Kỷ Linh Thần Quân
Chương 8: Tự cao tự đại?
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
- Được rồi! Tất cả đều đã đông đủ, hiện giờ bắt đầu chạy bộ quanh bãi tập luyện này năm vòng! Ai không chịu được thì cả ngày sẽ không có cơm ăn!
Nhắc tới cơm ăn, cái miệng của hắn lại thèm nhỏ dãi, hắn luôn nhớ tới cái mỹ vị đồ ăn mà tối qua San San bày cho, quả thực khiến lòng người không yên.
- Rõ!
Trong mắt tràn đầy quyết tâm, cả đám gật đầu đáp lớn, Kỷ Linh cũng đáp theo. Phong Hoa nhìn hắn nói:
- Đồ dùng này của ngươi có thể đem về doanh trướng, lát nữa chạy qua ngươi sẽ thấy một cái trướng bồng treo tấm bảng đề tên ngươi, sau này nó sẽ là chỗ ở mới của ngươi!
- Rõ!
Hắn vì không muốn mất điểm trong mắt Phong Hoa, người hướng dẫn cho hắn sau này nên nhanh chóng đáp lời lại, nhưng Phong Hoa mảy may không quan tâm, không động dung.
- Vì đây là lần đầu ngươi đến nên ta đặc cách cho ngươi một lần duy nhất cầm theo túi nước. Rõ chưa?! Nếu rõ rồi thì xếp thành hàng và bắt đầu chạy đi!
Phong Hoa nói xong, một thiếu niên đằng sau ném túi nước bằng da thú cho hắn; nhanh tay bắt lấy, hắn liền đứng vào cuối hàng sau bọn họ.
Tiếng bước chân rầm rập vang lên, mặt đất ầm ầm rung động, bụi đất lẫn những viên đá nhỏ liên tục nhảy lên. Những người khác có nghe thấy cũng không có chú ý tới động tĩnh bên này mà vẫn hăng say tập luyện phần của mình.
Nhìn bọn họ khí thế hừng hực, trong lòng hắn thầm cảm khái, bản thân mình ở Địa Cầu cũng khó mà có thể như bọn hắn. Nhìn lên trời xanh, nơi đây tuy có rèn sắt thép, có đốt than, có khí độc nhưng so với máy móc hiện đại, nhà nhà dùng điện còn rất rất trong xanh.
Hắn nhịn không được, hít một hơi thật sâu lại thở ra, quả nhiên như hắn đoán, chất lượng không khí ít nhất cũng phải đạt cực tốt, sạch hơn gấp bội Địa Cầu.
- Cảnh cáo Thiên Phàm lần một! Không được quay sang chỗ khác tránh việc không kiểm soát tốc độ, đâm phải người phía trước!
Thanh âm Phong Hoa đằng sau hắn vọng lên có vẻ khá khó chịu cũng như phẫn nộ khiến Kỷ Linh không dám quay lung tung mà đầu nhìn thẳng phía trước chạy đi.
- Kỷ luật nơi đây rất nghiêm, không hề kém Địa Cầu. – Trong đầu Kỷ Linh thầm đánh giá.
Bê theo tấm gỗ cùng mấy món dụng cụ này đúng vướng víu, may thay trướng bồng của hắn ngay trên đường chạy. Hắn nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh tìm kiếm mà cố gắng không tụt hậu.
Ở hiện đại hắn cũng từng chạy qua, tuy không rõ ràng độ dài bãi sân này là bao nhiêu nhưng ít nhất đã hơn bảy trăm bước. May thay, hắn vừa thêm được hơn năm mươi bước liền thấy trướng bồng bằng vải treo tấm bảng ghi tên "Thiên Phàm".
- Mau chóng để trước lều rồi tiếp tục đi!
Không hề đáp lại, Kỷ Linh nhanh chóng đặt trước cửa và không làm mất thời gian của mọi người quá ba giây liền tiếp tục.
Vì mới sáng sớm đã chạy nên vẫn còn một khoảng nữa mặt trời mới đăng đỉnh, theo hắn phán đoán thì hiện giờ chỉ mười giờ sáng. Chạy năm vòng mất ba tiếng, mỗi vòng hết gần chục vạn bước đủ khiến đôi chân các thiếu niên rã rời.
Ngay cả Kỷ Linh cũng không ngoại lệ, vì đây là lần đầu tại thân xác mới nên mồ hôi nhễ nhại trên thân, quần áo mỏng của hắn đã bê bết nhớp nháp dính lên thân. May thay có túi nước đặc cách để trợ giúp hắn, càng hơn nữa là hắn sở hữu ý chí kiên cường từ những ngày ở Địa Cầu nên mới có thể chống đỡ được đến vòng thứ ba.
Trên đường chạy có không ít thiếu niên bị tụt hậu lại đằng sau vì đôi chân mỏi mệt, hắn tính sơ thì phải gần một nửa người, chính xác là năm mươi tư. Những người đó đương nhiên là cả ngày không có cơm ăn, may cho họ là Phong Hoa không nhắc tới nước uống.
- Ít nhất thì bọn họ vẫn có nước lấp đầy bụng cầm hơi. – Kỷ Linh thầm vì bọn hắn mà mặc niệm trong lòng.
Hừ hừ hừ… phù phù phù…
Kỷ Linh hùng hục thở như trâu, mồ hôi nhễ nhại, đám người khác đồng dạng với hắn, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cả đám như bị ma đuổi, kiệt sức, hai chân chùn xuống do mỏi mệt, người hơi ngả về phía trước, tay vung cào quạng lung tung.
Đám người cực khổ, số người thất bại theo thời gian ngày càng nhiều, từ số 54 lên 60...70…114…
Tới khi chỉ còn lại một nhóm tám người vẫn còn tiếp tục duy trì tốc độ đồng đều, trong đó có Kỷ Linh và người cao lớn nổi bật nhất kia. Lúc đó, tám người đã chạy còn ba ngàn bước của vòng cuối.
Đoạn đường cuối thường là đoạn đường khó khăn nhất, lúc đó ý chí của bản thân liên tục tranh đấu giữa bỏ cuộc và tiếp tục chạy. Chạy năm vòng, mặt trời treo trên đỉnh đầu, ánh nắng gắt gao, chói chang lẫn nóng bỏng chiếu xuống tấm lưng ốm yếu của Kỷ Linh khiến lưng cậu như muốn nổi lửa.
Những người khác so với bọn hắn thì cũng không khác là bao, mỗi tên đều mệt rã rời. Phong Hoa thì sớm đã chờ hắn ở nơi xuất phát hay cũng chính là điểm kết thúc vòng cuối cùng.
Nơi đây có thể tu luyện nhưng bọn hắn đều mười lăm tuổi, chưa đủ thời gian kích phát thiên phú nên không có chiến khí, không thể duy trì được lâu. Ngay cả Phong Hoa cũng như vậy; hắn có chiến khí, tu vi đạt đến Tụ Thân tam chi nhưng không hề sử dụng, dù là thôi động chiến khí theo bản năng cũng áp chế xuống.
Mỗi bước nặng trịch, đôi chân hạ xuống chậm rãi như thời gian trôi qua thật chậm. Cả đám người mỗi bước hạ xuống mà như đi trên cát, một toán lữ hành trên sa mạc; đặc biệt là giữa cái nắng khủng bố lại càng thêm giống.
Từng bước đều khiến hắn hít thở ba lần, thở hổn hển gấp rút. Nói thô thiển và trực tiếp một chút chính là thở như chó, có khi còn hơn và chỉ khác mỗi là lè lưỡi ra mà thôi.
Hắn cố gắng bước đi, trên lưng như cõng một tòa núi lớn, đè ép lưng hắn còng xuống gần như bò trên mặt đất. Từng giọt mồ hôi tuôn rơi như mưa ướt đẫm áo, cơ thể hắn nhớp nháp dính sền sệt, quả là khiến người khó chịu.
Chẳng khác nào trời nắng bốn mươi độ vẫn phải lê thân đi học xa, nhưng mà nhiệt độ nơi đây so với Địa Cầu thì vẫn chẳng thấm vào đâu. Bởi hiệu ứng nhà kính làm Địa Cầu nóng lên, còn ở đây thì ít hơn.
Sở dĩ khẳng định như vậy chính là bởi ký ức Thiên Phàm, hoàn toàn không có các nhà máy xả ra khí thải công nghiệp mà chỉ sử dụng than, gỗ đốt tăng cacbon dioxit.
Trở về với ngàn bước cuối cùng của vòng năm để kết thúc bài tập đầu tiên, khoảng cách với Phong Hoa ước chừng ba chục thước, gần như trước mắt lại xa tận chân trời.
Mệt mỏi, nặng nhọc nhưng bọn hắn vẫn hướng về phía trước chạy đi như đang đuổi theo một thứ gì đó cả đời truy cầu.
