Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 19
19.
Từ mùa xuân đến mùa hè, Thủ phụ đại nhân trải qua không dễ dàng gì.
Hắn đã chịu nhiều thương tổn, quyền lực của hắn ta được xây dựng trên vô số trận chiến và vô vàn xác chết.
Lần này chỉ là lại bị thương, chỉ vậy thôi.
Hắn đã trở nên tê liệt từ lâu.
Hắn đơn giản nghĩ rằng Trưởng công chúa đã chết.
Hắn cũng đơn giản là suy sụp một thời gian.
Người hầu của Qúy phủ ngầm nghi ngờ rằng tinh thần của Thủ phụ đại nhân có chút không ổn, hắn thường ngồi một mình trên bậc thềm của ngôi nhà nhỏ cũ, cầm một đôi búp bê cũ kỹ, tự nói chuyện, nói xong thì tự cười với búp bê.
Có chút đáng sợ.
Thời gian đó, Thủ phụ đại nhân sống như một hồn ma, hình hài tiều tụy, xương xẩu nổi lên.
Tịch Vụ nằm trước giường hắn mà khóc, cô ta nói đầy oán hận: “Nàng ta đã chết, nhưng chúng ta còn sống, ta mới là thê tử của ngài, ta còn mang trong mình đứa con của ngài.”
Qúy Lâm Uyên không nhìn cô ta, chỉ nhìn lên trần giường, nhìn rất lâu, đôi mắt hổ phách của hắn mang ánh sáng u ám, hắn cười nhạt tàn nhẫn: “Tịch Vụ, khi đứa trẻ ra đời, nàng hãy đi đi, ta sẽ sắp xếp cho nàng sống cuộc đời vinh hoa phú quý, không còn phải chịu sự ức hiếp của ai nữa.”
Tào Tịch Vụ thay đổi sắc mặt.
Cuộc hôn nhân của họ, là một cuộc giao dịch.
Tịch Vụ là thứ nữ, mẹ cô ta là một tiểu thiếp không được yêu thương đã chết, cô ta đã chịu đủ sự ức hiếp trong phủ, khi Qúy Lâm Uyên lần đầu đến Tào phủ, hắn đã gặp cô ta, lúc đó đang bị Tào Tứ đánh đập, một cô nương tội nghiệp, và Qúy Lâm Uyên đã cứu cô ta.
Tịch Vụ nhút nhát rất muốn thoát khỏi Tào phủ, rất muốn có một cuộc sống đáng kính.
Qúy Lâm Uyên trở thành cọng rơm duy nhất trong lúc tuyệt vọng của cô ta, cũng trở thành niềm hy vọng ẩn sâu trong lòng của thứ nữ thấp kém.
Sau này, Qúy Lâm Uyên tìm đến cô ta, hỏi cô ta có muốn làm một giao dịch hay không. Cùng hắn thành thân, bên ngoài thể hiện tình cảm, sau khi hắn thành công, cô ta có thể rời đi, hưởng một cuộc đời vinh hoa.
Tịch Vụ tất nhiên đồng ý.
Hôn nhân là mối quan hệ liên minh vững chắc nhất trên thế gian này, hắn cưới cô ta, Tào tướng quân tất nhiên sẽ tin tưởng Qúy Lâm Uyên.
Ban đầu, Tịch Vụ chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống nhục nhã, nhưng sau khi thành thân, ước muốn đơn giản và thuần khiết đó đã được thỏa mãn, cô ta dần dần có những suy nghĩ khác, tại sao cô ta luôn phải chịu sự ức hiếp, tại sao người cô ta yêu ở ngay bên cạnh mà cô ta lại không có được, cô ta chẳng có gì cả.
Con người mãi mãi không biết đủ, một ước muốn được thỏa mãn, còn có vô số ước muốn khác.
Niềm tin của Tịch Vụ một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Cuối cùng, một ngày nọ, cô ta cho Qúy Lâm Uyên uống thuốc ảo giác, hắn coi cô ta là Trưởng công chúa, hắn cứ lặp đi lặp lại mà yêu cầu cô ta, nói rằng hắn yêu cô ta.
Tịch Vụ như mong muốn mang trong mình đứa con của Qúy Lâm Uyên.
Trưởng công chúa đã chết rồi, cô ta nghĩ mình có thể giữ được Qúy Lâm Uyên, nhưng không thể.
Tịch Vụ ngẩn người tại chỗ, che mặt khóc nức nở.
Cô ta cầu xin hắn, nói rằng cô ta yêu hắn, cầu xin hắn cho mình một cơ hội, cầu xin hắn cũng yêu mình.
Qúy Lâm Uyên không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, hắn lạnh lùng nói, đời này, hắn sẽ không yêu ai khác nữa.
