Kỷ Linh Thần Quân
Chương 42: Lôi Quang Thiểm
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Hắn cũng biết đây là Cổ Pháp tháp, nằm ở ranh giới địa phận của năm quận lớn cùng quận có Hoàng cung bên trong.
Cổ Pháp tháp này nằm giữa ranh giới mà không có người của bọn họ thì hắn không tin.
Kỷ Linh như bắt được một thứ gì đó hình trụ liền nắm chặt lấy nó rồi lôi ra. Ngay khi quyển trục này hiện trong tầm mắt của hắn, quang điểm trước mặt liền tiêu tán. Nhìn lấy hàng chữ khắc bên ngoài quyển trục bằng thẻ tre ‘Lôi Quang Thiểm’.
Theo suy đoán từ những kiến thức bên trong những cuốn tiểu thuyết hắn đọc qua thì đây hẳn là chiến kỹ thiên về tốc độ di động.
Để nó vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật, một phần thưởng nhỏ mà Phong Lăng đưa cho trước khi tới đây, hắn nhanh chóng bay ngang qua những quang điểm kia. Hắn không có thời gian rảnh rỗi để ý tới những cuốn công pháp, chiến kỹ cấp Sĩ này nên khi lướt qua cũng chỉ lấy ra rồi nhét vào bên trong nhẫn trữ vật.
Mục tiêu của hắn chính là lên trên những tầng kế tiếp tìm kiếm những công pháp hay chiến kỹ cấp bậc cao hơn.
Tại nơi nào đó bỗng xuất hiện hai người đang sánh vai cùng nhau mà đi. Quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, thân tới mức nếu nơi đây có cái khái niệm nam với nam thì khẳng định sẽ bị người hiểu nhầm.
Mà quan hệ tốt như vậy cũng chỉ có duy nhất hai nhà Lý gia cùng Đỗ gia của Bích Họa quận cùng Bình Nam quận. Quan sát gần hơn thì quả thực như vậy, một người mặc áo màu lục nhạt, lưng thêu hình một cây đậu nhỏ. Người còn lại mặc áo trắng với hình cây bút dính mức đen sau lưng.
Hai người cùng nhau bay trong không gian đen tối, hai mắt liên tục quan sát xung quanh như trẻ sơ sinh tò mò với thế giới này. Trong khi thiếu niên Đỗ gia kia đang quan sát, thiếu niên Lý gia đem hắn đánh thức:
- Đỗ Phu, ngươi xem kia có phải người Tô gia của Hữu Sơn quận cùng Vân gia của Di Hoa quận hay không?
Thiếu niên Đỗ gia tên Đỗ Phu đem ánh mắt chuyển rời lên thân hai người ở phía xa, vì khoảng không xung quanh tối đen mà chỉ có quang điểm le lói xa xa nên khá khó quan sát tới người Tô gia.
Ánh mắt Đỗ Phu bỗng lóe sáng nhìn tới liền nói:
- Đích thị là
người Tô gia cùng Vân gia. Bọn họ dường như đang tranh cãi về một thứ gì đó.
- Không ngại thì chúng ta qua xem thử?
Thiếu niên Lý gia nói khiến Đỗ Phu suy nghĩ một lúc liền gật đầu đáp lại:
- Cũng được!
Nói xong, hai người nhanh chóng bay về phía vị trí hai người Tô gia cùng Vân gia đang tranh cãi.
Ở nơi đó, hai người Tô gia cùng Vân gia vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt:
- Tô Xích Tuyền! Hôm nay ta mà không có được nó thì ngươi cũng đừng hòng có được!
- Vân Thạch! Ngươi đừng tưởng ngươi có khả năng cướp được nó từ tay ta. Khặc khặc khặc!
Thiếu niên che mặt mặc đồ đen của Tô gia vừa mới cười xong, rất nhanh hắn liền biến mất tại chỗ.
Vân Thạch thấy Tô Xích Tuyền biến mất, ngay lập tức hắn cảnh giác. Tới khi hắn xuất hiện trở lại thì đã đứng phía sau lưng Vân Thạch, một chưởng đánh vào sau gáy của hắn.
Đột nhiên sau gáy Vân Thạch hiện lên một tầng bảo hộ màu vàng đem công kích của Xích Tuyền chặn đứng lại. Vân Thạch nhanh chóng xoay người cho Xích Tuyền một cước thẳng vào bụng đá hắn bay ra xa rồi hắn phi tới tiếp tục chiến đấu.
