Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 23
Hắn nghĩ lần này nàng sẽ không thể chối từ.
Nhưng không có gì thay đổi, nàng thực sự chỉ xem mọi thứ là một cuộc giao dịch.
Nàng không công nhận cuộc hôn nhân của họ.
Một mình hắn, có cố gắng đến đâu cũng vô ích.
Chẳng có ích gì cả.
Nàng chưa từng nói nàng yêu hắn.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, gật đầu nói: “Đúng, tất cả những điều này đều là giả dối.”
Hắn chống tay, quay lưng lại ngồi xuống cạnh giường, đột nhiên lại hỏi: “Còn đứa bé thì sao, Trưởng Công chúa định xử trí thế nào?”
Nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy có chút u ám, nàng khẽ nói: “Đây cũng là một sự cố, ta sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé.”
Giọng hắn trở nên nghiêm nghị: “Trưởng Công chúa lúc nào cũng rất có trách nhiệm.”
Hắn có một đoạn lời chưa nói ra, nàng đối với ai cũng có trách nhiệm, ngoại trừ hắn.
Hắn cần ra ngoài hít thở không khí, hắn xỏ giày đi ra ngoài.
Bất ngờ A Niên đẩy cửa xông vào, đúng lúc đụng vào hắn, Trưởng Công chúa ở phía sau gọi A Niên.
A Niên vừa vui vẻ gọi tỷ tỷ, vừa lao đến bên cạnh giường.
An Trạng nguyên đã đi ra ngoài.
A Niên cảm thấy có gì đó là lạ, hỏi: “Tỷ tỷ, sao An ca ca của đệ trông thất thần vậy? Tỷ tỉnh dậy rồi mà, huynh ấy không phải nên vui mừng sao?”
Trưởng Công chúa cúi mặt, không nói gì.
Nàng cũng thất thần.
A Niên cảm thấy thật kỳ lạ, cậu ngơ ngác bước ra, định đi hỏi Di Sinh, lại thấy Di Sinh đang bóc quýt cho A Oanh ăn, hai người cười nói rất vui vẻ, A Niên nghĩ mình không nên xen vào.
Thế là A Niên bối rối đi đọc sách.
Người lớn thật phức tạp.
Đến tối khi ăn cơm, mọi người ngồi ăn cùng nhau.
Trưởng Công chúa ngồi bên cạnh A Niên, A Oanh và Di Sinh ngồi bên nhau, An Trạng nguyên ngồi một mình.
Di Sinh liên tục gắp thức ăn cho A Oanh, A Oanh e thẹn cúi đầu ăn.
Trưởng Công chúa lặng lẽ gắp thức ăn cho A Niên, rồi chậm rãi ăn vài miếng.
An Trạng nguyên ngồi đó, không động đũa.
Di Sinh thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “An huynh, sao không ăn cơm, không hợp khẩu vị sao?”
Trưởng Công chúa lén liếc nhìn.
An Trạng nguyên lắc đầu, đột nhiên đứng dậy nói muốn ra ngoài đi dạo.
A Niên không hiểu chuyện gì, xen vào: “An ca ca, chẳng phải huynh đã đi cả ngày rồi sao?”
An Trạng nguyên không nói gì, vẫn bước ra ngoài.
Di Sinh cảm thấy rất kỳ lạ, không chỉ An Trạng nguyên có sắc mặt rất kém, mà Trưởng Công chúa cũng không khá hơn là bao.
Ăn cơm xong, Di Sinh lén gọi A Niên lại hỏi tình hình.
A Niên lắc đầu nguầy nguậy.
Dù sao An Trạng nguyên cũng là ân nhân cứu mạng của Di Sinh, Di Sinh quyết định tự mình đi dò hỏi.
Tối đó, Di Sinh và An Trạng nguyên uống rượu suốt đêm, uống đến say mèm.
Nửa đêm, hai người mới lảo đảo dìu nhau trở về.
Di Sinh uống say thì nói nhiều, dù lúc tỉnh cũng nói nhiều như vậy, An Trạng nguyên uống say thì im lặng.
Di Sinh vừa lảo đảo đi vừa vỗ vai An Trạng nguyên nói:
“Haiz, cái cũ không đi thì cái mới sao đến, An huynh, đừng quá đau buồn…”
“Ta có một biểu muội cũng khá xinh, để ta giới thiệu cho huynh.”
“Nữ nhân ấy mà, trời đất bao la, đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, hà tất phải chết trên một cây.”
An Trạng nguyên chỉ mải mê bước đi trong cơn mơ màng.
Đang nói chuyện, vừa rẽ qua góc, liền thấy Trưởng Công chúa với cái bụng lớn dựa vào cửa sổ lạnh lùng nhìn họ.
Di Sinh bị ánh mắt lạnh lùng của Trưởng Công chúa nhìn trúng, tỉnh rượu đi một nửa.
Hắn ngậm miệng lại.
Trưởng Công chúa bước tới, đỡ lấy một cánh tay của An Trạng nguyên An, đỡ người đi, Di Sinh kinh ngạc nói: “Trưởng Công chúa, chẳng phải người không thích huynh ấy sao?”
Trưởng Công chúa lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến ngươi.”
Trưởng Công chúa đã trúng kế của Di Sinh.
Trưởng Công chúa đưa An Trạng nguyên về phòng mình, khéo léo lấy khăn lau mặt cho hắn, rồi cởi giày và quần áo.
Đang cởi một nửa, An Trạng nguyên ngái ngủ kéo nàng vào lòng, đầu vùi vào cổ nàng, lẩm bẩm trong cơn say: “Tại sao nàng không yêu ta chứ?”
Trưởng Công chúa sững sờ, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn cúi đầu, cau mày, vẻ mặt rất tủi thân, môi đỏ rực do rượu.
Nàng đưa tay chạm vào mặt hắn.
Hắn đau khổ hôn lên trán nàng, nắm tay nàng, giọng khàn khàn nói: “Đã lừa ta, sao không lừa luôn cả đời…”
Trưởng Công chúa đau lòng.
Nàng nhút nhát nghĩ, lẽ nào hắn vẫn sẵn lòng muốn ở bên cạnh nàng sao?
Lúc này hỏi, nếu không nhận được câu trả lời tốt thì dù sao hắn cũng say rồi, mai sẽ quên thôi.
Không sao cả.
Nàng nắm chặt tay hắn, đặt lên má mình hỏi.
Nàng nín thở hỏi: “An Hòa Húc, Trưởng Công chúa đã lừa dối chàng, chàng còn sẵn lòng coi nàng ấy là thê tử của mình không?”
Nàng đợi rất lâu.
Nhưng người phía trên không trả lời.
Nàng thất vọng ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn đã ngủ say rồi.
Sáng hôm sau, An Trạng nguyên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, không nhớ được đêm qua xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mình ở trong phòng của Trưởng Công chúa.
Nàng không có ở đó.
Hắn đi ra hỏi Di Sinh sao đêm qua mình lại vào phòng Trưởng Công chúa.
Di Sinh tính toán, thôi rồi, hai người này vẫn chưa xong.
Di Sinh lại nghĩ kế.
Lúc ăn trưa, Di Sinh hỏi An Trạng nguyên: “An huynh, phải chăng đây là lần đầu huynh đến thành Cẩm Lạc, để ta dẫn huynh đi chơi nhé?”
Trưởng Công chúa lắng tai nghe.
An Trạng nguyên trầm giọng đồng ý.
Di Sinh nói, đúng lúc biểu muội của ta hôm nay rảnh, muội ấy là bản đồ sống nênsẽ đi cùng chúng ta, làm hướng dẫn viên.
An Trạng nguyên không phản đối.
Trưởng Công chúa nhớ rất rõ.
Nàng nhớ đêm đó Di Sinh nói sẽ giới thiệu đối tượng cho An Trạng nguyên, muốn giới thiệu biểu muội của hắn.
Nàng siết chặt đũa gắp thức ăn, làm cho bát đũa va vào nhau kêu leng keng.
A Niên nhìn tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ tỷ u ám lại thắc mắc.
Phụ nữ mang thai đều thay đổi thất thường vậy sao?
Trưởng Công chúa thuê một chiếc xe, lén lút theo họ suốt dọc đường.
Trưởng Công chúa nghĩ, đợi có cơ hội nàng nhất định sẽ đánh Di Sinh một trận.
Di Sinh đi chơi được nửa đường, đột nhiên lẻn đi.
Chỉ còn lại An Trạng nguyên và cô biểu muội của Di Sinh, một nam một nữ đi thuyền ở hồ sen.
Trưởng Công chúa tức đến xanh mặt, nhìn thấy bóng dáng họ biến mất, không biết đã đi đâu.
Nàng không ngồi yên được, vác cái bụng to lạch bạch, cũng thuê một chiếc thuyền, chèo vào sâu trong hồ sen.
Cảnh sắc núi non mờ ảo, ánh nước lấp lánh, vốn là cảnh đẹp.
Nhưng tâm trạng Trưởng Công chúa rối bời, không còn lòng dạ nào để thưởng thức.
Đến sâu trong hồ sen, bất ngờ thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu ở một bên, rải rác áo mỏng màu sen của nữ nhân.
Trưởng Công chúa nhận ra, đó là áo ngoài của cô biểu muội kia.
Lại nghe thấy từ sâu trong hồ sen, tiếng người phụ nữ thỏ thẻ: “Đáng ghét, sao mà vội vàng thế.”
Trưởng Công chúa như bị sét đánh bên tai.
An Trạng Nguyên, lại bị quyến rũ như vậy.
Giờ phút này nàng mới nhận ra, nàng nói từ nay về sau không dính líu đến nhau, nàng căn bản là không thể làm được.
Nàng tuyệt đối không thể nhìn hắn và nữ nhân khác ở bên nhau mà không làm gì cả.
Nàng sẽ ghen đến phát điên mất.
Trời ơi, nàng lại là một người như vậy. Thật đáng sợ.
Trưởng Công chúa không còn lý trí, chèo thuyền tới gần.
Rồi nàng thấy biểu muội của Di Sinh đội nón lá, dựa vào lòng An Trạng Nguyên.
Họ cũng nhìn thấy nàng.
Biểu muội của Di Sinh vội vàng kéo áo lại, quay lưng đi.
An Trạng Nguyên thì không biến sắc, chỉ nhìn Trưởng công chúa một cái, chỉnh lại áo quần lộn xộn, từ tốn nói: “Trưởng Công chúa cũng tới đây chơi sao.”
Trưởng Công chúa đập mạnh mái chèo xuống nước, tạo thành một làn sóng.
Nàng nhảy thẳng lên thuyền của họ, mặt An Trạng Nguyên tái đi vì sợ, vội đứng dậy đỡ nàng.
Một phụ nữ mang thai làm những động tác lớn như vậy là muốn dọa ai đây.
Trưởng Công chúa lửa ghen bừng bừng, ngón tay run rẩy, chỉ vào biểu muội của Di Sinh, rồi quay đầu trừng mắt với An Trạng Nguyên, tức giận nói: “Ngươi, các ngươi, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi…”
Trưởng Công chúa cạn lời.
An Trạng Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nàng, hỏi: “Sao vậy, từ từ nói, đừng vội.”
Trưởng Công chúa mắt đỏ hoe, đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói: “Ngươi, ngươi, ngươi lại vội vàng như vậy?”
An Trạng Nguyên khuôn mặt thanh tú đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Vội vàng cái gì?”
Trưởng Công chúa tức giận, cầm lấy cánh tay hắn, căm hận cắn một cái, An Trạng Nguyên không nói một lời, để nàng cắn.
Nàng không nỡ cắn mạnh, chỉ khẽ nhấm một cái rồi buông tay.
An Trạng Nguyên lại vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt như nước, hỏi: “Nàng có phải là đến bắt gian không?”
Trưởng Công chúa không ngờ hắn lại mặt dày vô liêm sỉ đến thế.
Nàng hậm hực nói: “Phải thì sao, giấy hòa ly ngươi còn chưa đưa cho ta, ta vẫn là thê tử của ngươi, ta chính là đến bắt gian, hừ! Các ngươi đúng là đôi uyên ương lén lút. À, ta muốn xem biểu muội của Di Sinh đẹp thế nào, có đẹp hơn những nữ tu kia không? Mới một ngày đã khiến ngươi mê mẩn.”
Nàng vừa nói vừa bước nhanh tới, lật mũ của cô nương kia.
Chiếc mũ rơi xuống mặt hồ.
Cô nương kia ôm lấy ngực, quay mặt lại, liếc mắt nhìn Trưởng công chúa, cười khúc khích: “Ôi, Trưởng công chúa, sao người lại như vậy? Ta sợ lắm đó nha”
Trưởng Công chúa bị nụ cười của Di Sinh làm cho ghê tởm.
Di Sinh đứng dậy, người cao to, ôm lấy váy, nhảy nhót đi lên bờ.
Trước khi đi, hắn còn liếc mắt đưa tình với họ, phóng một nụ hôn: “Phu thê các người chơi vui nhé, biểu muội ta đi trước một bước.”
Trưởng Công chúa đứng lúng túng tại chỗ, nàng nhanh chóng quay đầu lại, vuốt lại váy áo, rồi giả vờ vô tình xoa bụng hơi nhô lên, sau đó quay người muốn chuồn đi.
An Trạng Nguyên nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, mỉm cười nhìn nàng: “Nương tử, đã hài lòng chưa?”
Trưởng Công chúa ngượng ngùng cười nói: “Cái gì?”