Phong Hoa lạnh nhạt nhìn, không hề có ý gì là trợ giúp bọn hắn, ánh mắt cũng thầm đang đánh giá bọn hắn.
- Phong Hùng này không tệ, thân thể tráng kiện, dự là sẽ về đích đầu tiên. – Theo ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy thiếu niên cao lớn dẫn đầu chạy phía trước nhất cũng dự đoán. Còn những người phía sau cũng thỉnh thoảng đảo qua một vòng.
- Hử?!
Đang đánh giá tên Phong Hùng cao lớn nổi bật nhất trong đám thiếu niên, Phong Hoa nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Đám người tụt hậu lại đằng sau vậy mà tiếp tục chạy, dẫn đầu là thiếu niên gầy nhưng không yếu, từng bước nhẹ nhàng như lông hồng. Theo Phong Hoa đoán thì người này đáng ra là không có gì nổi bật so với đám người kia, dù đã tập luyện nhiều ngày nhưng lại không thấy hắn trong danh sách năm người đứng đầu.
Hơi nhìn lên trời, đại nhật kim quang trói lọi sắp chiếu đăng đỉnh. Phong Hoa lại nhìn về phía đám thiếu niên yếu ớt ngồi bệt trên mặt đất thở dốc chỉ chạy được ba vòng.
Đám người đó đã chú định là cả ngày không có cơm ăn. Những người còn lại, dù không có hoàn thành năm vòng nhưng hắn nhất định ban thưởng một bữa ăn vì sự kiên trì.
Ngay khi mặt trời đăng đỉnh, đám người như trong đầm lầy mưa rơi bước ra, toàn thân ướt như chuột lột, mùi cơ thể bốc lên khó chịu vô cùng. Người đầu tiên lại đúng như Phong Hoa đoán, Phong Hùng.
Thời điểm đám Kỷ Linh đến bên cạnh Phong Hoa, mọi người đều mệt mỏi, đôi chân rã rời lại chưa có gì bỏ vào bụng nên ngã ngửa xuống đất nằm thở.
Kỷ Linh cũng không ngoại lệ, Phong Hùng khá hơn chút là hai tay chống chân cố không để bản thân ngã xuống; nhưng hắn mệt lả người, dù có cố gắng chống đỡ cũng không tránh khỏi hai chân run rẩy.
- Hừ! – Tuy vậy, ánh mắt hắn khinh thường nhìn đám nằm trên đất.
Thông qua bài tập đầu tiên của hắn, Phong Hoa nhìn Kỷ Linh đã thay đổi cách nhìn của hắn, ẩn hàm có chút thưởng thức.
- Rất tốt! Mới ngày đầu đã có thể kiên trì được năm vòng, sau này cố gắng phát huy thật tốt hơn nữa! Ngươi nhất định sẽ hái được quả ngọt.
Phong Hoa tiến tới khích lệ hắn, đưa tay khiến những người xung quanh nể phục; Kỷ Linh nhìn thấy cũng đưa tay lại. Phong Hoa kéo hắn cùng những người khác dậy, nhìn lên trời lại nhìn về phía những người còn kiên trì kia.
Kỷ Linh tò mò cũng nhìn theo, trên trời cũng gần mười hai giờ, đám người tụt hậu đằng sau kiên trì dưới đất, khoảng hơn năm mươi người đã chạy được đến vòng thứ tư. Mong muốn chưa đến một tiếng chạy xong vòng cuối cũng không phải không thể nhưng dựa theo tốc độ đám người này thì chờ hắn khôi phục lại bảy phần thể lực cũng chưa xong.
Đồng thời có không ít thiếu niên bị loại ra vẻ thân thiện tới tay bắt mặt mừng, trong đó có ba trong số những người đứng đầu hôm nay. Phải biết đại đa số bọn họ cũng là bị đánh bại ở lần đầu tiên, những người số ít qua được đều là người chạy đầu hàng ngũ hay ở trong một số đội khác.
Có bốn người chạy đầu như Phong Hùng chính là người hoàn thành lần đầu giống Kỷ Linh.
Tầm mắt Kỷ Linh liếc qua, mỗi người đều đã ngồi dậy mặt mũi vểnh cao lên tận trời, mắt liếc đi chỗ khác.
- Rõ ràng là đang khinh thường ta! – Trong lòng Kỷ Linh sớm có mục tiêu là thành Đế Vương, mà đám người này khinh thường hắn chính là bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp.
Bỏ lỡ một cơ hội trở thành tướng tài, văn giỏi.
- Được rồi! Tất cả đều đã đông đủ, hiện giờ bắt đầu chạy bộ quanh bãi tập luyện này năm vòng! Ai không chịu được thì cả ngày sẽ không có cơm ăn!
Nhắc tới cơm ăn, cái miệng của hắn lại thèm nhỏ dãi, hắn luôn nhớ tới cái mỹ vị đồ ăn mà tối qua San San bày cho, quả thực khiến lòng người không yên.
- Rõ!
Trong mắt tràn đầy quyết tâm, cả đám gật đầu đáp lớn, Kỷ Linh cũng đáp theo. Phong Hoa nhìn hắn nói:
- Đồ dùng này của ngươi có thể đem về doanh trướng, lát nữa chạy qua ngươi sẽ thấy một cái trướng bồng treo tấm bảng đề tên ngươi, sau này nó sẽ là chỗ ở mới của ngươi!
- Rõ!
Hắn vì không muốn mất điểm trong mắt Phong Hoa, người hướng dẫn cho hắn sau này nên nhanh chóng đáp lời lại, nhưng Phong Hoa mảy may không quan tâm, không động dung.
- Vì đây là lần đầu ngươi đến nên ta đặc cách cho ngươi một lần duy nhất cầm theo túi nước. Rõ chưa?! Nếu rõ rồi thì xếp thành hàng và bắt đầu chạy đi!
Phong Hoa nói xong, một thiếu niên đằng sau ném túi nước bằng da thú cho hắn; nhanh tay bắt lấy, hắn liền đứng vào cuối hàng sau bọn họ.
Tiếng bước chân rầm rập vang lên, mặt đất ầm ầm rung động, bụi đất lẫn những viên đá nhỏ liên tục nhảy lên. Những người khác có nghe thấy cũng không có chú ý tới động tĩnh bên này mà vẫn hăng say tập luyện phần của mình.
Nhìn bọn họ khí thế hừng hực, trong lòng hắn thầm cảm khái, bản thân mình ở Địa Cầu cũng khó mà có thể như bọn hắn. Nhìn lên trời xanh, nơi đây tuy có rèn sắt thép, có đốt than, có khí độc nhưng so với máy móc hiện đại, nhà nhà dùng điện còn rất rất trong xanh.
Hắn nhịn không được, hít một hơi thật sâu lại thở ra, quả nhiên như hắn đoán, chất lượng không khí ít nhất cũng phải đạt cực tốt, sạch hơn gấp bội Địa Cầu.
- Cảnh cáo Thiên Phàm lần một! Không được quay sang chỗ khác tránh việc không kiểm soát tốc độ, đâm phải người phía trước!
Thanh âm Phong Hoa đằng sau hắn vọng lên có vẻ khá khó chịu cũng như phẫn nộ khiến Kỷ Linh không dám quay lung tung mà đầu nhìn thẳng phía trước chạy đi.
- Kỷ luật nơi đây rất nghiêm, không hề kém Địa Cầu. – Trong đầu Kỷ Linh thầm đánh giá.
Bê theo tấm gỗ cùng mấy món dụng cụ này đúng vướng víu, may thay trướng bồng của hắn ngay trên đường chạy. Hắn nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh tìm kiếm mà cố gắng không tụt hậu.
Ở hiện đại hắn cũng từng chạy qua, tuy không rõ ràng độ dài bãi sân này là bao nhiêu nhưng ít nhất đã hơn bảy trăm bước. May thay, hắn vừa thêm được hơn năm mươi bước liền thấy trướng bồng bằng vải treo tấm bảng ghi tên "Thiên Phàm".
- Mau chóng để trước lều rồi tiếp tục đi!
Không hề đáp lại, Kỷ Linh nhanh chóng đặt trước cửa và không làm mất thời gian của mọi người quá ba giây liền tiếp tục.
Vì mới sáng sớm đã chạy nên vẫn còn một khoảng nữa mặt trời mới đăng đỉnh, theo hắn phán đoán thì hiện giờ chỉ mười giờ sáng. Chạy năm vòng mất ba tiếng, mỗi vòng hết gần chục vạn bước đủ khiến đôi chân các thiếu niên rã rời.
Ngay cả Kỷ Linh cũng không ngoại lệ, vì đây là lần đầu tại thân xác mới nên mồ hôi nhễ nhại trên thân, quần áo mỏng của hắn đã bê bết nhớp nháp dính lên thân. May thay có túi nước đặc cách để trợ giúp hắn, càng hơn nữa là hắn sở hữu ý chí kiên cường từ những ngày ở Địa Cầu nên mới có thể chống đỡ được đến vòng thứ ba.
Trên đường chạy có không ít thiếu niên bị tụt hậu lại đằng sau vì đôi chân mỏi mệt, hắn tính sơ thì phải gần một nửa người, chính xác là năm mươi tư. Những người đó đương nhiên là cả ngày không có cơm ăn, may cho họ là Phong Hoa không nhắc tới nước uống.
- Ít nhất thì bọn họ vẫn có nước lấp đầy bụng cầm hơi. – Kỷ Linh thầm vì bọn hắn mà mặc niệm trong lòng.
Hừ hừ hừ… phù phù phù…
Kỷ Linh hùng hục thở như trâu, mồ hôi nhễ nhại, đám người khác đồng dạng với hắn, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cả đám như bị ma đuổi, kiệt sức, hai chân chùn xuống do mỏi mệt, người hơi ngả về phía trước, tay vung cào quạng lung tung.
Đám người cực khổ, số người thất bại theo thời gian ngày càng nhiều, từ số 54 lên 60...70…114…
Tới khi chỉ còn lại một nhóm tám người vẫn còn tiếp tục duy trì tốc độ đồng đều, trong đó có Kỷ Linh và người cao lớn nổi bật nhất kia. Lúc đó, tám người đã chạy còn ba ngàn bước của vòng cuối.
Đoạn đường cuối thường là đoạn đường khó khăn nhất, lúc đó ý chí của bản thân liên tục tranh đấu giữa bỏ cuộc và tiếp tục chạy. Chạy năm vòng, mặt trời treo trên đỉnh đầu, ánh nắng gắt gao, chói chang lẫn nóng bỏng chiếu xuống tấm lưng ốm yếu của Kỷ Linh khiến lưng cậu như muốn nổi lửa.
Những người khác so với bọn hắn thì cũng không khác là bao, mỗi tên đều mệt rã rời. Phong Hoa thì sớm đã chờ hắn ở nơi xuất phát hay cũng chính là điểm kết thúc vòng cuối cùng.
Nơi đây có thể tu luyện nhưng bọn hắn đều mười lăm tuổi, chưa đủ thời gian kích phát thiên phú nên không có chiến khí, không thể duy trì được lâu. Ngay cả Phong Hoa cũng như vậy; hắn có chiến khí, tu vi đạt đến Tụ Thân tam chi nhưng không hề sử dụng, dù là thôi động chiến khí theo bản năng cũng áp chế xuống.
Mỗi bước nặng trịch, đôi chân hạ xuống chậm rãi như thời gian trôi qua thật chậm. Cả đám người mỗi bước hạ xuống mà như đi trên cát, một toán lữ hành trên sa mạc; đặc biệt là giữa cái nắng khủng bố lại càng thêm giống.
Từng bước đều khiến hắn hít thở ba lần, thở hổn hển gấp rút. Nói thô thiển và trực tiếp một chút chính là thở như chó, có khi còn hơn và chỉ khác mỗi là lè lưỡi ra mà thôi.
Hắn cố gắng bước đi, trên lưng như cõng một tòa núi lớn, đè ép lưng hắn còng xuống gần như bò trên mặt đất. Từng giọt mồ hôi tuôn rơi như mưa ướt đẫm áo, cơ thể hắn nhớp nháp dính sền sệt, quả là khiến người khó chịu.
Chẳng khác nào trời nắng bốn mươi độ vẫn phải lê thân đi học xa, nhưng mà nhiệt độ nơi đây so với Địa Cầu thì vẫn chẳng thấm vào đâu. Bởi hiệu ứng nhà kính làm Địa Cầu nóng lên, còn ở đây thì ít hơn.
Sở dĩ khẳng định như vậy chính là bởi ký ức Thiên Phàm, hoàn toàn không có các nhà máy xả ra khí thải công nghiệp mà chỉ sử dụng than, gỗ đốt tăng cacbon dioxit.
Trở về với ngàn bước cuối cùng của vòng năm để kết thúc bài tập đầu tiên, khoảng cách với Phong Hoa ước chừng ba chục thước, gần như trước mắt lại xa tận chân trời.
Mệt mỏi, nặng nhọc nhưng bọn hắn vẫn hướng về phía trước chạy đi như đang đuổi theo một thứ gì đó cả đời truy cầu.
Phong Hoa lạnh nhạt nhìn, không hề có ý gì là trợ giúp bọn hắn, ánh mắt cũng thầm đang đánh giá bọn hắn.
- Phong Hùng này không tệ, thân thể tráng kiện, dự là sẽ về đích đầu tiên. – Theo ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy thiếu niên cao lớn dẫn đầu chạy phía trước nhất cũng dự đoán. Còn những người phía sau cũng thỉnh thoảng đảo qua một vòng.
- Hử?!
Đang đánh giá tên Phong Hùng cao lớn nổi bật nhất trong đám thiếu niên, Phong Hoa nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Đám người tụt hậu lại đằng sau vậy mà tiếp tục chạy, dẫn đầu là thiếu niên gầy nhưng không yếu, từng bước nhẹ nhàng như lông hồng. Theo Phong Hoa đoán thì người này đáng ra là không có gì nổi bật so với đám người kia, dù đã tập luyện nhiều ngày nhưng lại không thấy hắn trong danh sách năm người đứng đầu.
Hơi nhìn lên trời, đại nhật kim quang trói lọi sắp chiếu đăng đỉnh. Phong Hoa lại nhìn về phía đám thiếu niên yếu ớt ngồi bệt trên mặt đất thở dốc chỉ chạy được ba vòng.
Đám người đó đã chú định là cả ngày không có cơm ăn. Những người còn lại, dù không có hoàn thành năm vòng nhưng hắn nhất định ban thưởng một bữa ăn vì sự kiên trì.
Ngay khi mặt trời đăng đỉnh, đám người như trong đầm lầy mưa rơi bước ra, toàn thân ướt như chuột lột, mùi cơ thể bốc lên khó chịu vô cùng. Người đầu tiên lại đúng như Phong Hoa đoán, Phong Hùng.
Thời điểm đám Kỷ Linh đến bên cạnh Phong Hoa, mọi người đều mệt mỏi, đôi chân rã rời lại chưa có gì bỏ vào bụng nên ngã ngửa xuống đất nằm thở.
Kỷ Linh cũng không ngoại lệ, Phong Hùng khá hơn chút là hai tay chống chân cố không để bản thân ngã xuống; nhưng hắn mệt lả người, dù có cố gắng chống đỡ cũng không tránh khỏi hai chân run rẩy.
- Hừ! – Tuy vậy, ánh mắt hắn khinh thường nhìn đám nằm trên đất.
Thông qua bài tập đầu tiên của hắn, Phong Hoa nhìn Kỷ Linh đã thay đổi cách nhìn của hắn, ẩn hàm có chút thưởng thức.
- Rất tốt! Mới ngày đầu đã có thể kiên trì được năm vòng, sau này cố gắng phát huy thật tốt hơn nữa! Ngươi nhất định sẽ hái được quả ngọt.
Phong Hoa tiến tới khích lệ hắn, đưa tay khiến những người xung quanh nể phục; Kỷ Linh nhìn thấy cũng đưa tay lại. Phong Hoa kéo hắn cùng những người khác dậy, nhìn lên trời lại nhìn về phía những người còn kiên trì kia.
Kỷ Linh tò mò cũng nhìn theo, trên trời cũng gần mười hai giờ, đám người tụt hậu đằng sau kiên trì dưới đất, khoảng hơn năm mươi người đã chạy được đến vòng thứ tư. Mong muốn chưa đến một tiếng chạy xong vòng cuối cũng không phải không thể nhưng dựa theo tốc độ đám người này thì chờ hắn khôi phục lại bảy phần thể lực cũng chưa xong.
Đồng thời có không ít thiếu niên bị loại ra vẻ thân thiện tới tay bắt mặt mừng, trong đó có ba trong số những người đứng đầu hôm nay. Phải biết đại đa số bọn họ cũng là bị đánh bại ở lần đầu tiên, những người số ít qua được đều là người chạy đầu hàng ngũ hay ở trong một số đội khác.
Có bốn người chạy đầu như Phong Hùng chính là người hoàn thành lần đầu giống Kỷ Linh.
Tầm mắt Kỷ Linh liếc qua, mỗi người đều đã ngồi dậy mặt mũi vểnh cao lên tận trời, mắt liếc đi chỗ khác.
- Rõ ràng là đang khinh thường ta! – Trong lòng Kỷ Linh sớm có mục tiêu là thành Đế Vương, mà đám người này khinh thường hắn chính là bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp.
Bỏ lỡ một cơ hội trở thành tướng tài, văn giỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương