LÂM HỌA - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:44:36
Quân và Nhu Nhiên huyết chiến ròng rã ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, các tướng sĩ đều đói meo.
Ngụy Nhiên g.i.ế.c ngựa lương thực cho tướng sĩ, nhưng ngăn , :
"Đợi thêm chút nữa."
Đợi thêm gì nữa đây?
Ta ngẩng đầu bầu trời xám xịt, luôn cảm thấy sẽ đến.
Ngày thứ năm, quân man rợ Nhu Nhiên tổn thất hơn một nửa, quân cũng đang bờ vực sụp đổ.
Tuyết rơi hết ngày qua ngày khác, Hứa Du :
"Lâm tướng quân, g.i.ế.c ngựa , còn sống là còn hy vọng, chúng sống sót xông ngoài."
Ngay lúc đó, mặt đất phủ tuyết chân đột nhiên rung chuyển.
Ngụy Nhiên nhanh chóng rạp xuống tuyết, áp tai xuống đất.
Một lát , bò dậy :
"Có đại quân sắp đến."
Không ai đại quân là ai, thể là quân tiếp viện của Nhu Nhiên, hoặc thể là Đột Quyết cũng nhúng tay .
Ta cưỡi ngựa, lớn tiếng hô với các tướng sĩ mặt:
"Huynh , giờ chúng lưng dựa nước, thành bại trong một trận , hãy cầm lấy vũ khí bên cạnh, cho man di huyết nợ m.á.u trả!"
Các tướng sĩ đồng loạt giơ cao đao kiếm hô vang:
"Cho man di huyết nợ m.á.u trả!"
Gió tuyết Bắc Cương sắc như dao.
Trong lúc c.h.é.m giết, thấy một lượng lớn quân đội đang lao về phía chúng .
Bên tai vang lên tiếng reo hò của các tướng sĩ quân :
"Viện quân đến ! Viện quân đến !"
Ta thấy một con ngựa Hãn Huyết Bảo Mã phi như bay về phía .
Người đó ngựa, một đao c.h.é.m g.i.ế.c kẻ địch bên cạnh .
Máu nóng ấm phun lên mặt .
Người cưỡi ngựa đưa tay về phía :
"Tiểu Kiều nhi, đến ."
Trận chiến , chúng tiêu diệt ba mươi vạn quân man rợ Nhu Nhiên, bắt sống Tiêu Thần.
Khả Hãn Nhu Nhiên đắc tội triều , đổ bộ lầm lên Tiêu Thần, để bày tỏ thiện ý, họ tự nguyện cắt ba tòa thành trì, cúi đầu xưng thần.
Trong doanh trại, Tiêu Thần tướng sĩ áp giải, quỳ mặt Dương Phái Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-hoa/13.html.]
Giờ đây thắng bại định, còn gì để biện bạch, chỉ :
"Ngàn sai vạn sai đều là của , xin Điện hạ niệm tình Tiêu gia một nhà trung liệt, tha cho nhà của ."
Dương Phái Chi lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi khi đầu địch phản quốc, từng nghĩ đến nhà của ngươi ?"
Tiêu Thần hỏi tắc, đỏ mắt , :
"Họa Họa, tự tội nghiệt sâu nặng, nguyện tự vẫn tạ tội, đó, thể riêng với nàng vài câu ?"
Ta lắc đầu: "Không thể."
Bị từ chối, Tiêu Thần đột nhiên ngửa mặt lên trời lớn, đủ mới :
"Họa Họa, hối hận , nên cố chấp, nàng mạnh hơn , liền dùng cách khác để chèn ép nàng, nhưng quên mất, nàng là Lâm Họa mà, Lâm Họa dụng binh như thần, hành quân đánh trận, thể chèn ép."
Nói xong, đột nhiên giật lấy thanh kiếm trong tay tướng sĩ bên cạnh, tự vẫn mà chết.
Dương Phái Chi cho tướng sĩ dọn dẹp t.h.i t.h.ể Tiêu Thần, nắm tay , :
"Giờ đây chiến sự bình, chúng thể lên đường về nhà ."
Ta rút tay , :
"Điện hạ, đây chính là nhà của thần , thần sẽ trấn giữ nơi đây, để thiết kỵ man di đặt chân Gia Dục Quan nửa bước."
Dương Phái Chi , giọng khàn khàn gọi :
"Tiểu Kiều nhi."
Ta hỏi:
"Thực , Bệ hạ và Hoàng hậu với đúng ?"
Dương Phái Chi khẽ "ừm" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta : "Điện hạ, đại cục là quan trọng nhất."
Tối hôm đó, Dương Phái Chi uống đến say mèm, uống gọi tên .
Ta thở dài, nhận lấy chén rượu Ngụy Nhiên đưa qua, uống một cạn sạch.
Lần nữa tỉnh dậy, mà đang ở xe ngựa.
Ta vùng vẫy dậy, xoa xoa cái đầu đau do say rượu, ngẩng mắt lên thì thấy Dương Phái Chi đang bên cạnh, khóe miệng mỉm .
Ta hỏi : "Đây là ?"
"Làm ?" Ta lập tức hiểu :
"Tối hôm qua, căn bản hề say, hơn nữa, chén rượu uống..."
Dương Phái Chi gật đầu, :
"Là dặn Ngụy tướng quân, Tiểu Kiều nhi đây dùng một gói thuốc mê giữ kinh thành, thể dùng một gói thuốc mê để đưa nàng về kinh thành chứ?"
Đồ keo kiệt, mà thù dai đến .