chọc giận hoàng hậu?”
Trẫm ỉu xìu trả lời: “Trẫm đi dạo thanh lâu… Bỏ nàng ấy lại…”
Thư phi đưa ra đánh giá khách quan:
“Coi trời bằng vung.”
Trẫm đập bàn:
“Trẫm là hoàng đế!! Muốn làm gì thì làm!”
Thư phi ồ một tiếng:
“Vậy người chạy tới chỗ thần thiếp làm cái gì, đi mà gặp hoàng hậu đi.”
Trẫm: “……”
Trẫm chen chúc một chỗ với Thư phi:
“Quên đi, dù sao trẫm cũng phải kéo một người làm đệm lưng.”
28.
Hoàng hậu mấy ngày liền không thèm gặp trẫm.
Trẫm cố ý lắc lư trước cửa cung nàng, nói sau này không lên triều sớm cũng không phê tấu chương nữa, trẫm muốn lười biếng.
Hoàng hậu thờ ơ, mặc kệ trẫm.
Nửa đêm canh ba, trẫm bò lên tường cung hoàng hậu, nghiêm túc nói với kẹo sữa:
“Ngươi nghe trẫm nói, ngươi đi vào kia, thấy nàng là cắn cho trẫm!”
Kẹo sữa meo một tiếng, cào cho trẫm một phát.
Trẫm: “…!”
Dũng cảm! Dám động thủ với trẫm! Phải phạt!
Trẫm ghé vào tai nó thì thầm, cố gắng PUA* nó:
“Ngươi chỉ có ngoan ngoãn nghe lời trẫm, trẫm mới có thể thích ngươi, không ai thích mèo nhỏ không nghe lời cả.”
(* PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân)
Kẹo sữa hình như không thoải mái, giãy dụa một chút, trẫm sợ nó rơi xuống, dùng hai tay ấn nó lại.
Nhưng người toàn năng như trẫm lại lần đầu thất sách, trẫm đánh giá quá cao khả năng thăng bằng của mình.
Trẫm lấy một đường cong hoàn mỹ từ trên tường rơi xuống, chỉ kịp ôm chặt bảo vệ kẹo sữa trong lòng.
Trẫm gào thét: “Cứu mạng!!”
Kẹo sữa gào thét: “Meo meo!!”
Cảnh tượng đầu rơi máu chảy trong dự đoán cũng không xuất hiện, trẫm ôm kẹo sữa, rơi vào trong một lồng ngực.
“Bệ hạ còn không buông tay, kẹo sữa sẽ tắc thở đấy.”
29.
Ồ.
Là hoàng hậu.
Trẫm không sao cả, trẫm chỉ mất mặt thôi!
30.
Trẫm bị hoàng hậu ôm vào tẩm cung.
Trẫm ngồi phịch trên giường nàng giảng đạo lý cho nàng:
“Nàng không thể chiến tranh lạnh với trẫm.”
Hoàng hậu rót trà:
“Không có.”
Trẫm quyết định thực hiện kế hoạch trẫm cùng Thư phi bàn bạc – – mặt dày mày dạn!
Trẫm nhào tới ôm lấy hoàng hậu, có chết cũng không buông tay:
“Nàng còn nói nàng không có! Trẫm không tin! Mau tha thứ cho trẫm!”
Trẫm diễn đến nghiện:
“ Lạnh, nàng thật lạnh lùng, khi nói chuyện sẽ không trả lời, nàng thật sự là một người bạc tình, ta sẽ rời đi ngay để nàng không còn thấy ta nữa! Cưỡi trên con ngựa nhỏ của ta, ta sẽ biến mất như nàng mong đợi. Không nói thêm nữa, ta đi đây. Chỉ cần nghĩ đến nàng đang hạnh phúc. Thế là được. Ta đã từ bỏ nàng.”
Hoàng hậu: “……”