Kỷ Linh Thần Quân
Chương 60: Oẳn tù xì - Kéo búa bao
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Bỗng một tiếng tranh cãi ồn ào từ cửa trái vọng ra thu hút không ít người bên cửa phải cùng cửa trái cùng nhau chạy qua hóng hớt.
Kỷ Linh cũng tiến qua xem thì thấy đám người túm năm tụm ba lại khiến hắn làm tộc trưởng cũng chẳng khác bọn họ là bao, mọi người trong bộ lạc chen chúc lên đầu xem cũng đã chật kín hết cả rồi.
Một người bên cạnh thấy hắn trông rất quen thuộc, lập tức cúi người tránh ra một bên nói:
- Tham kiến tộc trưởng!
Giọng nói của hắn cũng không lớn nhưng đủ để cho hắn và một số người nghe thấy. Bên cạnh hắn lại có thêm một người nhận ra, cúi người chắp tay:
- Tham kiếm tộc trưởng!
Dần dần, bản thân hắn xuất hiện tại nơi đây thu hút sự chú ý của đám người, tất cả đều dạt ra một bên nhường hắn đi trước. Nơi hắn đi qua đều vang lên thanh âm "Tham kiến tộc trưởng!", lâu lâu nghe vài lần còn sướng tai chứ nghe đồng thanh còn khoảng hai bước nghe một lần như vậy.
Quả thực chính là tra tấn.
Kỷ Linh gật đầu nhìn mọi người thoáng qua liền tới hiện trường vụ tranh cãi.
Một thanh niên khoảng hai mươi tư tuổi, tên Cẩn Kha, dáng người đồng dạng những người khác, không quá ốm yếu hơn đám người xung quanh nhưng so với hắn thì cũng không hề kém.
Tuy vậy nhưng tất cả các chỉ số của hắn không có cao hơn hắn là bao.
- Tộc trưởng! Ngài nhất định phải làm chứng cho ta! Ta là người đến trước, ta cũng đặt đồ của ta xuống chỗ này trước, hắn chính là người đến sau lại tranh chỗ của ta.
Một người khác tên Cẩn Dã nhanh miệng tranh trước lời của Cẩn Kha nói với hắn khiến hắn không chút tài tình nào về phân mảng điều tra cùng với xử lý sự vụ tranh chấp này là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng mà nói đến cãi lý thì hẳn là có một người có thể đảm đương công việc đó.
Người mà hắn nói tới chính là Lạc Tiên!
Chỉ là chỉ số trí lực của nàng ta có chút thấp, sợ là không đảm đương nổi công việc điều tra.
- Được rồi! Hai ngươi oẳn tù xì đi! Ai thắng thì người đó ở chỗ này.
- Oẳn... oẳn...
- Oẳn tù xì là gì vậy tộc trưởng?
Hai người đối với cái ngôn ngữ về trò chơi ở Địa Cầu của hắn có chút mơ hồ nên hắn quyết định đứng ra chỉ bảo.
- Oẳn tù xì là một loại trò chơi, sẽ có hai hoặc nhiều người chơi với nhau. Có ba loại phương thức ra chiêu là kéo, búa, bao. Người ra kéo sẽ thắng người ra bao, bao thắng búa, búa thắng kéo.
Kỷ Linh vừa nói vừa làm ra ký hiệu đặc trưng của từng loại. Như kéo chính là giơ hai ngón ra phía trước, búa thì nắm lại, còn bao lại xòe ra.
Mọi người đều là người trưởng thành nên tự nhiên sẽ biết cái trò chơi này hoạt động ra sao. Rất nhanh liền trao nhau những ánh mắt đầy căm hờn như kẻ thù truyền kiếp gặp nhau.
Khí thế hai người vô cùng mạnh mẽ như chuẩn bị xông vào đánh nhau, chứ không hề quan tâm tới cái trò chơi của hắn.
Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, sợ hãi. Nếu chỉ vì một chỗ nghỉ lại tranh chấp thì trong bộ lạc rất dễ xảy ra nội chiến.
- Aaaaaaaaaa~!!
Bỗng cả hai hét lớn một tiếng, trông động tác của hai người như muốn xông vào đấm nhau vài quả mới chịu, Kỷ Linh tiến tới định cản lại thì bọn hắn bỗng giơ nắm đấm ra phía trước.
- Hòa!
- Hòa rồi!
Những người bên cạnh còn chưa tán đi thì ngay khi nhìn thấy hai nắm đấm hai người vừa ra lập tức hô lên kết quả. Nhìn thấy bọn họ tuân theo trò chơi, Kỷ Linh thả lỏng thở ra một hơi nhẹ nhõm rời đi.
Khoảng cách của hắn với bọn họ đã khá xa nhưng mà hắn vẫn còn nghe thấy đám người bên trong kia kêu lên ồ ồ.
Kỷ Linh rời đi, mau chóng quay ra thấy đám người Cẩn Hồng đang đứng nhìn thông đạo trong cơ thể Sa Trùng, suy nghĩ xem làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà tộc trưởng giao cho mình.
- Tộc trưởng!
Nhìn thấy Kỷ Linh từ cửa trái đi ra, Cẩn Hồng nhanh chóng tiến tới chào hỏi.
- Sao? Có chuyện gì mà các ngươi đang mắc kẹt à?
Kỷ Linh thừa biết là chuyện gì nhưng vẫn hỏi xem, cũng là lấy ý kiến của bọn họ.
- Vâng! Thưa tộc trưởng, chúng ta luôn suy nghĩ xem liệu có cách nào để cố định hai miếng giáp này chắn bớt gió cho mọi người hay không. Nếu như ở phương Nam chúng ta kia thì đều đã có gỗ hoặc là bùn để lấp nhưng nơi đây thì ngoại trừ cát ra cũng chẳng còn thứ gì khác.
Cẩn Hồng nói ra khiến hắn bỗng nhiên nghĩ tới xương cốt của kền kền kia không biết bị bọn họ xử lý đem đi đâu.
- Cẩn Hồng. Thi thể kền kền kia của ta đâu?
Kền kền đó toàn thân cứng như cương thiết, rất thích hợp làm vật cố định hai cánh cửa nhưng toàn bộ lạc hiện cũng chẳng có chút công cụ rèn nào cả. Đội thợ rèn còn không có nữa chứ đừng nói tới công cụ. Vì thế nên rất khó có thể uốn cong xương cốt kền kền kia.
- Bẩm tộc trưởng, kền kền kia chúng tôi cũng đem nó bỏ ở ngoài kia, vì xương cốt của nó vô cùng cứng rắn, bọn tôi cũng là sợ đám trẻ trong bộ lạc vô tình vấp phải mà bị thương tích trên thân. Lúc đó sợ là khó mà cứu sống.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? - Kỷ Linh có chút không hiểu hỏi.
- Bẩm tộc trưởng, ở hai phương nam bắc này cũng vô cùng khắc nghiệt, một khi bị thương sẽ rất dễ tử vong, tỉ lệ vô cùng cao.
Nghe thấy như vậy, hắn có chút khó hiểu nhíu mày.
Qua khoảng một tiếng giảng giải về cách chữa trị vết thương của người trong bộ lạc hoặc chính là người của cả thế giới này thì hắn mới biết bọn họ còn chưa có sát trùng khử khuẩn qua mà đã chữa, điều này chỉ càng làm bệnh tình thêm trầm trọng.
Sau cùng, hắn cùng đội Cẩn Hồng tiến ra bên ngoài tìm lại xác kền kền. Hắn biết chỉ còn ba người có yêu thú của mình ở trong đội bếp núc để làm đồ ăn cho mọi người. Trong đó ba loại yêu thú cũng vô cùng phù hợp với yêu cầu của hắn. Chỉ là không có thứ để uốn cong, để nó kết hợp với giáp xác tạo thành cánh cửa.
Sau một hồi tìm hiểu quan sát khắp vị trí xương cốt kền kền, hắn thấy phần xương ngực của nó là thích hợp nhất liền gọi ba người Cẩn Trù có yêu thú khế ước tới.
Vì không để làm ảnh hưởng mọi người, hắn quyết chạy ra bên ngoài cùng ba người, thuận tiện cho việc tạo thêm nhiệt độ cho việc uốn cong xương ngực. Ngay khi hắn tìm tới Cẩn Trù ba người thì bọn hắn nói:
- Tộc trưởng, thực xin lỗi ngài. Chúng tôi cũng chẳng còn lại bao nhiêu tinh khí để phát động năng lực của chúng cả. Vì thế e là không thể giúp được ngài rồi.
Thấy ba người xấu hổ cúi đầu xin lỗi, hắn cũng không có trách móc bọn hắn, dù sao thì người trong bộ lạc còn cần dựa vào bọn họ để chuẩn bị ăn tối đây.
- Vậy được! Ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, cố gắng tu luyện thật tốt, sau này có thể sẽ cần tới ngươi.
- Cung tiễn tộc trưởng!
Cả ba cúi người thật sâu tiễn hắn đi.
Hắn rời đi khỏi chỗ này, tới sân luyện tập của đám người Cẩn Lực, tiếp tục luyện tập, để bản thân ngày càng mạnh hơn nữa.
Bài tập của hắn cũng bị hạn chế đi khi mà điều kiện luyện tập không còn như lúc ở Phong gia nữa nhưng hắn cũng tự tin với trí thông minh cùng với kiến thức tại Địa Cầu của mình thì hắn cũng tin tưởng bản thân nhất định có thể nghĩ ra được những bài tập khác.
Trên đường đi thì hắn cũng thuận tiện lợi dụng dưới chân toàn là cát nên cũng đã chôn chân xuống đến đầu gối, năm ngón tay chụm lại thành hình như mũi giáo trông vô cùng sắc bén.
Vừa di chuyển từng bước như lội trong bùn lầy, từng bước vô cùng khó khăn nhưng với hắn thì hắn lại chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào hay lực lượng cơ thể hắn tăng lên.
- Có thể là do nó chưa chịu phát tác ra bên ngoài cũng bởi mới có một bước đầu tiên.
Suy nghĩ như vậy làm niềm tin của hắn vào bài tập này của hắn cũng như mọi người trong bộ lạc thêm phần vững chắc.
Hắn vừa đi vừa đem tay của mình đâm xuống nền cát, từng hạt cát nhỏ li ti theo từng đường đâm tiến vào giữa phần móng tay của hắn làm hắn vô cùng khó chịu như muốn rửa tay ngay lập tức.
Nhưng chỉ với chút ảnh hưởng này mà khiến hắn bỏ dở nửa chừng thì quả thực vô cùng đáng thất vọng.
Từng bước đi là một lần đâm xuống cát, những người trong bộ lạc thấy hắn như vậy cũng tỏ vẻ không hiểu cho lắm nhưng với niềm tin mãnh liệt vào người tộc trưởng luôn nghĩ cho mọi người này thì cũng không có ai đàm tiếu.
Kỷ Linh tập trung vào bài tập của mình tới mức quên hết trời đất, quên bản thân đang ở đâu, quên đi mình đã đi được bao lâu, hắn chỉ theo cảm tính của bản thân đi được tới đâu thì nên quay đầu.
Quên mất thời gian trôi, đến khi có người tiến tới gọi hắn từ trong cơn hăng say luyện tập mới tỉnh lại.
- Tộc trưởng! Đã đến giờ ăn tối! Mời ngài đi dùng bữa.
Thanh âm này hắn cũng không biết là của ai, hắn giống như một người vô hồn, trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ gật một cái rồi chồi lên khỏi cát tiến về phía nơi đám người tập trung ăn.
- Tộc trưởng! Chúng ta từ trong thi thể của Sa Trùng phát hiện ra thứ này!
Bất tri bất giác hắn đã tới trước mặt đám người thì bên tai vang vào giọng nói già nua mà quen thuộc. Tính tò mò của hắn đối với nơi này như Địa Cầu tò mò vũ trụ ngoài kia nổi lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trong tay Cẩn Ương đang cầm một cuốn sách màu đỏ, trên bìa đề bốn chữ, "Tinh Luân Đại Pháp".
Nhìn lấy hàng chữ này, điều đầu tiên hắn liên tưởng tới chính là vũ trụ tinh thần, nhưng sau khi nghĩ lại thì điều này hẳn là có liên quan tới tu luyện linh hồn cần tinh lực ngoài trên bầu trời xa xăm kia.
- Ừ! Đưa cho ta về nghiên cứu trước, sau lại nói với ngươi.
- Vâng!
Cẩn Ương đối với lời của Kỷ Linh cũng không dám trái lệnh, hai tay nhanh đưa tới trước mặt hắn.
Bỗng một tiếng tranh cãi ồn ào từ cửa trái vọng ra thu hút không ít người bên cửa phải cùng cửa trái cùng nhau chạy qua hóng hớt.
Kỷ Linh cũng tiến qua xem thì thấy đám người túm năm tụm ba lại khiến hắn làm tộc trưởng cũng chẳng khác bọn họ là bao, mọi người trong bộ lạc chen chúc lên đầu xem cũng đã chật kín hết cả rồi.
Một người bên cạnh thấy hắn trông rất quen thuộc, lập tức cúi người tránh ra một bên nói:
- Tham kiến tộc trưởng!
Giọng nói của hắn cũng không lớn nhưng đủ để cho hắn và một số người nghe thấy. Bên cạnh hắn lại có thêm một người nhận ra, cúi người chắp tay:
- Tham kiếm tộc trưởng!
Dần dần, bản thân hắn xuất hiện tại nơi đây thu hút sự chú ý của đám người, tất cả đều dạt ra một bên nhường hắn đi trước. Nơi hắn đi qua đều vang lên thanh âm "Tham kiến tộc trưởng!", lâu lâu nghe vài lần còn sướng tai chứ nghe đồng thanh còn khoảng hai bước nghe một lần như vậy.
Quả thực chính là tra tấn.
Kỷ Linh gật đầu nhìn mọi người thoáng qua liền tới hiện trường vụ tranh cãi.
Một thanh niên khoảng hai mươi tư tuổi, tên Cẩn Kha, dáng người đồng dạng những người khác, không quá ốm yếu hơn đám người xung quanh nhưng so với hắn thì cũng không hề kém.
Tuy vậy nhưng tất cả các chỉ số của hắn không có cao hơn hắn là bao.
- Tộc trưởng! Ngài nhất định phải làm chứng cho ta! Ta là người đến trước, ta cũng đặt đồ của ta xuống chỗ này trước, hắn chính là người đến sau lại tranh chỗ của ta.
Một người khác tên Cẩn Dã nhanh miệng tranh trước lời của Cẩn Kha nói với hắn khiến hắn không chút tài tình nào về phân mảng điều tra cùng với xử lý sự vụ tranh chấp này là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng mà nói đến cãi lý thì hẳn là có một người có thể đảm đương công việc đó.
Người mà hắn nói tới chính là Lạc Tiên!
Chỉ là chỉ số trí lực của nàng ta có chút thấp, sợ là không đảm đương nổi công việc điều tra.
- Được rồi! Hai ngươi oẳn tù xì đi! Ai thắng thì người đó ở chỗ này.
- Oẳn... oẳn...
- Oẳn tù xì là gì vậy tộc trưởng?
Hai người đối với cái ngôn ngữ về trò chơi ở Địa Cầu của hắn có chút mơ hồ nên hắn quyết định đứng ra chỉ bảo.
- Oẳn tù xì là một loại trò chơi, sẽ có hai hoặc nhiều người chơi với nhau. Có ba loại phương thức ra chiêu là kéo, búa, bao. Người ra kéo sẽ thắng người ra bao, bao thắng búa, búa thắng kéo.
Kỷ Linh vừa nói vừa làm ra ký hiệu đặc trưng của từng loại. Như kéo chính là giơ hai ngón ra phía trước, búa thì nắm lại, còn bao lại xòe ra.
Mọi người đều là người trưởng thành nên tự nhiên sẽ biết cái trò chơi này hoạt động ra sao. Rất nhanh liền trao nhau những ánh mắt đầy căm hờn như kẻ thù truyền kiếp gặp nhau.
Khí thế hai người vô cùng mạnh mẽ như chuẩn bị xông vào đánh nhau, chứ không hề quan tâm tới cái trò chơi của hắn.
Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, sợ hãi. Nếu chỉ vì một chỗ nghỉ lại tranh chấp thì trong bộ lạc rất dễ xảy ra nội chiến.
- Aaaaaaaaaa~!!
Bỗng cả hai hét lớn một tiếng, trông động tác của hai người như muốn xông vào đấm nhau vài quả mới chịu, Kỷ Linh tiến tới định cản lại thì bọn hắn bỗng giơ nắm đấm ra phía trước.
- Hòa!
- Hòa rồi!
Những người bên cạnh còn chưa tán đi thì ngay khi nhìn thấy hai nắm đấm hai người vừa ra lập tức hô lên kết quả. Nhìn thấy bọn họ tuân theo trò chơi, Kỷ Linh thả lỏng thở ra một hơi nhẹ nhõm rời đi.
Khoảng cách của hắn với bọn họ đã khá xa nhưng mà hắn vẫn còn nghe thấy đám người bên trong kia kêu lên ồ ồ.
Kỷ Linh rời đi, mau chóng quay ra thấy đám người Cẩn Hồng đang đứng nhìn thông đạo trong cơ thể Sa Trùng, suy nghĩ xem làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà tộc trưởng giao cho mình.
- Tộc trưởng!
Nhìn thấy Kỷ Linh từ cửa trái đi ra, Cẩn Hồng nhanh chóng tiến tới chào hỏi.
- Sao? Có chuyện gì mà các ngươi đang mắc kẹt à?
Kỷ Linh thừa biết là chuyện gì nhưng vẫn hỏi xem, cũng là lấy ý kiến của bọn họ.
- Vâng! Thưa tộc trưởng, chúng ta luôn suy nghĩ xem liệu có cách nào để cố định hai miếng giáp này chắn bớt gió cho mọi người hay không. Nếu như ở phương Nam chúng ta kia thì đều đã có gỗ hoặc là bùn để lấp nhưng nơi đây thì ngoại trừ cát ra cũng chẳng còn thứ gì khác.
Cẩn Hồng nói ra khiến hắn bỗng nhiên nghĩ tới xương cốt của kền kền kia không biết bị bọn họ xử lý đem đi đâu.
- Cẩn Hồng. Thi thể kền kền kia của ta đâu?
Kền kền đó toàn thân cứng như cương thiết, rất thích hợp làm vật cố định hai cánh cửa nhưng toàn bộ lạc hiện cũng chẳng có chút công cụ rèn nào cả. Đội thợ rèn còn không có nữa chứ đừng nói tới công cụ. Vì thế nên rất khó có thể uốn cong xương cốt kền kền kia.
- Bẩm tộc trưởng, kền kền kia chúng tôi cũng đem nó bỏ ở ngoài kia, vì xương cốt của nó vô cùng cứng rắn, bọn tôi cũng là sợ đám trẻ trong bộ lạc vô tình vấp phải mà bị thương tích trên thân. Lúc đó sợ là khó mà cứu sống.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? - Kỷ Linh có chút không hiểu hỏi.
- Bẩm tộc trưởng, ở hai phương nam bắc này cũng vô cùng khắc nghiệt, một khi bị thương sẽ rất dễ tử vong, tỉ lệ vô cùng cao.
Nghe thấy như vậy, hắn có chút khó hiểu nhíu mày.
Qua khoảng một tiếng giảng giải về cách chữa trị vết thương của người trong bộ lạc hoặc chính là người của cả thế giới này thì hắn mới biết bọn họ còn chưa có sát trùng khử khuẩn qua mà đã chữa, điều này chỉ càng làm bệnh tình thêm trầm trọng.
Sau cùng, hắn cùng đội Cẩn Hồng tiến ra bên ngoài tìm lại xác kền kền. Hắn biết chỉ còn ba người có yêu thú của mình ở trong đội bếp núc để làm đồ ăn cho mọi người. Trong đó ba loại yêu thú cũng vô cùng phù hợp với yêu cầu của hắn. Chỉ là không có thứ để uốn cong, để nó kết hợp với giáp xác tạo thành cánh cửa.
Sau một hồi tìm hiểu quan sát khắp vị trí xương cốt kền kền, hắn thấy phần xương ngực của nó là thích hợp nhất liền gọi ba người Cẩn Trù có yêu thú khế ước tới.
Vì không để làm ảnh hưởng mọi người, hắn quyết chạy ra bên ngoài cùng ba người, thuận tiện cho việc tạo thêm nhiệt độ cho việc uốn cong xương ngực. Ngay khi hắn tìm tới Cẩn Trù ba người thì bọn hắn nói:
- Tộc trưởng, thực xin lỗi ngài. Chúng tôi cũng chẳng còn lại bao nhiêu tinh khí để phát động năng lực của chúng cả. Vì thế e là không thể giúp được ngài rồi.
Thấy ba người xấu hổ cúi đầu xin lỗi, hắn cũng không có trách móc bọn hắn, dù sao thì người trong bộ lạc còn cần dựa vào bọn họ để chuẩn bị ăn tối đây.
- Vậy được! Ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, cố gắng tu luyện thật tốt, sau này có thể sẽ cần tới ngươi.
- Cung tiễn tộc trưởng!
Cả ba cúi người thật sâu tiễn hắn đi.
Hắn rời đi khỏi chỗ này, tới sân luyện tập của đám người Cẩn Lực, tiếp tục luyện tập, để bản thân ngày càng mạnh hơn nữa.
Bài tập của hắn cũng bị hạn chế đi khi mà điều kiện luyện tập không còn như lúc ở Phong gia nữa nhưng hắn cũng tự tin với trí thông minh cùng với kiến thức tại Địa Cầu của mình thì hắn cũng tin tưởng bản thân nhất định có thể nghĩ ra được những bài tập khác.
Trên đường đi thì hắn cũng thuận tiện lợi dụng dưới chân toàn là cát nên cũng đã chôn chân xuống đến đầu gối, năm ngón tay chụm lại thành hình như mũi giáo trông vô cùng sắc bén.
Vừa di chuyển từng bước như lội trong bùn lầy, từng bước vô cùng khó khăn nhưng với hắn thì hắn lại chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào hay lực lượng cơ thể hắn tăng lên.
- Có thể là do nó chưa chịu phát tác ra bên ngoài cũng bởi mới có một bước đầu tiên.
Suy nghĩ như vậy làm niềm tin của hắn vào bài tập này của hắn cũng như mọi người trong bộ lạc thêm phần vững chắc.
Hắn vừa đi vừa đem tay của mình đâm xuống nền cát, từng hạt cát nhỏ li ti theo từng đường đâm tiến vào giữa phần móng tay của hắn làm hắn vô cùng khó chịu như muốn rửa tay ngay lập tức.
Nhưng chỉ với chút ảnh hưởng này mà khiến hắn bỏ dở nửa chừng thì quả thực vô cùng đáng thất vọng.
Từng bước đi là một lần đâm xuống cát, những người trong bộ lạc thấy hắn như vậy cũng tỏ vẻ không hiểu cho lắm nhưng với niềm tin mãnh liệt vào người tộc trưởng luôn nghĩ cho mọi người này thì cũng không có ai đàm tiếu.
Kỷ Linh tập trung vào bài tập của mình tới mức quên hết trời đất, quên bản thân đang ở đâu, quên đi mình đã đi được bao lâu, hắn chỉ theo cảm tính của bản thân đi được tới đâu thì nên quay đầu.
Quên mất thời gian trôi, đến khi có người tiến tới gọi hắn từ trong cơn hăng say luyện tập mới tỉnh lại.
- Tộc trưởng! Đã đến giờ ăn tối! Mời ngài đi dùng bữa.
Thanh âm này hắn cũng không biết là của ai, hắn giống như một người vô hồn, trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ gật một cái rồi chồi lên khỏi cát tiến về phía nơi đám người tập trung ăn.
- Tộc trưởng! Chúng ta từ trong thi thể của Sa Trùng phát hiện ra thứ này!
Bất tri bất giác hắn đã tới trước mặt đám người thì bên tai vang vào giọng nói già nua mà quen thuộc. Tính tò mò của hắn đối với nơi này như Địa Cầu tò mò vũ trụ ngoài kia nổi lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trong tay Cẩn Ương đang cầm một cuốn sách màu đỏ, trên bìa đề bốn chữ, "Tinh Luân Đại Pháp".
Nhìn lấy hàng chữ này, điều đầu tiên hắn liên tưởng tới chính là vũ trụ tinh thần, nhưng sau khi nghĩ lại thì điều này hẳn là có liên quan tới tu luyện linh hồn cần tinh lực ngoài trên bầu trời xa xăm kia.
- Ừ! Đưa cho ta về nghiên cứu trước, sau lại nói với ngươi.
- Vâng!
Cẩn Ương đối với lời của Kỷ Linh cũng không dám trái lệnh, hai tay nhanh đưa tới trước mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương