Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Kinh Duyệt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:18:29

01

 

Ba ngày sau khi chia tay, tôi uống say bí tỉ rồi gọi điện cho người yêu cũ.

 

"Em đang ở dưới ký túc xá của anh..."

 

"Em phiền quá đấy, chúng ta đã chia tay rồi."

 

"Đừng chia tay có được không? Anh nói em sai ở đâu, em sẽ sửa..."

 

Đầu dây bên kia dứt khoát ngắt máy.

 

Nỗi đau đè nặng lên tim tôi đến mức gần như nghẹt thở.

 

Trong cơn say, tôi ngước nhìn tòa ký túc xá trước mặt.

 

Không suy nghĩ nhiều, tôi lao thẳng vào.

 

Ký túc xá nam không có cổng kiểm soát, tôi trực tiếp chạy lên tầng ba, đẩy cửa phòng của Tần Diễn.

 

Lúc này trong phòng chắc chỉ có mỗi anh ấy.

 

Bên trong không bật đèn, tối om.

 

Nhờ ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài, tôi thấy Tần Diễn đang đứng bên giường.

 

Uất ức trào dâng tận cùng.

 

Tôi nhào tới ôm lấy anh ấy.

 

Người trong lòng tôi khẽ cứng đờ.

 

Nhưng lại không đẩy tôi ra.

 

"Em biết ngay là anh cố tình nói những lời tàn nhẫn đó mà..."

 

Tôi nghẹn ngào nói, vòng tay càng siết chặt hơn, gục đầu vào lồng ngực anh.

 

Tôi biết, anh luôn trách tôi quá ngoan ngoãn, không đủ chủ động.

 

Nhón chân lên, tôi run rẩy cắn nhẹ lên cổ anh một cái.

 

Anh khẽ rên một tiếng.

 

Tôi tiếp tục trượt lên, tìm đến đôi môi lạnh lẽo của anh.

 

Vụng về cắn mút không ngừng.

 

Anh cuối cùng cũng có phản ứng, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo tôi.

 

Trong hơi thở gấp gáp, tôi yếu ớt gọi tên anh:

 

"Tần Diễn..."

 

Cơ thể anh đột nhiên khựng lại.

 

"Sao em thấy anh cao hơn nhỉ?

 

"Còn rắn rỏi hơn nữa."

 

Ngón tay tôi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh, từng chút từng chút lần xuống dưới:

 

"Anh đi tập gym à?"

 

Khi đầu ngón tay lướt qua vùng cơ bụng săn chắc và chuẩn bị tiến xa hơn, bỗng nhiên bị bàn tay kia siết chặt lại.

 

Tôi ngẩng đầu lên.

 

Người trước mặt bật cười lạnh lẽo, chậm rãi lên tiếng:

 

"Vậy em có từng nghĩ đến chuyện này chưa..."

 

Giọng nói này…

 

Dưới ánh sáng lờ mờ hắt vào, tôi đối diện với một đôi mắt xa lạ nhưng cực kỳ cuốn hút.

 

"Anh không phải là Tần Diễn."

 

02

 

Anh ấy không phải là Tần Diễn!

 

Não bộ bị cồn làm cho trì trệ, sau hai giây chậm chạp, bỗng nhiên "bùm" một tiếng nổ tung.

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của Tần Diễn:

 

"Cận Mục, đi đánh bóng không?"

 

Tôi thề rằng, trong cả đời mình chưa bao giờ hành động nhanh như lúc này.

 

Tôi lập tức ôm chặt người trước mặt, lăn lên giường, đồng thời kéo kín rèm giường lại.

 

Chiếc giường ký túc xá nhỏ hẹp, tôi vòng tay ôm lấy eo anh ấy.

 

Nhịp thở hỗn loạn vì căng thẳng, từng nhịp phập phồng va chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh ấy.

 

"Sao không bật đèn?"

 

Tần Diễn bước vào phòng.

 

"Tách!"

 

Đèn ký túc bật sáng.

 

Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt mình.

 

Anh ấy nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, đôi môi mím chặt bị tôi cắn đến đỏ bừng.

 

Trên chiếc cổ thon dài cũng đầy dấu vết màu đỏ.

 

Tôi đột nhiên đỏ bừng mặt.

 

Nhưng không dám động đậy.

 

"Không có ai à?"

 

Tần Diễn lẩm bẩm.

 

Anh ta dường như phát hiện ra rèm giường bị kéo kín, tiếng bước chân dần tiến đến gần.

 

"Cận Mục, cậu ở trong đó à?"

 

Người trước mặt tôi đột nhiên giơ tay lên.

 

Dường như muốn kéo rèm ra.