Đỗ Phu cùng Lý Nam từ phía đằng xa còn chưa bay tới liền đã thấy hai người đã xông vào chiến đấu, bọn hắn cũng chỉ đứng ở đằng xa quan sát mà không hề lên tiếng.
Vân Thạch cùng Xích Tuyền như cũng phát hiện hai người kia bay tới nên đều ngừng tay, quay sang cảnh giác nhìn hai người Đỗ gia cùng Lý gia.
Đỗ Phu có đôi mắt vô cùng tốt nên quan sát một lúc thì hắn liền phát hiện ra bên cạnh bọn hắn có một khỏa cầu đen kịt, hoàn toàn khác so với những quang điểm chứa công pháp thường thấy kia.
Trước khi tiến vào thì bọn hắn cũng được phổ biến qua công dụng của hắc cầu này chính là chìa khóa để diến vào tầng kế tiếp, một khỏa có thể để cho một người tiến vào và mỗi tầng đều có một khỏa riêng biệt.
Nếu mỗi tầng đều giống nhau thì chỉ cần an ổn ở tầng một tìm kiếm chìa khóa cùng công pháp là có thể an nhàn vượt qua các tầng.
Kỷ Linh bay vô định tại bên trong không gian yên ắng tịch mịch đen kịt, không biết hắn đang nghĩ cái gì mà hắn chẳng có một mục tiêu hay phương hướng cố định như một con người cô độc vô địch đi trong không gian.
Đi ngang qua vị trí bốn người của bốn nhà, hắn bất ngờ phát hiện ra bọn hắn như đang đối chọi vô cùng gay gắt. Nhìn qua đám người, hắn cũng biết là người của nhà nào chứ không biết bọn họ là ai cả. Cũng bởi bọn hắn thi xong tiến vào luôn nên hoàn toàn không biết tinh anh các nhà khác.
Kỷ Linh nhìn thấy bọn họ đứng xung quanh quả cầu màu đen vô cùng khó phát hiện ra cũng không có lạ lẫm liền bay tới. Hắn bay tới cũng chính thức khiến năm nhà đầy đủ, chẳng qua không biết có phải là tinh anh trong tinh anh hay không thôi.
Hắn cũng biết chìa khóa để lên những tầng cao hơn. Vì vậy hiện tại dần tạo nên thế mất cân bằng, bất cứ người nào lấy được nó trước chắc chắn chính là công địch của mọi người.
Kỷ Linh đoán đúng, nó nằm trong ranh giới giữa năm quận lớn nên không có chuyện độc chiếm.
- Mẹ nó! Vội vã như vậy làm gì cơ chứ! Chín tỷ quân công còn chưa kịp sử dụng.
Đúng thế, chín tỷ quân công, hắn vẫn giữ trên người, chưa có cơ hội đưa cho Phong Hiên, để hắn giúp người trong đội mạnh hơn.
Kỷ Linh cũng không vội, hắn cũng ôm tâm lý cướp xong chạy nhưng chỉ là tốc độ mọi người trong đây đều giống như nhau. Đặc biệt là hắn không hề có chiến khí để phát động chiến kỹ Lôi Quang Thiểm nếu hắn sử dụng thời gian giằng co giữa hai bên để học tập.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nên vẫn lấy Lôi Quang Thiểm ra học tập một chút. Rút ngắn cho bản thân một đoạn thời gian để học thuộc cách vận chuyển chiến khí của cuốn chiến kỹ này.
Lấy Lôi Quang Thiểm ra đọc thuộc xong vận chuyển theo pháp quyết trong đầu, hắn bất ngờ phát hiện ra nơi này vậy mà có chiến khí, hơn nữa còn vô cùng nồng đậm. Nồng đậm tới mức chỉ cần hắn hít một hơi thôi cũng có cả ngàn loại cảm giác tiến vào trong cảm tri của hắn.
Nhanh chóng vận chuyển pháp quyết tu luyện chiến kỹ, lôi điện nhè nhẹ đi qua từng đường kinh mạch, huyệt đạo trong cơ thể hắn rồi lại tiếp tục một vòng lặp. Dù đã có thể hấp thu chiến khí nhưng không gian trong này khác so với Nam Hải Thiên nên không thể khai mở đan điền. Mà muốn khai mở nó cũng phải đặt chân vào cảnh giới đầu tiên, chứ hấp thu chiến khi di động trong cơ thể này cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng tiếc thay hắn không có công pháp tu luyện. Công pháp tu luyện cũng là một phần vô cùng quan trọng, nó chẳng những có thể giúp bản thân khai mở đan điền mà nó còn có thể định hình thuộc tính của chiến khí.
Như tầng khí thể hộ giáp màu vàng nhạt kia của Vân Thạch chính là do một tiền bối trong Vân gia có chiến khí hệ thổ đặt lên thân, chỉ có trong những lúc nguy hiểm thì nó mới hiện ra.
Không biết qua bao lâu, mọi người vẫn còn đang trong thế giằng co, bỗng từ phía xa bay tới một đạo thân ảnh, thân ảnh này mặc bộ đồ màu vàng khiến mọi người từ xa nhìn còn tưởng một công pháp nào đó chạy loạn.
Tới lại gần, bốn người mới thấy rõ thân ảnh đó là hoàng tử, nhìn xuống phần chân, bọn họ thấy có tám con kim long được thêu dệt lên trên khiến bọn hắn biết đây chính là đệ Bát hoàng tử, Diệp Tinh.
Bởi ngoại trừ những người của hoàng tộc ra thì không ai có thể mặc được bộ đồ màu vàng như vậy.
Diệp Tinh diện mạo mi thanh mục tú, mày sắc bén chĩa vào nhau, chắp hai tay ra phía sau lưng đi về phía bọn hắn.
- Tham kiến Bát hoàng tử!
Thấy hắn tới, bọn họ cúi người đồng thanh chào hỏi nhưng Kỷ Linh lại không để ý tới dù hắn biết. Cũng là do bản thân hắn sống tại xã hội dân chủ tự do nên hoàn toàn không có cái khái niệm cúi đầu trước quyền cao. Trong mắt hắn thì Diệp Tinh có là hoàng đế hay quan lớn cũng đều như nhau, đều là người.
Nhưng hắn thân là người hiện đang sống tại đây, không thể không cúi đầu nên vẫn là đứng lên cúi người chào hỏi một câu lại ngồi xuống, âm thầm vận chuyển pháp quyết tu luyện tầng thứ nhất của Lôi Quang Thiểm, Lôi!
Khi tu luyện thành công mà phát động chiến kỹ này, tốc độ của hắn sẽ nhanh như tật lôi nhưng so với những người có tu vi cao hay chiến kỹ cao cấp hơn thì nhất định sẽ so không lại. Còn chưa tính tới việc trong mỗi cấp còn có ba bậc nhỏ hơn, làm sơ trung cao.
Diệp Tinh cũng không có để ý tới bọn họ mà đi thẳng về phía trước, vị trí chính là khỏa hắc cầu kia.
Kỷ Linh nhìn thấy như có chút khó chịu, rõ ràng là bọn họ giằng co với nhau lâu như vậy chẳng lẽ lại nhường cho hắn sao?
Trong cơ thể âm thầm vận chuyển Lôi Quang Thiểm, ngay khi Diệp Tinh còn chưa kịp chạm tay vào khỏa hắc cầu đó, hắn liền cho đám người kia một cái bất ngờ khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Kỷ Linh phát động Lôi Quang Thiểm di động tới trước mặt Diệp Tinh, một mặt trêu tức hắn song nhanh tay thò vào bên trong quả cầu rồi kéo ra. Trong chớp mắt khi hắn lôi ra đó, hắn nhanh chóng sử dụng Lôi Quang Thiểm lướt đi.
Chiến khí trong cơ thể hắn không có bao nhiêu nhưng hắn tự tin có thể chắc chắn đem bản thân chạy thoát khỏi chỗ này. Ngay khi lôi nó ra và lướt đi khỏi chỗ này, năm người kia cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Xung quanh hắn xuất hiện một luồng lôi điện xanh lam chớp lóe vài lần liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
Rất nhanh bọn hắn liền không còn phát hiện ra tung tích của Kỷ Linh, mà hắn thì đem hắc cầu đó cất vào bên trong nhẫn trữ vật rồi cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi xác định là không có ai ở gần đây, hắn liền ngồi xuống vận chuyển pháp quyết Lôi Quang Thiểm để hấp thu chiến khí tiến vào dự trữ bên trong cơ thể hắn.
Kỷ Linh nhanh chóng đem bản thân chìm vào trạng thái tu luyện. Hắn cũng không có lo ngại bản thân bị chậm hơn so với những người khác, dù ở tầng đầu tiên này có cho mọi người đi hết và một mình hắn cô độc lang thang bên trong thì hắn cũng chẳng sợ.
