Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 20
Hắn sẽ buồn bao lâu đây, chắc chắn hắn sẽ không tha thứ cho nàng.
Nàng là một cô gái tồi, đột nhiên xáo trộn cuộc sống yên bình và hạnh phúc của hắn.
An Trạng Nguyên, chắc sẽ tốt lên thôi.
Trưởng Công chúa co chân lại, nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Khi đến Vĩnh An, đã là hai ngày sau, trời hôm đó âm u.
Trưởng Công chúa không liều lĩnh tìm đến cửa hàng đối tác ngay, nàng ở tại lầu ba của khách điếm đối diện, mỗi ngày qua cửa sổ quan sát, và yêu cầu những người còn lại tìm hiểu một số tin tức gần đây của thành Vĩnh An.
Mọi thứ đều bình yên vô sự, không có gì khác thường.
Đêm đến, Trưởng công chúa bước vào cửa hàng đó.
Cửa hàng này bán lụa là, các loại gấm vóc, bày trí ngăn nắp, rực rỡ tươi đẹp.
Phía trước cửa hàng có một cái quầy cao, chất đầy vải vóc.
Một ông lão cầm đèn dầu đứng trên quầy cao đang gõ bàn tính, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi già nua nhìn nàng, hỏi nàng tìm ai.
Trưởng Công chúa giơ chiếc khuyên tai lên, ông lão lập tức từ trên quầy cao xuống, đi đến trước mặt nàng, nhận lấy chiếc khuyên tai cẩn thận phân biệt một lúc, vẻ mặt biến đổi liên tục, ngó ra ngoài một lúc, rồi hỏi: “Cô chỉ có một mình thôi sao?”
Trưởng Công chúa gật đầu, ông lão vuốt râu hoa râm, khom lưng đi qua đi lại, một lúc lâu sau mới nói: “Đợi một lát.” Ông lão vén rèm đi vào trong.
Trưởng Công chúa nắm chặt khuyên tai trong lòng bàn tay, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng đột nhiên, bên trong tối sầm lại.
Tất cả ngọn lửa lập tức tắt ngấm.
Trưởng Công chúa còn đứng sững sờ tại chỗ thì bên ngoài phố dài có hàng trăm ngọn đuốc sáng lên.
Có người cầm đèn đẩy cửa bước vào cửa hàng.
Tiếng bước chân vững vàng.
Từng bước một tiến đến sau lưng Trưởng công chúa.
Tim nàng đập thình thịch.
Đột ngột quay đầu lại.
Khuôn mặt của Qúy Lâm Uyên hiện lên dưới ánh đèn sáng rực.
Nàng lại một lần nữa thất bại.
Trưởng Công chúa loạng choạng, từng bước từng bước lùi lại.
Khuôn mặt nàng trong ánh sáng trắng bệch đến trong suốt.
“Tại sao lại có thể?”
Qúy Lâm Uyên trả lời nàng: “Người của nàng, sớm đã bị tagiám sát rồi, cửa hàng này là ta chuẩn bị cho nàng.”
Trưởng Công chúa cắn môi đến rỉ máu.
Nàng bị ép đến trước quầy cao, Qúy Lâm Uyên dựa sát vào nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, khuôn mặt lạnh lẽo, mỏng manh.
Giọng hắn như từ âm phủ vọng về, âm u lạnh lẽo: “Thẩm Gia Ý, nàng là của ta.”
Hắn thổi tắt ngọn lửa, đập đèn xuống đất.
Một luồng gió thoảng qua, cửa bị đóng lại.
Trong bóng tối, hắn bóp chặt eo nàng, ép nàng vào người mình, gần như muốn nghiền nát nàng, hòa vào thân thể hắn.
Không, nàng không phải của hắn, nàng có lang quân của mình, lang quân của nàng là An Trạng Nguyên dịu dàng.
Trưởng Công chúa cắn răng đẩy mạnh, trong lúc giằng co, những cuộn vải trên quầy cao đổ xuống, Qúy Lâm Uyên đưa tay lên chắn, những màu sắc không rõ ràng trộn lẫn vào nhau, những tấm lụa bao trùm lấy họ trong một thế giới hỗn loạn.
Qúy Lâm Uyên muốn hôn nàng, nàng không chịu, cuối cùng hai người như những con thú hung dữ đấu đá nhau, cắn xé lẫn nhau, đầy vết thương.
Hắn đè nàng xuống những cuộn vải, xé toạc y phục của nàng, dưới ánh sáng mờ mịt, Trưởng công chúa bỗng khẽ nói: “Qúy Lâm Uyên, ngươi muốn ta chết lần nữa mới hài lòng sao?”
Hắn dừng lại, tỉnh táo hơn, bế nàng lên từ dưới đất.
Hắn chỉ là sợ mất đi, quá sợ, quá muốn chiếm hữu.
Hắn ôm nàng, hôn lên thái dương nàng, làm sự thỏa hiệp lớn nhất.
Hắn nói: “Thẩm Gia Ý, gả cho ta, ta sẽ để A Niên lên ngôi.”
Nàng không thể tin nổi nhìn hắn, nàng bỗng hiểu ra ý hắn.
A Niên lên ngôi, hoàn thành tâm nguyện của nàng, nhưng cuối cùng, họ vẫn là con rối của hắn.
Qúy Lâm Uyên, hắn tính toán tất cả mọi thứ.
Trưởng Công chúa hít một hơi sâu, khóe môi nhếch lên, cười lạnh: “Ta đã có phu quân rồi, trời đất nhật nguyệt sơn hà chứng giam.”
Qúy Lâm Uyên phát điên lên.
Trưởng Công chúa bị giam trong Qúy phủ.
Nàng bị giam trong một tiểu viện hoang vắng, tay chân bị khóa, thường ngày không ai đến, chỉ có một cô gái câm phục vụ nàng, và Qúy Lâm Uyên thỉnh thoảng ghé thăm.
Những gì xảy ra bên ngoài, Trưởng công chúa không thể biết được, đêm đó những người đi cùng nàng, cũng bị Qúy Lâm Uyên giết hết.
A Niên vẫn đang ở thành Cẩm Lạc chờ nàng, sự chờ đợi vô vọng là điều giày vò lớn nhất.
Người bạn duy nhất của nàng chỉ có tiếng lá rơi xào xạc và nửa bầu trời tàn dương.
Ngày hôm đó, Qúy Lâm Uyên đút nàng ăn, nàng bỗng nhiên nôn mửa, nôn đến xanh xao mặt mày.
Hắn hoảng hốt, mời thái y đến xem.
Thái y nói, Trưởng công chúa có thai rồi, mang thai từ đầu mùa hè.
Qúy Lâm Uyên mặt mày xám xịt, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế.
Trưởng Công chúa nằm trên giường, vụng về dùng tay vuốt ve bụng hơi nhô lên của mình.
Nàng tưởng mình béo lên.
Nàng bỗng cười nhẹ nhàng, dịu dàng.
Đứa con của nàng và An Trạng Nguyên.
Trong sự chờ đợi tuyệt vọng, nàng lại sinh ra hy vọng.
21.
Di Sinh và A Niên trà trộn vào Qúy phủ.
Ai có thể ngờ rằng, dù gì thì hắn cũng là một tướng quân, nhưng lại đóng giả làm một góa phụ, còn A Niên thì hóa trang thành một cô bé. Họ tự xưng là mẹ con.
Hắn là một góa phụ rất được yêu thích, bởi vì tay chân nhanh nhẹn, nhiệt tình, lại có vài phần nhan sắc nên khiến những quản gia lớn tuổi độc thân kia đều mê mẩn.
Còn về A Niên, mặc dù tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, thậm chí còn không muốn để ý đến mẹ của mình, nhưng cô bé A Niên này lại quá đáng yêu, các tỳ nữ trong phủ đều thích véo véo đôi má trắng hồng của cậu, khiến A Niên nhiều lần cảm thấy rất nhục nhã.
Dần dần, họ cũng trở nên quen thuộc với Qúy phủ.
Họ đi khắp nơi trong Qúy phủ cuối cùng cũng đã tìm ra nơi ở hẻo lánh của Trưởng Công chúa.
Dù viện ở nơi hẻo lánh, nhưng được quân lính canh giữ nghiêm ngặt.
Di Sinh và A Oanh đã trở nên thân thiết.
Mặc dù A Oanh là một người câm, nhưng không cản trở việc hắn nói chuyện rôm rả với cô ấy.
Rất ít người nói chuyện với A Oanh, cô ấy thích nghe Di Sinh nói chuyện một cách sôi nổi, cũng thích sự im lặng và đáng yêu của A Niên.
A Oanh không hề cảnh giác với họ.
A Oanh không thể nói, nhưng có thể viết chữ.
Họ từ A Oanh mà biết được tình hình của Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa đã mang thai.
Di Sinh vừa xỉa răng vừa nói với A Niên: “Trạng nguyên lang cũng khá lắm đấy.”
Đôi mắt đen láy của A Niên hiếm khi sáng rực lên, cậu nâng khuôn mặt vui mừng, tự hào nói: “Đúng vậy, An ca ca của ta mà.”
Trưởng Công chúa mang thai là chuyện tốt, nhưng cũng là một vấn đề.
Chạy trốn sẽ càng nguy hiểm hơn.
Họ tặng A Oanh một hũ mơ xanh, A Oanh nhớ rằng Trưởng Công chúa thích ăn chua, liền đem ngay cho Trưởng Công chúa.
Trên hũ mơ xanh có vài vết khắc, rất nhạt, nhưng khắc vài chữ niên.
Trưởng Công chúa nhận ra vết khắc của A Niên, khi ủ mơ xanh ở đảo An Bình, cậu đôi khi cũng nhàm chán mà khắc chữ.
Trưởng Công chúa nhặt một quả lên ăn, và có kế hoạch rồi.
Nàng nhờ A Oanh thưởng một ít đồ cho người đã đưa mơ xanh.
Trưởng Công chúa thưởng một ít bạc và trang sức, có một cây trâm rỗng, Trưởng Công chúa nhét mảnh giấy vào trong, và truyền ra ngoài qua A Oanh.
Có một ngày, Tào Tịch Vụ đang ngắm hoa trong viện, nghe thấy một góa phụ lớn tiếng nói chuyện với người khác:
“Ta hôm đó thấy trong tiểu viện có một nữ nhân xinh đẹp lắm, còn bụng to nữa, là thiếp của Thủ phủ đại nhân sao?”
Tào Tịch Vụ mặt biến sắc, cô ta túm lấy cổ áo của góa phụ cao hơn mình nhiều, giận dữ hỏi nữ nhân kia ở đâu.
Cô ta thực sự gấp gáp, trong chốc lát quên mất vẻ ngoài yếu đuối hàng ngày của mình.
Góa phụ giả vờ sợ hãi, kể lại một cách chi tiết cho Tào Tịch Vụ, còn dẫn cô ta đi.
Tào Tịch Vụ dẫn theo một đám người xông vào.
Quân lính canh giữ muốn cản lại nhưng không dám, vì dù sao người này mới là chính thất phu nhân lại còn đang mang thai.
Họ cân nhắc, người bên trong còn bị xích, chắc chắn không phải người tử tế gì.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì, không chạy trốn thì không sợ, chính thất phu nhân này vốn dĩ mềm yếu, chắc chắn không thể gây chuyện gì lớn. Có lẽ chỉ muốn bắt người chửi mắng để giải tỏa, vẫn nên đối đãi tốt với chính thất phu nhân.
Cuối cùng họ vẫn cho qua.
Trưởng Công chúa đã chờ Tịch Vụ rất lâu rồi.
Cửa bị đá mở, Trưởng Công chúa hạ mắt uống một ly trà, xoa xoa bụng, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám người hung hãn tiến vào.
Trưởng Công chúa luôn luôn nhìn kẻ thù bằng ánh mắt lạnh lùng thấu xương.
Tào Tịch Vụ suýt nữa ngã quỵ, Trưởng Công chúa chưa chết, thực sự chưa chết, còn mang thai.
Qúy Lâm Uyên giấu nàng ở đây, đứa con này, nhất định là con riêng của Qúy Lâm Uyên.
Lửa ghen tuông bốc lên.
Tào Tịch Vụ lao tới, đẩy mạnh Trưởng Công chúa, miệng không ngừng chửi rủa: “Đồ đê tiện! Không biết liêm sỉ! Quyến rũ phu quân người khác, đi chết đi, đi cùng với đứa con của cô luôn đi.”
Trưởng Công chúa không phòng bị, bị đẩy loạng choạng vài bước, bụng đập vào cạnh bàn, A Oanh vội chạy đến đỡ nàng, gắng gượng đứng vững.
Trưởng Công chúa không ngờ rằng Tào Tịch Vụ ngày thường yếu đuối như vậy, khi điên lên lại điên như thế, sức cũng khá lớn.
Nàng thực sự xem nhẹ cô ta rồi.
Tào Tịch Vụ vẫn không cam tâm, lại lao tới, giơ tay định đánh Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa giận dữ, mạnh mẽ bóp chặt cằm cô ta, nắm lấy cổ tay cô ta, lạnh lùng cười nói: “Cô cũng xứng?”
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy “bốp bốp”, tiếng tát vang dội, dứt khoát, rõ ràng, liên tiếp vang lên.
Trưởng Công chúa giỏi nhất là tát người khác.
Mặt của Tào Tịch Vụ sưng vù.
Mọi người ở hiện trường nhất thời ngây ra.
Tào Tịch Vụ đã bắt đầu gào khóc, những người khác mới dần tỉnh lại, lần lượt tiến lên.
Trưởng Công chúa xoay người Tào Tịch Vụ lại, một tay bóp cổ cô ta, một tay lướt trên mặt cô ta, lạnh lùng như rắn độc, nàng cười lạnh lùng nói: “Còn muốn sống không?”