 

Tôi vội vàng siết chặt cổ áo anh ấy, giọng nói run lên vì hoảng loạn:

 

"Đừng ra ngoài, làm ơn đấy, anh muốn em làm gì cũng được!"

 

Cận Mục khựng lại.

 

Anh ấy cúi xuống nhìn tôi.

 

Ánh mắt sâu thẳm, mang theo một nụ cười đầy ẩn ý.

 

"Em nói đấy nhé."

 

Ngón tay đang nắm lấy rèm giường rút lại, khe hở cuối cùng cũng bị che kín hoàn toàn.

 

"Ừ, tôi đang ngủ." Anh ấy trả lời dứt khoát.

 

"Ngủ sớm thế?"

 

Tần Diễn có vẻ hụt hẫng: "Bọn tôi còn đang chờ cậu ra sân cứu trận đây, đám nhóc bên khoa Khoa học Máy tính lại chạy ra sân bóng khoe khoang. Hay là cậu…"

 

"Tôi buồn ngủ rồi."

 

Tần Diễn "tặc" một tiếng, có vẻ bất mãn:

 

"Thôi được rồi, vậy tôi cũng không đi nữa. Không có cậu ra sân, bọn tôi thua chắc."

 

Sau đó là tiếng ghế bị kéo ra, tiếp đến là tiếng anh ta ngồi xuống.

 

Bắt đầu một mình lẩm bẩm:

 

"Cậu còn nhớ cô bạn gái trước của tôi không? Cô ấy học bên khoa Văn ấy, tôi đã nói rồi, đừng bao giờ hẹn hò với mấy cô gái kiểu đó, dính như keo, đá cũng không dứt. Quan trọng nhất là kiểu con gái ngoan hiền, không cho động vào…"

 

Anh ta càng nói càng khó nghe.

 

Hơi thở của tôi gần như nghẹn lại.

 

Bàn tay nắm chặt cổ áo Cận Mục cũng khẽ run lên.

 

"Lạ thật, vậy mà cô ta không còn làm phiền tôi nữa…"

 

Tần Diễn đứng dậy.

 

"Không phải nghĩ quẩn đấy chứ? Ảnh hưởng đến việc bảo vệ nghiên cứu sinh của tôi thì phiền lắm. Thôi, gọi thử xem sao."

 

Chưa kịp phản ứng, điện thoại của tôi đã đổ chuông.

 

03

 

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt âm.

 

Bên ngoài im lặng vài giây.

 

Tôi nghe thấy bước chân của Tần Diễn tiến đến gần:

 

"Cận Mục."

 

Giọng anh ta có chút lạnh lùng:

 

"Trên giường cậu có người?"

 

Xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi.

 

Tôi nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần đối diện với cái kết tệ nhất.

 

Ngay khi bàn tay bên ngoài định kéo rèm giường ra, Cận Mục đã nhanh chóng nắm lấy.

 

"Biết có người, còn không biết tự cút đi à?"

 

Tần Diễn khựng lại.

 

Ngay sau đó, anh ta bật cười đầy ẩn ý:

 

"Không ngờ Mục ca lại thích chơi kiểu kích thích thế này? Không biết vị tiên nữ nào có thể khiến người luôn giữ mình trong sạch như cậu phá lệ đây?"

 

Giọng Cận Mục vẫn lạnh băng:

 

"Liên quan gì đến cậu."

 

"Được được, tôi đi tìm con cún trung thành của tôi đây, không làm phiền hai người nữa."

 

Tiếng bước chân của Tần Diễn dần xa, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

 

Ký túc xá lại trở về yên tĩnh.

 

Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Cận Mục.

 

Lúc này mới kịp nhận ra, chúng tôi vẫn còn đang kề sát nhau.

 

Tôi vội vàng kéo rèm giường ra, đứng bật dậy.

 

"Xin, xin lỗi..."

 

Đứng dậy quá nhanh, mắt tôi bỗng tối sầm lại.

 

Ngay khi sắp ngã xuống, một bàn tay rắn rỏi đã đỡ lấy eo tôi.

 

Sau đó, dùng lực kéo nhẹ về phía trước.

 

Tôi lại lần nữa tựa vào lồng ngực rắn chắc của Cận Mục.

 

Khoảng cách gần đến mức, từng hơi thở phảng phất trên người anh ấy đều lấp đầy khứu giác tôi.

 

Làn da nóng lên từng đợt, mặt tôi cũng vì vậy mà đỏ bừng.

 

Cận Mục cúi xuống nhìn tôi, đáy mắt đen thẳm như vực sâu.

 

"Kinh Duyệt."

 

Anh ấy gọi tên tôi.

Loading...