Trong lòng cô ta, căm hận Trưởng công chúa.
Dù Trưởng công chúa còn sống hay đã chết, cũng làm Tịch Vụ ghen tị.
Tại sao nàng được Qúy Lâm Uyên bảo vệ như vậy, mà nàng lại không coi Qúy Lâm Uyên ra gì, tại sao khi nàng bị nhục nhã lại có thể phản kháng, có thể trả đũa.
Tịch Vụ có một bí mật không ai biết, người ca ca cùng cha khác mẹ, Tào Tứ, đã làm nhục cô, coi cô là công cụ để thoả mãn.
Một ngày nọ, Tào Tứ bảo cô ta giúp hắn giam giữ Trưởng công chúa, hắn sẽ tha cho cô ta, Tịch Vụ đã làm theo, nhưng cô ta không ngờ Trưởng công chúa lại trực tiếp giết chết Tào Tứ.
Trưởng công chúa dũng cảm như vậy, may mắn như vậy.
Nhưng Tào Tịch Vụ thấp kém như vậy, nhút nhát như vậy, không may mắn như vậy, như một con kiến, mặc người thao túng.
Có những người thật kỳ lạ, quy kết sự bất hạnh của mình do sự may mắn của người khác.
Ghen tị thật đáng sợ, có thể biến thành lòng hận thù điên cuồng.
Ngoài Tịch Vụ, người cha già của Qúy Lâm Uyên cũng đến thăm người con trai sống dở chết dở của mình, ông là một người cha trầm lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường của Qúy Lâm Uyên, ngồi rất lâu, lâu đến nỗi mặt trời sắp lặn xuống núi, ông mới nói: “Lâm Uyên, đừng để cha phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Qúy Lâm Uyên nhắm mắt lại, khóe mắt rơi một giọt nước mắt.
Qúy lão gia đứng dậy chuẩn bị rời đi, nghe thấy con trai nhẹ nhàng nói: “Cha, vinh quang của Qúy gia, con sẽ giữ, chỉ là, cô cô không nên làm như vậy.”
Con trai ông đã căm hận tỷ tỷ của ông đến tận xương tủy, Lâm Uyên đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo.
Qúy lão gia bất lực, ông cũng không thể ngăn cản tất cả những điều này.
Ông thở dài một tiếng, “Lâm Uyên, con muốn làm gì thì cứ làm.”
Sau khi Thủ phụ đại nhân khỏi bệnh, việc đầu tiên hắn làm là đại nghĩa diệt thân.
Hắn hợp sức với bách quan, dâng sớ tố cáo Thái hậu, nói rằng Thái hậu tham gia vào việc triều chính, làm rối loạn triều đình.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Cửu Thống quân tư do Thủ phụ đại nhân dẫn dắt, Thái hậu trả lại ngọc tỷ, từ đó bị giam cầm trong cung sâu.
Những cánh tay đắc lực của Thái hậu trong triều đều bị Thủ phụ đại nhân diệt gọn sạch sẽ.
Tiểu Hoàng đế bị hoảng sợ, bỗng nhiên bị nhiễm thương hàn, một thời gian dài không thể khỏi bệnh.
Thủ phụ đại nhân kiểm soát toàn bộ chính quyền.
Còn về vụ ám sát Thủ phụ đại nhân và Trưởng công chúa trên vách đá, công chúa Đông Ngô đã cử người thực hiện, bằng chứng xác thực.
Đông Ngô và Tây Lăng trực tiếp leo thang chiến tranh.
Công chúa Đông Ngô bị Thủ phụ đại nhân giam giữ.
Chỉ là giam giữ thôi sao? Không chỉ vậy.
Thủ phụ đại nhân lòng dạ độc ác, tàn nhẫn lạnh lùng.
Hắn giam giữ công chúa Đông Ngô và một thái giám chưa bị thiến hoàn toàn trong một cái lồng thú.
Trong lồng còn có roi da, lửa nến, khóa và hương tình.
Công chúa Đông Ngô trở thành công cụ thoả mãn của thái giám.
Thủ phụ đại nhân không phải lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy.
Sau khi xử lý hết mọi việc cần làm, hắn mới nhớ ra rằng mình đã hứa với nàng ấy, sẽ đưa nàng ấy đi gặp A Niên.
Nhưng nàng đã chết rồi, hắn không thể thực hiện lời hứa được nữa.
Thủ phụ đại nhân muốn tự mình đến La Sát thành xem A Niên một chút.
Thế gian này chỉ còn lại A Niên là có liên quan đến Thẩm Gia Ý.
Nhưng khi đến nơi mới biết, đã có người cầm thẻ lưng của hắn mà đưa A Niên đi rồi.
Thủ phụ đại nhân đứng khoanh tay bước đến cửa sổ, mở chốt, đẩy cửa sổ ra, bầu trời rất xanh.
Hắn không nói một lời.
Những người canh giữ đều sợ hãi run rẩy, tưởng rằng mình mất mạng rồi.
Nhưng Thủ phụ đại nhân đột nhiên cười, ban đầu cười nhỏ, rồi cười to.
Thẩm Gia Ý chưa chết.
Nàng ấy còn đưa A Niên đi.
Rất tốt.
Nàng ấy nhất định sẽ quay lại.
Hắn ta cười rồi đột ngột dừng lại.
An Hòa Húc và Thẩm Gia Ý cùng nhau nhảy xuống vách đá, có nghĩa là họ ở bên nhau và còn sống.
Thủ phụ đại nhân vẫn giết tất cả những người đã thả A Niên đi.
20.
Trưởng công chúa và đệ đệ của nàng đã quay trở lại thành Cẩm Lạc, đội quân Xích Diễm của nàng hiện đang đóng quân tại đây. Trưởng Công chúa liên lạc với Di Sinh, tướng quân của Xích Diễm, người từng là gia nô của nàng, vì khả năng xuất sắc nên được chọn để giúp nàng xây dựng đội quân này.
Trưởng Công chúa khi biết rằng Qúy Lâm Uyên đã đối phó với Thái hậu và Công chúa Đông Ngô, nàng im lặng một lúc rồi cười nói: “Lần này Thủ phụ đại nhân làm khá tốt.”
Đối với trưởng Công chúa, Qúy Lâm Uyên đã không còn là chàng trai trong lòng nàng từ lâu.
Bất kể hắn làm gì, nàng cũng không cảm động nữa.
Trong lòng nàng đã có người khác chiếm chỗ.
Đã muộn rồi, chính là đã muộn rồi.
Gương vỡ không thể lành lại.
Hơn nữa, Qúy Lâm Uyên mãi mãi bảo vệ gia tộc của hắn.
Cho dù hắn có đối phó Thái hậu, Qúy gia vẫn hiển hách.
Nàng đoán rằng Qúy Lâm Uyên muốn tự xưng đế, lúc đó, Qúy gia sẽ càng hưng thịnh hơn.
Kẻ thù của tỷ đệ nàng, không chỉ có Thái hậu mà còn có cả Qúy gia.
Trưởng Công chúa quyết tâm kéo cả Qúy gia xuống nước, bao gồm cả Qúy Lâm Uyên.
Trưởng Công chúa lấy thành Cẩm Lạc làm căn cứ, bí mật liên lạc với lực lượng của nàng trong thành Vĩnh An, chuẩn bị trong ứng ngoại hợp.
Trong trận chiến không còn đường lui lần này, trưởng Công chúa có quân đội, nhưng hậu phương vẫn không đủ, tiền lương hạn chế, nàng phải nhanh chóng quyết chiến mới có thể thắng lợi, một khi kéo thành chiến tranh lâu dài, chắc chắn sẽ thất bại.
Nàng cần đi đến thành Vĩnh An một chuyến, tìm người đối tác của quân Long Tường.
Theo thông tin từ người trong thành Vĩnh An, Thủ phụ đại nhân thực sự nghĩ rằng Trưởng Công chúa đã chết, nàng vào thành, chỉ cần cải trang đơn giản là đủ.
Trưởng Công chúa đã thông báo chi tiết cho người của nàng trong thành Vĩnh An, yêu cầu họ chuẩn bị trước.
Sợ bị nghi ngờ, Trưởng Công chúa chỉ mang theo vài người đến Vĩnh An, A Niên ở lại thành Cẩm Lạc, nàng không thể để cậu ấy mạo hiểm. Trưởng Công chúa luôn không muốn người nàng thương yêu phải mạo hiểm.
Nàng ngày đêm không nghỉ trở về Vĩnh An, buổi tối, có ánh trăng chiếu trên cánh tay nàng, nàng cúi đầu nhìn.
Ánh trăng đó có nhiệt độ, như có ai đó thông qua không gian và thời gian ôm nàng.
Nàng đã rời khỏi đảo An Bình nửa tháng rồi, lúc bận rộn nàng không nhớ đến An Trạng Nguyên, chỉ những lúc như thế này, ánh trăng tình cờ, đêm tĩnh lặng, nàng mới nhớ đến hắn.
Hắn từng nói, không phải mọi thứ đều có thể trao đổi.
Hắn chắc chắn hận sự phản bội và dối trá, An Trạng Nguyên, người luôn sạch sẽ như vậy, người chưa từng bị lừa dối.