Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 21
Tào Tịch Vụ sợ đến mức mềm nhũn, gật đầu lia lịa.
Trưởng Công chúa hài lòng vỗ nhẹ má cô ta, cười nhẹ: “Ngoan, bảo họ lui ra, rồi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cùng một lệnh xuất thành có chữ ký của phu quân cô cho ta.”
Tào Tịch Vụ run rẩy, gọi người rút lui, lại gọi người đi chuẩn bị, chỉ là lệnh xuất thành, cô ta cũng không biết đi đâu tìm.
Góa phụ trong đám đông liền nói: “Cô nương này, đừng làm hại phu nhân của chúng ta, lệnh xuất thành chúng ta sẽ đi tìm ngay, phu nhân, chúng ta vào thư phòng tìm thử đi.”
Góa phụ dưới sự giúp đỡ của mọi người, nhanh chóng tìm ra lệnh xuất thành.
Trưởng Công chúa đeo xích chân, bắt giữ Tào Tịch Vụ, đẩy đẩy ra ngoài, vừa đi đến cửa, chuẩn bị lên xe ngựa, góa phụ cùng con gái nói với mọi người: “Chúng ta sẽ đi cùng để bảo vệ phu nhân.”
Mọi người đều nói góa phụ và con gái thật trung dũng.
A Oanh cũng ấp úng muốn đi cùng lên xe.
Vì vậy, Trưởng Công chúa, Di Sinh, A Niên, A Oanh, lấy Tào Tịch Vụ làm con tin, thuận lợi lên xe ngựa.
Họ trói chặt Tào Tịch Vụ, bịt miệng cô ta lại.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
A Niên tựa mặt vào cánh tay tỷ tỷ cọ cọ.
Trưởng Công chúa mắt đỏ lên, đưa tay xoa đầu cậu.
Di Sinh cười A Niên, “Ngoan quá, giờ lại thành trẻ con rồi à.”
Di Sinh cái gì cũng tốt, chỉ là nói nhiều quá.
A Niên cắn mạnh hắn một cái.
Trưởng Công chúa, kẻ yêu chiều đệ đệ, ngồi đó nhìn chằm chằm, Di Sinh không thể đánh trả, chỉ đành bất mãn quay lại nói chuyện với A Oanh.
A Oanh bỗng trợn to mắt, chỉ vào váy của Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa cúi đầu nhìn, thấy một vết máu đỏ.
Lúc này, nàng mới cảm thấy bụng đau âm ỉ, mới nhớ lại lúc nãy đã va vào cạnh bàn.
Trưởng Công chúa sợ đến tái mặt.
Họ cần tìm đại phu.
Tìm đại phu lại mất thêm thời gian.
Đại phu nói rất nguy hiểm, may mà phát hiện sớm, uống một liều thuốc, nghỉ ngơi một thời gian là được.
Đứa con của Trưởng công chúa giống mẹ nó, có sức sống kiên cường.
Nhưng họ không có thời gian để nghỉ ngơi, uống thuốc xong, Trưởng Công chúa cũng không nghỉ ngơi.
Họ lại lên đường.
Trưởng Công chúa vẫn đau, nhưng nàng nói không sao, chỉ tựa vào góc ôm bụng, trán đẫm mồ hôi, cố gắng chịu đựng.
A Oanh tinh tế nhận ra, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh xoa bụng cho nàng.
Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là được.
Trưởng Công chúa tự an ủi mình, cũng an ủi đứa con của mình.
Chỉ cần ra khỏi thành là sẽ thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Còn một đoạn nữa là đến cổng thành thì bị chặn lại.
Di Sinh vén rèm nhìn ra ngoài.
Trước cổng thành, quân đội đóng quân đông đúc.
Qúy Lâm Uyên đứng dưới cổng thành, mặc áo đen, đôi giày đen, gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương đòi mạng, hắn đang tự mình kiểm tra.
Người ra khỏi thành đều phải xuống xe ngựa, lính giơ đuốc, soi sáng nhìn từng người một cách kỹ lưỡng.
Không một con ruồi nào có thể bay ra ngoài.
Trời đã tối, màn đêm buông xuống.
Những người trên xe, lòng cũng trĩu nặng theo bóng đêm.
Họ quay đầu xe, chuẩn bị quay lại.
Bỗng nghe có người hét lớn: “Làm gì đấy?”
Nghe thấy tiếng áo giáp và kiếm va chạm, tiến thẳng về phía xe ngựa của họ.
“Trưởng Công chúa, chúng ta có người yểm trợ trong bóng tối, nhưng ít người quá.”
“Giết đi.”
Không còn cách nào khác thì giết thôi.
Không có cơ hội thắng, nhưng chỉ có giết ra một con đường máu, mới có thể có cơ hội.
Di Sinh đứng ở phía trước, cầm kiếm sẵn sàng.
A Niên cũng nắm chặt con dao găm trong tay.
A Oanh cũng từ trên xe ngựa tìm một cây gậy giơ lên trước ngực.
Cơn đau ở bụng dưới của Trưởng Công chúa càng dữ dội.
Lớp tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Những giọt mồ hôi trên hàng mi dày, run rẩy rơi xuống má.
Nàng cố gắng chịu đựng lau mồ hôi, đẩy Tào Tịch Vụ ra trước mặt, tay bóp cổ cô ta.
Nhưng tay nàng đã gần hết sức.
“Người bên trong xuống xe hết.”
Đó là giọng của Qúy Lâm Uyên, xuyên qua rèm xe, đè nặng lên lòng người.
Đây là một đêm hè, rất oi bức.
Dưới cổng thành là ánh sáng mờ ảo, từng hàng xe ngựa chen chúc như ruồi không đầu, hỗn loạn chồng chất.
Ra không được, vào cũng không xong, dưới cổng thành thành một cái chợ hỗn loạn.
Trẻ con khóc, người già thở dài. Khắp nơi là tiếng ồn ào, lách tách, chói tai.
Đến một giờ nào đó, trên cổng thành vang lên tiếng trống.
Tiếng trống, mỗi nhịp càng dồn dập, mỗi nhịp càng nặng nề, đập vào lòng người càng phiền muộn, càng gấp gáp.
Những bước chân tiến tới, còn khiến người ta bực bội hơn cả tiếng trống.
Mũi kiếm sắc nhọn vén màn xe.
Hắn và nàng đối mặt.
Đôi mắt đen láy, đôi mắt rực ánh sáng lạnh lẽo như hổ phách.
“Thẩm Gia Ý, nàng không đi được đâu.”
Giọng nói như từ vực thẳm, lạnh thấu xương.
Trái tim Trưởng Công chúa run lên.
Qúy Lâm Uyên như cơn ác mộng mà nàng mãi không thoát ra được.
Những ngón tay mảnh mai của nàng đặt lên động mạch xanh trên cổ Tào Tịch Vụ, cười lạnh: “Ồ, thật sao? Thủ phủ đại nhân lòng dạ ác độc thật, ngay cả phu nhân và đứa con trong bụng cũng không quan tâm sao?”
Tào Tịch Vụ sợ hãi, khẩn thiết nhìn Qúy Lâm Uyên, miệng ú ớ không phát ra tiếng.
Qúy Lâm Uyên không nhìn Tào Tịch Vụ, chỉ chăm chú nhìn Trưởng Công chúa.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, đó là một khuôn mặt trắng bệch không có máu, tóc đen nhánh càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch đáng sợ đó.
Hắn luôn bị buộc phải lựa chọn.
“Thẩm Gia Ý, đừng làm chuyện dại dột, thả nàng ấy ra.”
Trưởng Công chúa cúi đầu, một giọt mồ hôi trong suốt rơi xuống.
Nàng cười khẽ: “Được thôi, ta thả cô ấy, ngươi cũng thả ta.”
Qúy Lâm Uyên dứt khoát nói: “Không thể.”
Tào Tịch Vụ nước mắt lưng tròng.
Trưởng Công chúa rút miếng vải khỏi miệng cô ta, lạnh lùng áp má vào tai cô ta, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, cầu xin hắn.”
Tào Tịch Vụ khóc nức nở,
“Qúy lang, cứu ta và con.”
Tào Tịch Vụ khóc lóc, yếu đuối như liễu yếu đào tơ.
Trưởng Công chúa rất hài lòng, nàng lại ngẩng mặt lên nhìn Qúy Lâm Uyên, mặt mang nụ cười chế giễu như trò đùa:
“Thủ phủ đại nhân, đừng phụ lòng một tiếng “Qúy lang” này.”
Qúy Lâm Uyên chưa từng cảm thấy bản thân đáng thương như lúc này.
Rõ ràng hắn không yêu Tào Tịch Vụ, rõ ràng hắn không muốn đứa con đó. Nhưng, hắn lại không thể từ bỏ, không thể thờ ơ.
Trưởng Công chúa im lặng cười, nàng biết Qúy Lâm Uyên vì phu nhân và con mình mà dao động.
Có lẽ có phu quân là như vậy, có người chống lưng cho mình.
Trưởng Công chúa thực ra đã gần như không thể chịu đựng được nữa, nhưng nàng biết, nàng và Tào Tịch Vụ không giống nhau, Tào Tịch Vụ có thể yếu đuối, cô ta có người để dựa dẫm, còn nàng thì không thể, nàng không thể gục ngã.
Trưởng Công chúa đã rèn luyện được phẩm chất kiên cường.
Nàng cố gắng cắn chặt môi, giữ lại chút hơi tàn.
Ý thức dần trở nên mờ mịt.
Cuối cùng nghe thấy Qúy Lâm Uyên nói: “Được.”
Chiếc xe ngựa phía trước bị đẩy ra, mở ra một con đường.
Di Sinh cầm dây cương, chiếc xe ngựa của họ phóng tới phía trước.
Gần như là bay thoát khỏi bóng tối, thoát khỏi vực sâu, hướng đến ánh sáng.
Trưởng Công chúa đẩy Tào Tịch Vụ xuống xe, Qúy Lâm Uyên kịp thời đỡ lấy cô ta.
Nàng thở dài một hơi.
Nhưng nàng không ngờ, Qúy Lâm Uyên luôn giữ lời hứa lại ngay lập tức phản bội.
Giây phút cuối cùng, chiếc xe ngựa của họ vẫn bị chặn lại trước cổng thành.
Qúy Lâm Uyên thấp hèn vô liêm sỉ.
Hắn cái gì cũng muốn, luôn luôn như vậy.
Qúy Lâm Uyên ra lệnh, trừ Trưởng Công chúa và đệ đệ nàng, còn lại tất cả đều giết.
Tất cả những cánh tay trợ giúp của nàng đều bị tiêu diệt, nàng không còn có thể dựa dẫm vào ai được nữa.
Binh lính ùa lên, những người ẩn nấp trong bóng tối tiến ra bảo vệ.
Lại là một đêm đẫm máu, trong đêm hè mệt mỏi này.
Máu đổ như mưa, không khí ngập tràn mùi máu tanh.
Trưởng Công chúa thực sự quá mệt mỏi, nàng gắng gượng muốn chiến đấu, nhưng sức lực đã cạn kiệt.
Nàng nghe thấy tiếng va chạm của áo giáp, ngay sát bên, âm thanh chói tai, làm đầu đau nhức.
Có vẻ như có người đã phá cửa thành, âm thanh rung trời chuyển đất.
Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng nếu nàng ngủ, A Niên và những người khác sẽ thế nào đây.
Nàng còn nhiều chuyện phải lo lắng.
Trong thế giới mơ hồ, bỗng có người ôm lấy nàng.
Có người nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt nàng.
Có người dịu dàng nói: “A Ý, nàng mệt rồi, hãy ngủ một lát. Khi nàng tỉnh dậy, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
Nàng không biết lấy sức mạnh từ đâu, nắm chặt lấy cổ áo người đó.
Nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Nàng tưởng rằng, trước khi chết người ta sẽ có ảo giác.
Nàng sợ giây tiếp theo người đó sẽ biến mất.
Người đó lại nắm lấy tay nàng, cười nhẹ: “A Ý, ta sẽ không đi đâu cả, ta luôn ở đây.”
Phu quân của nàng, giận đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Hắn biết, Trưởng Công chúa kiêu ngạo, nàng không thể nào đi dỗ hắn.
Hắn chỉ có thể tự mình đến tìm nàng.
Ít nhất, hắn phải nghe chính miệngk nàng nói rằng nàng không cần hắn nữa, hắn mới có thể đi.
Trưởng Công chúa cũng có phu quân chống lưng.
Cuối cùng nàng cũng đạt được mong muốn, có thể ngủ rồi.