LÂM HỌA - 12
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:44:34
Mùa hè thảo nguyên ngắn ngủi, đầy tháng Chín, các hồ nước cạn bắt đầu đóng băng.
Ngoài việc huấn luyện, các kỵ binh mỗi ngày đều ăn ngủ cùng ngựa, khi mùa đông lạnh giá sắp đến, cảnh giác của họ càng ngày càng cao.
Năm Hiếu Văn Đế thứ hai mươi chín, giữa mùa đông lạnh giá, một đêm bình thường bình thường, các kỵ binh một nữa thiết kỵ Bắc Yết đánh thức.
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, cùng với tiếng vó ngựa của Bắc Yết, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Bắc Yết một nữa tập hợp ba mươi vạn quân man rợ, thế đến hung hãn.
Ngụy Nhiên dẫn đội tiên phong thâm nhập doanh trại địch.
Ta và Phi Kỵ tướng quân Hứa Du bao vây điểm, đánh viện, huyết chiến với ba mươi vạn quân man rợ Bắc Yết bảy ngày bảy đêm.
Cuối cùng tiêu diệt bộ quân man rợ Bắc Yết, Ngụy Nhiên thâm nhập doanh trại địch, lấy đầu Khả Hãn Bắc Yết, c.h.é.m g.i.ế.c bộ mười vạn thiết kỵ của Bắc Yết.
Tuyết đỉnh núi Vu Sơn, đều m.á.u của binh sĩ hai quân nhuộm thành màu đỏ.
Ngụy Nhiên giơ đầu Khả Hãn Bắc Yết lên, một cưỡi ngựa phi như bay đến mặt , ngẩng đầu lớn:
"Lâm tướng quân, Bắc Yết phá, từ nay về , Bắc Yết sẽ còn tồn tại nữa."
Ta đầu , những t.h.i t.h.ể ngổn ngang xung quanh, tuy thắng lợi, nhưng thể nổi.
Chúng dọn dẹp chiến trường, đang định ban sư hồi doanh, Hứa Du đột nhiên hô lớn:
"Không , kỵ binh!"
Ta lập tức rạp xuống, áp tai xuống đất.
Không chỉ kỵ binh, kỵ binh, là một lượng lớn quân đội.
Ngụy Nhiên bàng hoàng :
"Làm thể. Bắc Yết rõ ràng chúng tiêu diệt bộ."
Ta : "Không Bắc Yết."
Hứa Du lớn tiếng hô:
"Đây là gian nhân đ.â.m lén chúng !"
Ta hỏi Ngụy Nhiên:
"Hiện giờ lương thảo còn đủ cho tướng sĩ và ngựa ăn mấy ngày?"
Ngụy Nhiên : "Một ngày."
Ta về phía đám quân đen kịt phía xa, dặn dò tin sứ bên cạnh:
"Đột phá vòng vây, gọi cứu viện."
Lại với Ngụy Nhiên, Hứa Du:
"Hôm nay lưng dựa nước, một trận chiến cuối cùng!"
Hai trịnh trọng gật đầu với .
Không lâu , kỵ binh địch đến , cách ăn mặc, là Nhu Nhiên.
Giữa lúc hai quân đối đầu, mà thấy một cố nhân của .
Ta Tiêu Thần cưỡi con ngựa cao lớn, lập tức hiểu .
Tình cảnh quân hôm nay, e rằng đều là nhờ Tiêu Thần ban cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-hoa/12.html.]
Chưa kịp để , Hứa Du và Ngụy Nhiên chỉ Tiêu Thần mà mắng chửi:
"Tiêu Thần tiểu nhi, ngươi mà phản quốc đầu địch, đáng hổ thẹn, đáng căm ghét, thiên hạ kẻ mặt dày vô sỉ như ngươi!"
Tiêu Thần để ý đến bọn họ, chỉ lạnh lùng , :
"Lâm Họa, hôm nay ngươi địch tấn công từ hai phía, dù ngươi dụng binh như thần, cũng khó thoát khỏi kết cục binh bại, chi bằng bó tay chịu trói, sẽ cho các ngươi một con đường sống."
Ta hỏi:
"Giống như ngươi, con đường sống bán cầu vinh ? Bản tướng hiếm lạ!"
Tiêu Thần lạnh:
"Được, cho ngươi cơ hội, là chính ngươi , ngày đó ngươi dẫn binh bằng ngươi, hôm nay, chúng hãy so tài thật ."
Đại quân c.h.é.m giết, m.á.u tươi nhuộm đỏ tuyết phủ đầy trời.
Chống đỡ đợt tấn công đầu tiên của Nhu Nhiên, quân rút về doanh trại chỉnh đốn.
Ngụy Nhiên cắm một cây thương tuyết, giận dữ mắng:
"Thật ngờ Tiêu Thần là loại chuột nhắt bán chủ cầu vinh."
Hứa Du cũng :
"Hóa trận chiến Vu Sơn một năm , mà giả c.h.ế.t thoát , thực chất là đầu hàng Nhu Nhiên."
Lời dứt, binh lính lớn tiếng hô "Báo ——"
Một lát , ba sứ giả Nhu Nhiên nghênh ngang bước , phía còn kéo theo một thi thể.
Chính là tiểu binh tin sứ mà phái đưa tin.
Sứ giả Nhu Nhiên tùy tiện ném t.h.i t.h.ể tiểu binh xuống đất, kiêu ngạo:
"Lâm tướng quân, trong vòng năm trăm dặm, một con chim cũng bay , điều cứu viện ? Không thể nào!"
Ta : "Nhu Nhiên thần phục triều ba mươi năm, các ngươi hành động như , là tự tìm đường chết."
Sứ giả lạnh một tiếng :
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Tranh con hến, ngư ông đắc lợi, đây là do Tiêu tướng quân của các ngươi dạy chúng ."
Ta hỏi:
"Các ngươi sợ là do chúng phái sang ? Dung túng các ngươi ba mươi năm, triều cuối cùng cũng thử một phen chứ."
Khuôn mặt của sứ giả lập tức biến sắc.
nhanh cố gắng trấn tĩnh :
"Ngươi đừng ở đây mà ly gián, Tiêu tướng quân cho bản quan mang lời đến cho ngươi, trừ Tiêu tướng quân , còn ai thể cứu ngươi, ngươi lập tức đầu hàng, vẫn sẽ là thê tử của Tiêu tướng quân, Nhu Nhiên chúng công nội quan, ngươi và Tiêu tướng quân sẽ là tiền phong tướng quân."
Ta lạnh một tiếng, cầm lấy cung tên bên tay, một mũi tên xuyên qua cổ họng .
Hai sứ giả còn phía sợ đến mức phủ phục xuống đất.
Ta đặt cung tên xuống, với hai đang quỳ đất:
"Về với Tiêu tướng quân của các ngươi, bại tướng tay mà thôi, cũng dám đến bàn điều kiện với bản tướng ?
Bảo rửa sạch cổ , đợi bản tướng đến chém!"