Hắn cũng biết đây là Cổ Pháp tháp, nằm ở ranh giới địa phận của năm quận lớn cùng quận có Hoàng cung bên trong.
Cổ Pháp tháp này nằm giữa ranh giới mà không có người của bọn họ thì hắn không tin.
Kỷ Linh như bắt được một thứ gì đó hình trụ liền nắm chặt lấy nó rồi lôi ra. Ngay khi quyển trục này hiện trong tầm mắt của hắn, quang điểm trước mặt liền tiêu tán. Nhìn lấy hàng chữ khắc bên ngoài quyển trục bằng thẻ tre ‘Lôi Quang Thiểm’.
Theo suy đoán từ những kiến thức bên trong những cuốn tiểu thuyết hắn đọc qua thì đây hẳn là chiến kỹ thiên về tốc độ di động.
Để nó vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật, một phần thưởng nhỏ mà Phong Lăng đưa cho trước khi tới đây, hắn nhanh chóng bay ngang qua những quang điểm kia. Hắn không có thời gian rảnh rỗi để ý tới những cuốn công pháp, chiến kỹ cấp Sĩ này nên khi lướt qua cũng chỉ lấy ra rồi nhét vào bên trong nhẫn trữ vật.
Mục tiêu của hắn chính là lên trên những tầng kế tiếp tìm kiếm những công pháp hay chiến kỹ cấp bậc cao hơn.
Tại nơi nào đó bỗng xuất hiện hai người đang sánh vai cùng nhau mà đi. Quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, thân tới mức nếu nơi đây có cái khái niệm nam với nam thì khẳng định sẽ bị người hiểu nhầm.
Mà quan hệ tốt như vậy cũng chỉ có duy nhất hai nhà Lý gia cùng Đỗ gia của Bích Họa quận cùng Bình Nam quận. Quan sát gần hơn thì quả thực như vậy, một người mặc áo màu lục nhạt, lưng thêu hình một cây đậu nhỏ. Người còn lại mặc áo trắng với hình cây bút dính mức đen sau lưng.
Hai người cùng nhau bay trong không gian đen tối, hai mắt liên tục quan sát xung quanh như trẻ sơ sinh tò mò với thế giới này. Trong khi thiếu niên Đỗ gia kia đang quan sát, thiếu niên Lý gia đem hắn đánh thức:
- Đỗ Phu, ngươi xem kia có phải người Tô gia của Hữu Sơn quận cùng Vân gia của Di Hoa quận hay không?
Thiếu niên Đỗ gia tên Đỗ Phu đem ánh mắt chuyển rời lên thân hai người ở phía xa, vì khoảng không xung quanh tối đen mà chỉ có quang điểm le lói xa xa nên khá khó quan sát tới người Tô gia.
Ánh mắt Đỗ Phu bỗng lóe sáng nhìn tới liền nói:
- Đích thị là
người Tô gia cùng Vân gia. Bọn họ dường như đang tranh cãi về một thứ gì đó.
- Không ngại thì chúng ta qua xem thử?
Thiếu niên Lý gia nói khiến Đỗ Phu suy nghĩ một lúc liền gật đầu đáp lại:
- Cũng được!
Nói xong, hai người nhanh chóng bay về phía vị trí hai người Tô gia cùng Vân gia đang tranh cãi.
Ở nơi đó, hai người Tô gia cùng Vân gia vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt:
- Tô Xích Tuyền! Hôm nay ta mà không có được nó thì ngươi cũng đừng hòng có được!
- Vân Thạch! Ngươi đừng tưởng ngươi có khả năng cướp được nó từ tay ta. Khặc khặc khặc!
Thiếu niên che mặt mặc đồ đen của Tô gia vừa mới cười xong, rất nhanh hắn liền biến mất tại chỗ.
Vân Thạch thấy Tô Xích Tuyền biến mất, ngay lập tức hắn cảnh giác. Tới khi hắn xuất hiện trở lại thì đã đứng phía sau lưng Vân Thạch, một chưởng đánh vào sau gáy của hắn.
Đột nhiên sau gáy Vân Thạch hiện lên một tầng bảo hộ màu vàng đem công kích của Xích Tuyền chặn đứng lại. Vân Thạch nhanh chóng xoay người cho Xích Tuyền một cước thẳng vào bụng đá hắn bay ra xa rồi hắn phi tới tiếp tục chiến đấu.
Đỗ Phu cùng Lý Nam từ phía đằng xa còn chưa bay tới liền đã thấy hai người đã xông vào chiến đấu, bọn hắn cũng chỉ đứng ở đằng xa quan sát mà không hề lên tiếng.
Vân Thạch cùng Xích Tuyền như cũng phát hiện hai người kia bay tới nên đều ngừng tay, quay sang cảnh giác nhìn hai người Đỗ gia cùng Lý gia.
Đỗ Phu có đôi mắt vô cùng tốt nên quan sát một lúc thì hắn liền phát hiện ra bên cạnh bọn hắn có một khỏa cầu đen kịt, hoàn toàn khác so với những quang điểm chứa công pháp thường thấy kia.
Trước khi tiến vào thì bọn hắn cũng được phổ biến qua công dụng của hắc cầu này chính là chìa khóa để diến vào tầng kế tiếp, một khỏa có thể để cho một người tiến vào và mỗi tầng đều có một khỏa riêng biệt.
Nếu mỗi tầng đều giống nhau thì chỉ cần an ổn ở tầng một tìm kiếm chìa khóa cùng công pháp là có thể an nhàn vượt qua các tầng.
Kỷ Linh bay vô định tại bên trong không gian yên ắng tịch mịch đen kịt, không biết hắn đang nghĩ cái gì mà hắn chẳng có một mục tiêu hay phương hướng cố định như một con người cô độc vô địch đi trong không gian.
Đi ngang qua vị trí bốn người của bốn nhà, hắn bất ngờ phát hiện ra bọn hắn như đang đối chọi vô cùng gay gắt. Nhìn qua đám người, hắn cũng biết là người của nhà nào chứ không biết bọn họ là ai cả. Cũng bởi bọn hắn thi xong tiến vào luôn nên hoàn toàn không biết tinh anh các nhà khác.
Kỷ Linh nhìn thấy bọn họ đứng xung quanh quả cầu màu đen vô cùng khó phát hiện ra cũng không có lạ lẫm liền bay tới. Hắn bay tới cũng chính thức khiến năm nhà đầy đủ, chẳng qua không biết có phải là tinh anh trong tinh anh hay không thôi.
Hắn cũng biết chìa khóa để lên những tầng cao hơn. Vì vậy hiện tại dần tạo nên thế mất cân bằng, bất cứ người nào lấy được nó trước chắc chắn chính là công địch của mọi người.
Kỷ Linh đoán đúng, nó nằm trong ranh giới giữa năm quận lớn nên không có chuyện độc chiếm.
- Mẹ nó! Vội vã như vậy làm gì cơ chứ! Chín tỷ quân công còn chưa kịp sử dụng.
Đúng thế, chín tỷ quân công, hắn vẫn giữ trên người, chưa có cơ hội đưa cho Phong Hiên, để hắn giúp người trong đội mạnh hơn.
Kỷ Linh cũng không vội, hắn cũng ôm tâm lý cướp xong chạy nhưng chỉ là tốc độ mọi người trong đây đều giống như nhau. Đặc biệt là hắn không hề có chiến khí để phát động chiến kỹ Lôi Quang Thiểm nếu hắn sử dụng thời gian giằng co giữa hai bên để học tập.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nên vẫn lấy Lôi Quang Thiểm ra học tập một chút. Rút ngắn cho bản thân một đoạn thời gian để học thuộc cách vận chuyển chiến khí của cuốn chiến kỹ này.
Lấy Lôi Quang Thiểm ra đọc thuộc xong vận chuyển theo pháp quyết trong đầu, hắn bất ngờ phát hiện ra nơi này vậy mà có chiến khí, hơn nữa còn vô cùng nồng đậm. Nồng đậm tới mức chỉ cần hắn hít một hơi thôi cũng có cả ngàn loại cảm giác tiến vào trong cảm tri của hắn.
Nhanh chóng vận chuyển pháp quyết tu luyện chiến kỹ, lôi điện nhè nhẹ đi qua từng đường kinh mạch, huyệt đạo trong cơ thể hắn rồi lại tiếp tục một vòng lặp. Dù đã có thể hấp thu chiến khí nhưng không gian trong này khác so với Nam Hải Thiên nên không thể khai mở đan điền. Mà muốn khai mở nó cũng phải đặt chân vào cảnh giới đầu tiên, chứ hấp thu chiến khi di động trong cơ thể này cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng tiếc thay hắn không có công pháp tu luyện. Công pháp tu luyện cũng là một phần vô cùng quan trọng, nó chẳng những có thể giúp bản thân khai mở đan điền mà nó còn có thể định hình thuộc tính của chiến khí.
Như tầng khí thể hộ giáp màu vàng nhạt kia của Vân Thạch chính là do một tiền bối trong Vân gia có chiến khí hệ thổ đặt lên thân, chỉ có trong những lúc nguy hiểm thì nó mới hiện ra.
Không biết qua bao lâu, mọi người vẫn còn đang trong thế giằng co, bỗng từ phía xa bay tới một đạo thân ảnh, thân ảnh này mặc bộ đồ màu vàng khiến mọi người từ xa nhìn còn tưởng một công pháp nào đó chạy loạn.
Tới lại gần, bốn người mới thấy rõ thân ảnh đó là hoàng tử, nhìn xuống phần chân, bọn họ thấy có tám con kim long được thêu dệt lên trên khiến bọn hắn biết đây chính là đệ Bát hoàng tử, Diệp Tinh.
Bởi ngoại trừ những người của hoàng tộc ra thì không ai có thể mặc được bộ đồ màu vàng như vậy.
Diệp Tinh diện mạo mi thanh mục tú, mày sắc bén chĩa vào nhau, chắp hai tay ra phía sau lưng đi về phía bọn hắn.
- Tham kiến Bát hoàng tử!
Thấy hắn tới, bọn họ cúi người đồng thanh chào hỏi nhưng Kỷ Linh lại không để ý tới dù hắn biết. Cũng là do bản thân hắn sống tại xã hội dân chủ tự do nên hoàn toàn không có cái khái niệm cúi đầu trước quyền cao. Trong mắt hắn thì Diệp Tinh có là hoàng đế hay quan lớn cũng đều như nhau, đều là người.
Nhưng hắn thân là người hiện đang sống tại đây, không thể không cúi đầu nên vẫn là đứng lên cúi người chào hỏi một câu lại ngồi xuống, âm thầm vận chuyển pháp quyết tu luyện tầng thứ nhất của Lôi Quang Thiểm, Lôi!
Khi tu luyện thành công mà phát động chiến kỹ này, tốc độ của hắn sẽ nhanh như tật lôi nhưng so với những người có tu vi cao hay chiến kỹ cao cấp hơn thì nhất định sẽ so không lại. Còn chưa tính tới việc trong mỗi cấp còn có ba bậc nhỏ hơn, làm sơ trung cao.
Diệp Tinh cũng không có để ý tới bọn họ mà đi thẳng về phía trước, vị trí chính là khỏa hắc cầu kia.
Kỷ Linh nhìn thấy như có chút khó chịu, rõ ràng là bọn họ giằng co với nhau lâu như vậy chẳng lẽ lại nhường cho hắn sao?
Trong cơ thể âm thầm vận chuyển Lôi Quang Thiểm, ngay khi Diệp Tinh còn chưa kịp chạm tay vào khỏa hắc cầu đó, hắn liền cho đám người kia một cái bất ngờ khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Kỷ Linh phát động Lôi Quang Thiểm di động tới trước mặt Diệp Tinh, một mặt trêu tức hắn song nhanh tay thò vào bên trong quả cầu rồi kéo ra. Trong chớp mắt khi hắn lôi ra đó, hắn nhanh chóng sử dụng Lôi Quang Thiểm lướt đi.
Chiến khí trong cơ thể hắn không có bao nhiêu nhưng hắn tự tin có thể chắc chắn đem bản thân chạy thoát khỏi chỗ này. Ngay khi lôi nó ra và lướt đi khỏi chỗ này, năm người kia cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Xung quanh hắn xuất hiện một luồng lôi điện xanh lam chớp lóe vài lần liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
Rất nhanh bọn hắn liền không còn phát hiện ra tung tích của Kỷ Linh, mà hắn thì đem hắc cầu đó cất vào bên trong nhẫn trữ vật rồi cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi xác định là không có ai ở gần đây, hắn liền ngồi xuống vận chuyển pháp quyết Lôi Quang Thiểm để hấp thu chiến khí tiến vào dự trữ bên trong cơ thể hắn.
Kỷ Linh nhanh chóng đem bản thân chìm vào trạng thái tu luyện. Hắn cũng không có lo ngại bản thân bị chậm hơn so với những người khác, dù ở tầng đầu tiên này có cho mọi người đi hết và một mình hắn cô độc lang thang bên trong thì hắn cũng chẳng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương