Kỷ Linh Thần Quân
Chương 20: Ngạnh công
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Tâm thức trở về với thân thể, Kỷ Linh mau chóng điều động năng lượng lên bộ não để nó hoạt động. Vừa mới tỉnh lại, thời cũng mới hừng đông, Kỷ Linh làm một loạt động tác vệ sinh cá nhân liền lấy tấm bảng hắn sửa tên treo lại trước lều.
Thời điểm hắn quay người, chuẩn bị cùng đám Phong Hoa chuẩn bị luyện tập thì đã thấy bọn hắn kéo nhau ngang qua chỗ Kỷ Linh.
Trông bọn hắn, ai nấy đều vô cùng sung sức, ngoài thức ăn nơi đây có khả năng phục hồi trong hai ngày nhờ các chất dinh dưỡng, bài tập giãn cơ cũng kích thích khả năng tiêu hóa vô cùng tốt.
Nhờ vậy mà bọn hắn mới phục hồi nhanh như thế.
Tiến tới trong đám người, Kỷ Linh nhìn xung quanh một hồi lâu, dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt liếc liếc quan sát xung quanh… Hắn phát hiện ra nhân số nơi đây hình như giảm bớt so với hôm qua.
Người khác bộ dạng như không hề quan tâm tới điều này, cả đám vẫn đợi Phong Hoa tới. Khi hắn tới nơi, trước nhìn bọn họ hồi lâu lại nói:
- Hôm nay đã có ba người bên trong danh sách không hoàn thành bài tập ngày hôm trước biến mất không dấu vết. Sau này các ngươi không muốn mất tích thì cố gắng đừng để tên các ngươi có trong danh sách này.
Vừa nói, Phong Hoa vừa giơ ra nội dung bên trong một trang sách, trên cùng ghi ‘Người bị phạt’, bên dưới ghi tên của bọn chúng. Tại những cái tên đó có 3 tên bị gạch đi, đại biểu bọn hắn đã chết, nói giảm chút chính là mất tích theo lời Phong Hoa.
Kỷ Linh nghe xong, khuôn mặt đông cứng xám xịt khó coi, những người khác mặt không đổi sắc, chỉ những người có trong danh sách thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng là bọn họ ở đây không hề coi trọng mạng người, hoặc dân số Thần Quân đại lục quá đông mới dẫn tới việc này.
- Được rồi! Bài tập sáng nay sẽ liên quan tới đầu, tất cả theo ta!
Phong Hoa vừa nói vừa quay người đi. Các thiếu niên cũng không chậm trễ chạy theo. Cả đám như đàn vịt con lon ton chạy theo khoảng ba ngàn bước, trước mắt Kỷ Linh thấy được hàng loạt giàn giáo dựng lên, trên đó treo rất nhiều bao cát.
Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức nhớ tới kiểu luyện Thiết Đầu Công mà hắn thường thấy bên trong một bộ phim. Bao cát treo lên, có cao có thấp khiến hắn liên tưởng đến Phong Hùng, cái cao hẳn dành cho hắn hoặc những kẻ có chiều cao hơn thường nhân.
Phong Hoa chỉ tay về phía xa, nói:
- Tất cả qua đằng kia cạo đầu.
Theo ngón tay hắn chỉ, Kỷ Linh thấy hơn chục người đang đứng lấy, tay cầm dao cạo sáng loáng, sắc bén. Phong Hoa làm người hướng dẫn, chỉ đạo bọn họ luyện tập nên đi đầu, mà có chim đầu đàn ắt có người theo sau, luyện tập khắc nghiệt chính là như vậy. Không cần để ý hình tượng bản thân, một đường mạnh lên mới là trọng yếu.
Tiến tới, Kỷ Linh xếp hàng sau nhìn đám người phía trước cùng Phong Hoa ngồi cạo đầu. Từng đường dao đi ngọt như cắt đậu phụ, đi tới đâu là tóc rụng tới đó. Đồng thời hắn cũng cảm phục gen hay huyết mạch người dị giới, bởi bộ tóc của bọn họ mọc ra với tốc độ có thể xưng là thần tốc thấy được bằng mắt thường.
Qua khoảng một tiếng đã mọc được một đốt tay. Như vậy tính ra, một ngày được hai mươi tư đốt tay, còn có người một tiếng được đốt rưỡi thì dài đến eo cũng không tính là gì.
Khoảng một giờ sau, Phong Hoa cùng hàng loạt thiếu niên dưới trướng mình với cái đầu bóng lưỡng đứng nhìn bài luyện Thiết Đầu Công mà trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó thể diễn tả bằng lời.
- Xông lên!
Phong Hoa gào thét đi trước, dẫn đến những người khác âm ầm đuổi theo. Cả đám dùng đầu húc lên trên bao cát, phát ra từng tiếng trầm đục bịch bịch.
Kỷ Linh cũng thế!
Mặc kệ thân phận của hắn có là thiếu gia hay là ăn mày. Đã ở đây thì nhất định phải tuân thủ luật lệ nơi đây. Làm người hiện đại, tuy cũng gặp qua không ít người trọc đầu, đặc biệt là các nhà sư nhưng chính hắn đi trải nghiệm thì có chút khó thể thích ứng ngay được.
Một phần cũng bởi ngại vẻ ngoại hình, phần khác là cảm nhận được cái đầu của mình bị gió thổi qua không chút cản trở.
Kỷ Linh đi qua đâu đều dùng trán húc thẳng, đầu thẳng lên trên hoặc hai bên bao cát. Chỉ mới húc hai bao mà hắn bắt đầu cảm thấy đau, ba bao hơi choáng, bốn bao thì tầm mắt trở nên mơ hồ muốn ngất. Ở Địa Cầu, hắn vẫn chưa hề được thử qua.
Những người khác thì tốt hơn hắn, tới năm bao mới xuất hiện dấu hiệu choáng váng, bước đi lảo đảo nhưng ý chí bọn họ vô cùng mạnh mẽ, từ bên trong đám người cũng không hề xuất hiện ai đó gục ngã.
Vì bọn họ biết, bản thân gục ngã sẽ không có cơm ăn. Hình phạt luôn mặc định như thế. Chỉ có hoàn thành bài tập mỗi ngày mới có cơ hội sống sót.
May mắn, bài tập này không tính thời gian nên hắn có thể ngưng lại nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục hoàn thành.
Khoảng một tiếng sau, mọi người đều đã hoàn thành, nhất là Phong Hoa cùng Phong Hùng. Người tập lâu, kẻ có thể chất vượt trội nên hoàn thành trước các thiếu niên khác là chuyện thường. Còn lại khoảng sáu, bảy người; trong đó có cả Kỷ Linh.
Từ hắn xem ra, bản thân mình là người chậm nhất.
Sáu người trên, nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng ba bao nữa là qua. Cả bảy người không lời hợp ý, đồng loạt lao đầu vào bao cát khiến những giàn giáo kia rung động, bụi đất rơi đầy. Mọi người vượt ải từ lâu, đứng nhìn bọn hắn qua nốt một, hai bao cuối.
Phong Hùng tại đám người nhìn thấy Kỷ Linh chậm nhất, trên miệng treo nụ cười khẩy mang ý vị khinh thường, đồng thời ánh mắt của hắn cũng cao hơn một bậc vì hắn là người hoàn thành sớm nhất, chỉ sau mỗi Phong Hoa.
Trông Phong Hùng cao to, cơ bắp lực lưỡng, đứng thẳng tắp như hoàn toàn khỏi hẳn. Lại thêm cái đầu trọc lóc, khuôn mặt già trước tuổi cùng loạt sẹo chằng chịt trên lưng.
Kỷ Linh cũng không hề để ý bản thân tại thứ hạng bao nhiêu, nhưng để mọi người đợi hắn như vậy làm hắn có chút khó chịu, tâm trí lẫn ánh mắt kiên định trực chỉ phía trước, hắn lao tới, đem đầu mình húc cực mạnh thẳng vào bốn bao cát.
Có lẽ huých vào bốn bao cùng lúc, lại vô cùng nhanh nên trong khoảng thời gian vài giây không chút tác động tiêu cực. Mà sau khi ra ngoài, hắn đi đứng có chút khó khăn, bước chân hỗn loạn, đầu óc choáng váng, tư thế lắc lư như muốn ngất đi.
Nhưng hắn không thể ngất, tâm thần tự nhủ bản thân không được ngất. Vì ngất thì chứng tỏ bản thân sẽ mất đi bữa ăn ngày hôm nay, mất đi một buổi dinh dưỡng.
Phù! Phù! Thở mạnh vài hơi, hai tay chống gối, hắn như thoát chết khỏi tay tử thần, vượt cạn trong gang tấc để hắn ngộ ra chỉ có mạnh hơn mới khiến hắn không bị như vậy nữa.
Đồng thời mạnh lên cũng khiến hắn càng thêm nắm chắc đem bản thân từ dị giới kéo về Địa Cầu, hoặc là đi khám phá tinh không vô tận ngoài kia có còn nền văn minh nào hay không.
Kỷ Linh vượt qua, Phong Hoa dẫn mọi người tiến vào phòng ăn. Ăn xong bọn hắn liền tới bài tập thứ hai, luyện tập phản ứng, tập trung cùng nhanh nhẹn.
Bài tập này có khoảng hơn ngàn phòng riêng biệt cho mỗi người ở dưới lòng đất quân doanh này. Tiến vào một phòng, Kỷ Linh thấy một người ngồi trên cao, tay cầm quyền trượng gắn trên đó một cây nến.
Thỉnh thoảng người này lập lòe ánh nến khiêu khích hắn, Kỷ Linh khởi động thoáng một cái, hít một hơi thật sâu rồi làm ra tư thế khiêu khích lại. Phòng này dưới đất mà vẫn đốt được nến thì khẳng định có không khí để hít thở nên hắn cũng không lo lắng ở đây lâu mà ngạt thở chết.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã hai tháng. Kỷ Linh biến hóa rất rõ từ ngoại hình đến nội tâm.
Ngoại hình cường tráng, bàn tay thô ráp, cơ bắp một vòng tay khó ôm hết, thân thể tám múi, lưng xô to lớn, chân không khác nào cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp. Hắn đang nằm trên tấm ván gỗ có vô số đinh tán dải lên. Bên trên có khoảng ba người trọng lượng riêng khoảng chín mươi cân đè xuống.
Qua hai giờ sau, từng người đè hắn đứng lên, dùng tay kéo Kỷ Linh dậy. Kỷ Linh hoàn toàn không hề cảm giác được đau đớn, đầu cố gắng ngoảnh lại nhìn tấm lưng của bản thân, tay chạm lên xem có máu chảy không.
Chẳng có chút máu, chỉ lưu lại gần trăm lỗ lõm để hắn vô cùng hài lòng. Hắn chính là đang luyện tập ngạnh công ở Địa Cầu thường thấy trên TV, và cũng là lần đầu hắn thử. Đây chính là kết quả hắn muốn thấy sau nhiều ngày luyện tập nhàm phát chết.
Loạt tạ hắn nhờ đám Phong Mục tạo ra trước đó đã giao đến đúng thời hạn. Vị trí của nó nằm kế bên lều Phong Hoa, mà Phong Hoa dựa vào quân công mua lại một khu đất cùng lều khá lớn để bọn hắn có chỗ tập luyện bí mật.
Vì vậy nên cơ thể bọn hắn phát triển nhanh hơn so với đám khác. Mà Kỷ Linh cũng vậy, cơ địa của hắn vốn gầy nên tập thế nào cũng không thể bằng được mấy người chuyên đi thi đấu. Nhưng điều đó không làm cho lực lượng của hắn giảm sút, bởi hắn luôn duy trì, và luôn tăng mức tạ dù tốc độ rất chậm.
Phong Hoa cũng là như thế, nhưng hắn tập ở đây cũng được ba năm, thể hình cũng chỉ lớn gấp rưỡi người đứng thứ hai sau Phong Hùng mà thôi. Mà tên Phong Hùng vô cùng biến thái, thể chất kinh người, mười ngày tập là thấy cơ thể hắn phình lên nhanh hơn người khác tận ba ngày.
Mà những quân nhân Đại Việt hắn thấy trên màn ảnh cũng không có kỹ xảo gì cả, ấy vậy vẫn có thể an toàn vượt qua. Họ có thể dùng cổ và lực tay bẻ cong thanh sắt, dùng yết hầu khiến sắt cong lại còn đẩy được xe cấp cứu có ít nhất là bốn người trên đó.
Hai chân nhảy lên thủy tinh vỡ vụn mà như đi trên đất bằng, nằm trên hai thanh đao sắc bén chịu lực đá đập từ trên ngực mà không chút tổn thương.
Kỷ Linh phục nhất là những người đó, còn bên đất Họa Ngưu này thì hắn chẳng thèm để tâm, hắn chỉ quan trọng nước mình, người mình.
Nhưng đối với những người chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp qua thì tuyệt không nên thử! Dù có luyện tập kinh người cỡ nào mà tự mình thử thì cũng chưa chắc đã có quả ngọt được như hắn.
Tâm thức trở về với thân thể, Kỷ Linh mau chóng điều động năng lượng lên bộ não để nó hoạt động. Vừa mới tỉnh lại, thời cũng mới hừng đông, Kỷ Linh làm một loạt động tác vệ sinh cá nhân liền lấy tấm bảng hắn sửa tên treo lại trước lều.
Thời điểm hắn quay người, chuẩn bị cùng đám Phong Hoa chuẩn bị luyện tập thì đã thấy bọn hắn kéo nhau ngang qua chỗ Kỷ Linh.
Trông bọn hắn, ai nấy đều vô cùng sung sức, ngoài thức ăn nơi đây có khả năng phục hồi trong hai ngày nhờ các chất dinh dưỡng, bài tập giãn cơ cũng kích thích khả năng tiêu hóa vô cùng tốt.
Nhờ vậy mà bọn hắn mới phục hồi nhanh như thế.
Tiến tới trong đám người, Kỷ Linh nhìn xung quanh một hồi lâu, dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt liếc liếc quan sát xung quanh… Hắn phát hiện ra nhân số nơi đây hình như giảm bớt so với hôm qua.
Người khác bộ dạng như không hề quan tâm tới điều này, cả đám vẫn đợi Phong Hoa tới. Khi hắn tới nơi, trước nhìn bọn họ hồi lâu lại nói:
- Hôm nay đã có ba người bên trong danh sách không hoàn thành bài tập ngày hôm trước biến mất không dấu vết. Sau này các ngươi không muốn mất tích thì cố gắng đừng để tên các ngươi có trong danh sách này.
Vừa nói, Phong Hoa vừa giơ ra nội dung bên trong một trang sách, trên cùng ghi ‘Người bị phạt’, bên dưới ghi tên của bọn chúng. Tại những cái tên đó có 3 tên bị gạch đi, đại biểu bọn hắn đã chết, nói giảm chút chính là mất tích theo lời Phong Hoa.
Kỷ Linh nghe xong, khuôn mặt đông cứng xám xịt khó coi, những người khác mặt không đổi sắc, chỉ những người có trong danh sách thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng là bọn họ ở đây không hề coi trọng mạng người, hoặc dân số Thần Quân đại lục quá đông mới dẫn tới việc này.
- Được rồi! Bài tập sáng nay sẽ liên quan tới đầu, tất cả theo ta!
Phong Hoa vừa nói vừa quay người đi. Các thiếu niên cũng không chậm trễ chạy theo. Cả đám như đàn vịt con lon ton chạy theo khoảng ba ngàn bước, trước mắt Kỷ Linh thấy được hàng loạt giàn giáo dựng lên, trên đó treo rất nhiều bao cát.
Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức nhớ tới kiểu luyện Thiết Đầu Công mà hắn thường thấy bên trong một bộ phim. Bao cát treo lên, có cao có thấp khiến hắn liên tưởng đến Phong Hùng, cái cao hẳn dành cho hắn hoặc những kẻ có chiều cao hơn thường nhân.
Phong Hoa chỉ tay về phía xa, nói:
- Tất cả qua đằng kia cạo đầu.
Theo ngón tay hắn chỉ, Kỷ Linh thấy hơn chục người đang đứng lấy, tay cầm dao cạo sáng loáng, sắc bén. Phong Hoa làm người hướng dẫn, chỉ đạo bọn họ luyện tập nên đi đầu, mà có chim đầu đàn ắt có người theo sau, luyện tập khắc nghiệt chính là như vậy. Không cần để ý hình tượng bản thân, một đường mạnh lên mới là trọng yếu.
Tiến tới, Kỷ Linh xếp hàng sau nhìn đám người phía trước cùng Phong Hoa ngồi cạo đầu. Từng đường dao đi ngọt như cắt đậu phụ, đi tới đâu là tóc rụng tới đó. Đồng thời hắn cũng cảm phục gen hay huyết mạch người dị giới, bởi bộ tóc của bọn họ mọc ra với tốc độ có thể xưng là thần tốc thấy được bằng mắt thường.
Qua khoảng một tiếng đã mọc được một đốt tay. Như vậy tính ra, một ngày được hai mươi tư đốt tay, còn có người một tiếng được đốt rưỡi thì dài đến eo cũng không tính là gì.
Khoảng một giờ sau, Phong Hoa cùng hàng loạt thiếu niên dưới trướng mình với cái đầu bóng lưỡng đứng nhìn bài luyện Thiết Đầu Công mà trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó thể diễn tả bằng lời.
- Xông lên!
Phong Hoa gào thét đi trước, dẫn đến những người khác âm ầm đuổi theo. Cả đám dùng đầu húc lên trên bao cát, phát ra từng tiếng trầm đục bịch bịch.
Kỷ Linh cũng thế!
Mặc kệ thân phận của hắn có là thiếu gia hay là ăn mày. Đã ở đây thì nhất định phải tuân thủ luật lệ nơi đây. Làm người hiện đại, tuy cũng gặp qua không ít người trọc đầu, đặc biệt là các nhà sư nhưng chính hắn đi trải nghiệm thì có chút khó thể thích ứng ngay được.
Một phần cũng bởi ngại vẻ ngoại hình, phần khác là cảm nhận được cái đầu của mình bị gió thổi qua không chút cản trở.
Kỷ Linh đi qua đâu đều dùng trán húc thẳng, đầu thẳng lên trên hoặc hai bên bao cát. Chỉ mới húc hai bao mà hắn bắt đầu cảm thấy đau, ba bao hơi choáng, bốn bao thì tầm mắt trở nên mơ hồ muốn ngất. Ở Địa Cầu, hắn vẫn chưa hề được thử qua.
Những người khác thì tốt hơn hắn, tới năm bao mới xuất hiện dấu hiệu choáng váng, bước đi lảo đảo nhưng ý chí bọn họ vô cùng mạnh mẽ, từ bên trong đám người cũng không hề xuất hiện ai đó gục ngã.
Vì bọn họ biết, bản thân gục ngã sẽ không có cơm ăn. Hình phạt luôn mặc định như thế. Chỉ có hoàn thành bài tập mỗi ngày mới có cơ hội sống sót.
May mắn, bài tập này không tính thời gian nên hắn có thể ngưng lại nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục hoàn thành.
Khoảng một tiếng sau, mọi người đều đã hoàn thành, nhất là Phong Hoa cùng Phong Hùng. Người tập lâu, kẻ có thể chất vượt trội nên hoàn thành trước các thiếu niên khác là chuyện thường. Còn lại khoảng sáu, bảy người; trong đó có cả Kỷ Linh.
Từ hắn xem ra, bản thân mình là người chậm nhất.
Sáu người trên, nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng ba bao nữa là qua. Cả bảy người không lời hợp ý, đồng loạt lao đầu vào bao cát khiến những giàn giáo kia rung động, bụi đất rơi đầy. Mọi người vượt ải từ lâu, đứng nhìn bọn hắn qua nốt một, hai bao cuối.
Phong Hùng tại đám người nhìn thấy Kỷ Linh chậm nhất, trên miệng treo nụ cười khẩy mang ý vị khinh thường, đồng thời ánh mắt của hắn cũng cao hơn một bậc vì hắn là người hoàn thành sớm nhất, chỉ sau mỗi Phong Hoa.
Trông Phong Hùng cao to, cơ bắp lực lưỡng, đứng thẳng tắp như hoàn toàn khỏi hẳn. Lại thêm cái đầu trọc lóc, khuôn mặt già trước tuổi cùng loạt sẹo chằng chịt trên lưng.
Kỷ Linh cũng không hề để ý bản thân tại thứ hạng bao nhiêu, nhưng để mọi người đợi hắn như vậy làm hắn có chút khó chịu, tâm trí lẫn ánh mắt kiên định trực chỉ phía trước, hắn lao tới, đem đầu mình húc cực mạnh thẳng vào bốn bao cát.
Có lẽ huých vào bốn bao cùng lúc, lại vô cùng nhanh nên trong khoảng thời gian vài giây không chút tác động tiêu cực. Mà sau khi ra ngoài, hắn đi đứng có chút khó khăn, bước chân hỗn loạn, đầu óc choáng váng, tư thế lắc lư như muốn ngất đi.
Nhưng hắn không thể ngất, tâm thần tự nhủ bản thân không được ngất. Vì ngất thì chứng tỏ bản thân sẽ mất đi bữa ăn ngày hôm nay, mất đi một buổi dinh dưỡng.
Phù! Phù! Thở mạnh vài hơi, hai tay chống gối, hắn như thoát chết khỏi tay tử thần, vượt cạn trong gang tấc để hắn ngộ ra chỉ có mạnh hơn mới khiến hắn không bị như vậy nữa.
Đồng thời mạnh lên cũng khiến hắn càng thêm nắm chắc đem bản thân từ dị giới kéo về Địa Cầu, hoặc là đi khám phá tinh không vô tận ngoài kia có còn nền văn minh nào hay không.
Kỷ Linh vượt qua, Phong Hoa dẫn mọi người tiến vào phòng ăn. Ăn xong bọn hắn liền tới bài tập thứ hai, luyện tập phản ứng, tập trung cùng nhanh nhẹn.
Bài tập này có khoảng hơn ngàn phòng riêng biệt cho mỗi người ở dưới lòng đất quân doanh này. Tiến vào một phòng, Kỷ Linh thấy một người ngồi trên cao, tay cầm quyền trượng gắn trên đó một cây nến.
Thỉnh thoảng người này lập lòe ánh nến khiêu khích hắn, Kỷ Linh khởi động thoáng một cái, hít một hơi thật sâu rồi làm ra tư thế khiêu khích lại. Phòng này dưới đất mà vẫn đốt được nến thì khẳng định có không khí để hít thở nên hắn cũng không lo lắng ở đây lâu mà ngạt thở chết.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã hai tháng. Kỷ Linh biến hóa rất rõ từ ngoại hình đến nội tâm.
Ngoại hình cường tráng, bàn tay thô ráp, cơ bắp một vòng tay khó ôm hết, thân thể tám múi, lưng xô to lớn, chân không khác nào cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp. Hắn đang nằm trên tấm ván gỗ có vô số đinh tán dải lên. Bên trên có khoảng ba người trọng lượng riêng khoảng chín mươi cân đè xuống.
Qua hai giờ sau, từng người đè hắn đứng lên, dùng tay kéo Kỷ Linh dậy. Kỷ Linh hoàn toàn không hề cảm giác được đau đớn, đầu cố gắng ngoảnh lại nhìn tấm lưng của bản thân, tay chạm lên xem có máu chảy không.
Chẳng có chút máu, chỉ lưu lại gần trăm lỗ lõm để hắn vô cùng hài lòng. Hắn chính là đang luyện tập ngạnh công ở Địa Cầu thường thấy trên TV, và cũng là lần đầu hắn thử. Đây chính là kết quả hắn muốn thấy sau nhiều ngày luyện tập nhàm phát chết.
Loạt tạ hắn nhờ đám Phong Mục tạo ra trước đó đã giao đến đúng thời hạn. Vị trí của nó nằm kế bên lều Phong Hoa, mà Phong Hoa dựa vào quân công mua lại một khu đất cùng lều khá lớn để bọn hắn có chỗ tập luyện bí mật.
Vì vậy nên cơ thể bọn hắn phát triển nhanh hơn so với đám khác. Mà Kỷ Linh cũng vậy, cơ địa của hắn vốn gầy nên tập thế nào cũng không thể bằng được mấy người chuyên đi thi đấu. Nhưng điều đó không làm cho lực lượng của hắn giảm sút, bởi hắn luôn duy trì, và luôn tăng mức tạ dù tốc độ rất chậm.
Phong Hoa cũng là như thế, nhưng hắn tập ở đây cũng được ba năm, thể hình cũng chỉ lớn gấp rưỡi người đứng thứ hai sau Phong Hùng mà thôi. Mà tên Phong Hùng vô cùng biến thái, thể chất kinh người, mười ngày tập là thấy cơ thể hắn phình lên nhanh hơn người khác tận ba ngày.
Mà những quân nhân Đại Việt hắn thấy trên màn ảnh cũng không có kỹ xảo gì cả, ấy vậy vẫn có thể an toàn vượt qua. Họ có thể dùng cổ và lực tay bẻ cong thanh sắt, dùng yết hầu khiến sắt cong lại còn đẩy được xe cấp cứu có ít nhất là bốn người trên đó.
Hai chân nhảy lên thủy tinh vỡ vụn mà như đi trên đất bằng, nằm trên hai thanh đao sắc bén chịu lực đá đập từ trên ngực mà không chút tổn thương.
Kỷ Linh phục nhất là những người đó, còn bên đất Họa Ngưu này thì hắn chẳng thèm để tâm, hắn chỉ quan trọng nước mình, người mình.
Nhưng đối với những người chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp qua thì tuyệt không nên thử! Dù có luyện tập kinh người cỡ nào mà tự mình thử thì cũng chưa chắc đã có quả ngọt được như hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương