Kiếp Sau trẫm Nhất Định Sẽ “Lên” Được!
Chương 4
31.
Hoàng hậu nâng trẫm dậy:
“Bệ hạ, người cũng biết người là vua của một nước, nếu người xảy ra chuyện gì, ai cũng không gánh nổi.”
Trẫm vẫn mạnh miệng:
“Trẫm anh minh thần võ, làm sao có thể xảy ra sai lầm.”
Hoàng hậu lại im lặng, bình tĩnh nhìn trẫm, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Trẫm cũng im luôn, không dám nói thêm lời nào nữa.
Vô lý!
Trẫm sao có thể sợ nàng!
Trẫm âm thầm tính toán trong lòng, uốn éo kéo kéo y phục nàng:
“Có phải nàng ăn dấm chua* không?”
(* ăn dấm chua: ghen)
Hoàng hậu: “……”
Trẫm được đà lấn tới:
“Trẫm cùng nam tử kia nói chuyện, có phải nàng ghen không?”
Hừ, nữ nhân, nói không lại nàng, chứ trẫm còn không hiểu nàng nghĩ gì sao.
Hoàng hậu: “……”
Trẫm âm thầm quan sát.
Trẫm thắng rồi đúng không?
Đúng không?
Trẫm!
Người có đầu óc nhất thế giới!
Quyền đánh hoàng hậu cước đá thừa tướng!
Theo lý nên xưng bá toàn cầu!
Trở thành bá chủ của vũ trụ này!
Đang lúc trẫm sửa sang lại quần áo, tính toán đứng lên phân xét hoàng hậu, trẫm nghe được một âm thanh rất nhẹ, thiếu chút nữa trẫm tưởng ảo giác
“…… Ừ.”
32.
Trẫm trùm chăn kín người.
Đau đớn nhìn hoàng hậu:
“Nàng lại có mưu đồ gì với trẫm.”
Hoàng hậu: “Ừ?.”
Trẫm: “…?”
Trẫm cao giọng:
“Nàng ừ cái gì?! Ừ cái gì!!”
Hoàng hậu không tiếp lời, đi tới bên cạnh trẫm:
“Bệ hạ, ngủ đi. Sứ thần nước láng giềng tới chơi, ngày mai phải mở tiệc chiêu đãi quần thần.”
Trong nháy mắt, trẫm quên mất phải hỏi gì, bẻ ngón tay:
“Sao trẫm phải mời khách?? Cảm thấy trẫm rất nhiều tiền sao? Túi của trẫm so với mặt còn sạch sẽ hơn!!”
Hoàng hậu: “Lễ không thể bỏ.”
Trẫm phẫn nộ đắp chăn, cảnh cáo hoàng hậu: “Không được chạm vào trẫm.”
Hoàng hậu đồng ý.
Trẫm yên tâm nhắm mắt, trong lúc mơ hồ, trẫm nghe được một thanh âm, không quá rõ ràng.
“Sẽ có người thích.”
33.
Trẫm tham gia yến hội cũng có cả một quy trình.
Đầu tiên, trẫm sẽ đại sát tứ phương.
Đặc biệt là khi các đại thần tâng bốc nhau thì âm dương quái khí.
Trẫm nhìn không quen bộ mặt kia của bọn họ…!
Rõ ràng hai nhà có thù truyền kiếp, vừa thấy mặt nhau đã như thân thiết mấy đời, diễn cho ai xem.
Trẫm không như thế, trẫm sẽ hạ mình giúp bọn họ xé nát mặt nhau.
Không sao cả, trẫm sẽ ra tay.
Không cần cám ơn trẫm, trẫm là Lôi Phong* sống trong thời đại mới, là cờ đỏ từ từ bay lên dưới ánh mặt trời chói chang, là rường cột của quốc gia.
(* Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng)
Tiếp theo, trẫm sẽ chọn lựa và chọn lựa.
Chỉ trẫm sẽ lựa chân giò mà trẫm yêu thích trong một đống đồ ăn trên bàn.
Trẫm vô cùng say mê chân gió, đã từng có thái giám ngăn cản trẫm, nói một món trẫm không thể ăn quá ba gắp.
Quy củ của lão tổ tông đương nhiên không thể vi phạm, trẫm vẫn phải tuân thủ tượng trưng.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, trẫm quyết định lệnh ngự thiện phòng đem mỗi một món ăn đều chế biến từ chân giò.
Trẫm mỗi món sẽ ăn ba miếng.
Trong ánh mắt một lời khó nói hết của thái giám, trẫm làm bộ như không thấy gì cả.
Khụ, chỉ là hơi phí chân giò.
Thường thường ở yến hội trẫm sẽ nhàn nhã chọn chân giò lớn, tiện tay còn có thể cướp chân giò ở bàn của hoàng hậu.
Trẫm sẽ làm bộ làm tịch nói với hoàng hậu: “Món ăn này dầu mỡ, trẫm lo nàng không thích.”
Trẫm đúng là một phu quân yêu thương thê tử, ôn nhu săn sóc như thế!
Trẫm biết trẫm rất hoang đường.
Nhưng hiển nhiên hoàng hậu đã quen với sự hoang đường của trẫm.
Cuối cùng, trẫm sẽ hăng hái bừng bừng lôi kéo hoàng hậu tám chuyện bát quái.
Trẫm cắn hạt dưa:
“Lâm thượng thư Bạch Trường đẹp như vậy, lớn tuổi rồi mà ngay cả lão bà cũng không cưới được. Còn nữa, trẫm nghe nói đích trưởng nữ mà Văn thừa tướng yêu thương nhất, là do Văn phu nhân và anh trai Văn thừa tướng sinh ra, đầu xanh* lắm.”
(* đầu xanh: mọc sừng, bị cắm sừng)
Hoàng hậu: “… Bệ hạ cảm thấy Lâm thượng thư rất đẹp?”
Trẫm ném vỏ hạt dưa xuống, khiếp sợ:
“Nàng thấy biết cách nắm bắt trọng điểm.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy xa xa có nữ quyến xung đột, vừa ném chén vừa đập bình.
Trẫm lòng đau như cắt:
“Các nàng có biết một cái chén một cái bình là bao nhiêu bạc không!! không!! các nàng không biết!! trong lòng các nàng chỉ có chính mình!!”
Trẫm: “Trẫm năm nay sáu mươi tám, ở Đại Nhuận Phát giết cá ba mươi năm, lòng trẫm đã lạnh như dao phay lạnh lẽo này.”
Hoàng hậu: “……”
Hoàng hậu cầm tay trẫm: “Có ấm thêm chút nào không?”
Trẫm nói năng khí phách:
“Nàng căn bản không hiểu trẫm!”
Quay đầu trẫm liền phạt bổng lộc của những nữ quyến kia.
Không ai! Không ai có thể nhổ dù chỉ là một sợi lông từ chỗ trẫm!!
Trẫm chính là một người cần kiệm liêm chính.
34.
Sứ thần láng giềng đến thăm.
Lúc đó trẫm đang nhàm chán đến mức âm thầm mắng trời mắng đất, chỉ trích bọn họ không có chuyện gì thì đừng xuất hiện, đến mức trẫm bắt đầu cẩn thận đếm kiến.
Khi nghe thấy tiếng người, trẫm lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Trẫm ở trong lòng âm thầm tự luyến, lấy biểu hiện hoàn mỹ của trẫm, khuôn mặt đẹp trai, tư thái cao quý, tiêu chuẩn đến mức có thể đi tranh giải Oscar rồi.
Trẫm hơi cận thị, ngoài mười mét thì người hay chó cũng chẳng phân biệt được, đã từng có quá khứ ưu tú coi chó con phi tử nuôi thành trẻ con, trẫm vẫn không có cảm giác gì, mãi đến khi đám người kia đến gần.
Trẫm sợ hết hồn.
Người ngoại quốc này… Trẫm hình như đã gặp qua ở nơi nào đó?
Một bộ dạng hồ ly tinh quen thuộc, khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
Trẫm mặt không đổi sắc nhớ ra.
A, thì là tên điên ngày đó ở thanh lâu tự tiến cử làm chăn ga gối đệm.
35.
Nắm tay Hoàng hậu chợt siết chặt.
Vị sứ thần kia nhìn chằm chằm trẫm, khiến trẫm hoảng hốt.
Hắn có thể phát hiện ra trầm là người ngày đó mặc nữ trang hay không……
Trẫm một đời anh minh!!
Đừng nhìn qua thấy trẫm gặp chuyện không hoảng mà lầm, thật ra linh hồn trẫm đã hoảng loạn bay tứ phía rồi.
Trẫm đã nghĩ ra kết cục khi mọi chuyện bại lộ, trẫm sẽ bị ngàn người chỉ trích, sẽ bị quần chúng thiêu chết, sẽ bị ngũ mã phanh thây, sẽ bị từng gậy đánh chết…!
Trẫm ở trong lòng nghĩ trước cho mình 1001 cách chết, càng nghĩ càng đau lòng.
Trẫm nhìn hoàng hậu, buồn bã nghĩ, ha, trẫm còn có thể trở thành đồng tính nữ.
Đáng tiếc Hoàng hậu không hiểu lòng trẫm, nàng không biết trẫm đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng hậu lấy khăn lau miệng cho trẫm: “Đừng sợ.”
Trẫm hướng về các đại thần nói mấy câu mang tính hình thức, mỉm cười, nhỏ giọng phản bác:
“Con moẹ nó, trẫm làm sao có thể không sợ, nàng nói cái gì vậy.”
Hoàng hậu: “……”
36.
Trẫm lại cẩn thận nhớ lại một lần nữa đoạn đối thoại ngày đó.
Chờ một chút, hình như không chỉ trẫm mặc nữ trang.
Hoàng hậu cũng thay nam trang!
Trẫm lập tức tự tin lên, thâm tình chân thành nói với hoàng hậu:
“Phu thê vốn như chim liền cành, đại nạn đến nơi ai cũng đừng mong sống.”
Hoàng hậu: “…?”
Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
“Bệ hạ, người bình thường chút đi.”
37.
Vị sứ thần kia đầu tiên là chào hỏi khen ngợi này nọ, trẫm cũng giả bộ thân tình mà đáp lại.
Chồn chúc tết gà*, không có lòng tốt.
(* giả vờ tốt bụng nhằm mưu đồ bất chính)
Hắn ở phía dưới cười khanh khách nói, trẫm ở phía trên nghiến răng nghiến lợi nghe.
Bỗng nhiên, hắn chuyển đề tài, chuyển tới một đề tài khiến trẫm rất chấn động.
Hắn muốn vào cung làm phi tử.
Trẫm: “…?”
Trẫm: “…?”
Không phải chứ, tiểu tử này còn tỉnh táo không vậy?
Sứ thần không thèm để ý ánh mắt trẫm lườm hắn, sắc mặt tự nhiên tiếp tục nói:
“Thần ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, mong bệ hạ đồng ý, đổi lại hai nước chúng ta giao hảo.”
Dứt lời, hắn nhìn qua nhìn lại giữa trẫm và hoàng hậu.
Trẫm: “……”
Lấy kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý nhiều năm của trẫm, ý của hắn chính là: không cho vào cung hắn sẽ tố giác, đem bí mật của trẫm ói ra.
Hoàng hậu mở miệng:
“Bệ hạ thấy thế nào?”
Mồ hôi của trẫm chảy ròng ròng.
Trẫm vừa mới dỗ xong hoàng hậu mà!!
Trẫm: “Thấy…… thấy hắn ngồi trên ghế……”
Hoàng hậu: “……”
Sứ thần: “Bệ hạ đừng đùa.”
Trẫm nhìn ánh mắt uy hiếp của sứ thần, lại quay đầu nhìn sắc mặt lạnh như băng của hoàng hậu, trẫm rút kinh nghiệm xương máu.
Đồng ý trước, về phần sống sót, trẫm nghĩ sau.
38.
Trẫm kéo lê bước chân nặng nề đi về phía cung điện của vị sứ thần kia.
Rất thích loại cảm giác sắp lên đoạn đầu đài này.
Sứ thần họ Cố, trẫm phong hắn làm Cố quý phi.
Trẫm ôm kẹo sữa ngồi xổm trước cửa cung của Cố Quý phi:
“Trẫm phải vào như thế nào đây.”
Chợt, trẫm nổi lên suy nghĩ ác ý, khuyến khích kẹo sữa:
“Ngươi thay trẫm đi vào!”
Kẹo sữa: “…?”
Kẹo sữa liếm liếm móng vuốt, không để ý tới trẫm.
“Bệ hạ, biểu diễn xiếc?”
Trẫm: “…!”
Trẫm ngẩng đầu, phát hiện Cố quý phi đang đứng ở trước mặt trẫm, hắn cũng ngồi xổm xuống:
“Con mèo nhỏ ở đâu ra vậy?”
Trẫm khoe khoang với hắn:
“Mèo của trẫm! Tên là kẹo sữa!”
Cố Quý phi trêu chọc:
“Ta nói không phải con này.”
Trẫm: “…?”
Trẫm chất vấn hắn:
“Ngươi ngày đó nhìn thấy đúng không?”
Cố quý phi giả bộ kinh ngạc:
“Nhìn thấy cái gì cơ?”
Trẫm: “……”
Chết tiệt! Con sói này!
Chẳng lẽ muốn trẫm tự mình nói ra sao?
Trẫm không để ý tới hắn, bắt đầu trêu chọc kẹo sữa.
Cố quý phi kề sát vào một chút:
“Tức giận?”
Trẫm: “Cút, không có.”
Cố quý phi ồ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi chính là cô nương xinh đẹp ở thanh lâu kia?”
Trẫm: “……”
Trẫm: “Cút!! Không phải!!”
Cố quý phi cười ra tiếng:
“Mặc nữ trang thì mặc nữ trang, ta cũng sẽ không chê cười ngươi.”
Trẫm đem hoàng hậu kéo ra ngăn thương:
“Vậy hoàng hậu mặc nam trang thì sao, sao ngươi lại không chê cười nàng?”
Cố quý thị nhìn trẫm một cái:
“Hắn mặc nam trang có gì để mà chê cười.”
Trẫm: “…?”
Trẫm nổ tung: “Ngươi có ý gì? Ngươi chính là đơn thuần không vừa mắt trẫm?”
Cố quý phi vô tội nói: “Ta cũng không có. Đừng ngồi xổm ở đây, đi vào rồi nói.”
Trẫm lề mề: “Có thể không vào không…”
Trẫm trừng hắn: “Trẫm vừa mới dỗ được thê tử!! Đều tại ngươi! Trẫm không có thê tử nữa!”
Cố quý phi: “A, ngươi xác định là thê tử sao.”
Trẫm: “……”
Trẫm: “Ngươi lẩm bẩm cái gì, hoàng hậu không phải thê tử của trẫm thì là ai ?”
Cố quý phi vô tư:
“Ừ…… Ngươi cảm thấy như vậy thì cho là như vậy đi.”
Trẫm giương nanh múa vuốt bổ nhào vào hắn:
“Giải thích! Nói rõ ràng cho trẫm! Nói một nửa rồi thôi đều đáng chết! Nói mau! Ngươi nói mau!”
Cố quý phi mỉm cười tiếp lấy trẫm:
“Ngươi tự mình nghĩ đi.”
39.
Nam nhân thật phiền!!! Thách đố cái gì?
40.
Trẫm tựa vào giường như người chết, còn không quên vênh mặt hất hàm sai Cố quý phi đi lấy chăn đệm.
Cố quý phi:
“Vì sao không ngủ cùng nhau?”
Trẫm kinh hãi:
“Ngươi còn muốn ngủ cùng trẫm?! Mơ đi!”
Cố quý phi tiếc nuối nói:
“Nhưng ta là tới tự tiến cử làm chăn ga gối đệm mà.”
Trẫm: “……”
Trẫm: “……Đi đi! Ngươi! Chính ngươi! Chết tiệt! Mấy từ! Tiến cử! Chăn! Ga! Gối! Đệm! Trẫm cả đời này cũng không muốn nghe thấy nữa! Cút đi!!