Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 24
An Trạng Nguyên nói: “Gu của phu quân đấy.”
Trưởng Công chúa cười khẽ: “Rất đặc biệt.”
An Trạng Nguyên cúi người, áp sát tai nàng, nói: “Phu quân ngoài A Ý, không thể nhìn thấy ai khác nữa.”
Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, làm nàng tê dại.
Trưởng Công chúa bối rối nắm chặt áo hắn, nàng còn muốn cố vùng vẫy lần cuối: “Cái gì mà phu quân, cái gì mà nương tử, chúng ta…”
An Trạng Nguyên lập tức cắt lời nàng: “Giấy hòa ly ta chưa đưa cho nàng, nàng vẫn là thê tử của ta, ta vẫn là phu quân của nàng. A Ý, nàng không thoát được rồi, đời này, dù nàng lừa dối hay thật lòng, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Kế của Di Sinh rất hiệu quả, An trạng nguyên nghĩ Trưởng công chúa không yêu hắn, nhưng vở kịch này đã thử được lòng nàng, nàng tự nói, nàng là thê tử, đời này vậy là đủ, hắn cũng không cần đợi nàng nói rõ nữa, hành động của nàng đã chứng minh tất cả. Công chúa ghen tuông, thật đáng yêu.
Trưởng Công chúa lại bực bội hỏi: “Giấy hòa ly đâu?”
An Trạng Nguyên lấy ra từ thắt lưng, Trưởng công chúa vừa đưa tay ra định lấy, hắn đã giơ cao lên.
Rồi nhanh chóng xé toạc, xé thành từng mảnh nhỏ.
Hắn ném nhanh ra sau.
Tờ giấy hòa ly chết tiệt đó, theo gió bay đi.
Hành động của hắn mượt mà, dứt khoát.
Trưởng Công chúa ngạc nhiên nhìn hắn ngơ ngác thì An Trạng Nguyên đã hôn nàng rồi.
Nàng thì thầm hỏi: “Chàng chắc chắn chứ? Chàng vẫn muốn ta làm nương tử của chàng sao? Ta còn nhiều bí mật mà chàng chưa biết đâu.”
Hắn nghiêm túc gật đầu.
Nàng nghĩ ngợi: “Chàng quyết định sau cũng được. Ta còn nhiều điều muốn nói với chàng.”
Hắn ôm nàng, giữa ao sen, trên chiếc thuyền nhỏ, thành thật cả một buổi chiều.
Nàng nói hết với hắn.
Quá khứ ở thành La Sát, quá khứ với Qúy Lâm Uyên.
Những điều không thể chịu nổi, nhục nhã, những quá khứ hoang dã.
Nàng vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc của hắn.
Hắn vô tội, hắn không nên bị cuốn vào thế giới bẩn thỉu của nàng.
Hắn xứng đáng có người con gái tốt đẹp nhất trên đời.
Nàng lại hối hận, tại sao hôm nay nàng lại hành động bốc đồng như vậy.
Nhưng hắn nắm chặt tay nàng, vuốt ve từng cái một.
Thê tử của hắn có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng.
Hắn đau lòng.
May mà nàng còn sống tốt, hắn mới có cơ hội gặp nàng.
Cái gì là trong sáng, cái gì là tốt đẹp.
Trong mắt hắn, A Ý của hắn là tốt nhất trên thế gian này.
Nàng chưa bao giờ từ bỏ cuộc sống, nàng sống kiên cường, bền bỉ.
Vì người nàng yêu, nàng sẵn sàng làm mọi thứ. Không ai có thể làm tốt hơn A Ý.
Có lẽ đôi khi cách làm không đúng, đó là vì không may mắn, không phải ai cũng như hắn, có một xuất thân tốt, có một sư phụ tốt, dẫn dắt hắn đi đúng đường.
Sau này, có hắn từ từ dạy nàng là được.
Hắn tin vào trái tim mình, dù có sai, hắn cũng sẵn lòng chịu trách nhiệm.
Còn về người khác, tiêu chuẩn đánh giá của họ, liên quan gì đến hắn.
Hắn sống cuộc đời của chính mình. Không phải cuộc đời người khác nói.
Người đủ mạnh mẽ, luôn làm theo trái tim mình.
Nàng còn nói với hắn, nàng nhất định phải báo thù.
Hắn gật đầu nói tốt, nàng có chút do dự, thực ra nàng không muốn hắn mạo hiểm cùng nàng.
An Trạng Nguyên vuốt đầu nàng: “Quá khứ của nàng ta không kịp tham gia, nhưng từ nay về sau, có phu quân của nàng chống lưng cho nàng.”
Nàng cảm động đến rơi lệ.
Sau đó nàng vẫn bất an hỏi: “Chàng rốt cuộc tại sao lại yêu ta?”
Trưởng Công chúa luôn không hiểu, tại sao hắn tốt như vậy lại yêu nàng.
An Trạng Nguyên xòe tay: “Tình yêu sét đánh.”
Lần đầu tiên họ gặp nhau là trong tiệc cưới của Qúy Lâm Uyên, nàng nắm lấy tay hắn, như định mệnh, khiến tâm hồn hắn bị cuốn hút ngay lập tức.
Lần thứ hai gặp lại, hắn bắt gặp nàng đang tắm, cảnh tượng sống động và hấp dẫn, khiến hắn tự hỏi liệu có nên chịu trách nhiệm với nàng hay không.
Lần thứ ba gặp nhau là ở sòng bạc, nàng hung dữ lắc xúc xắc, nhưng hắn lại thấy nàng thật đáng yêu, đặc biệt là khi nàng thắng tiền cười đắc ý với hắn.
Sau đó, khi họ hôn nhau tại Thủy Nguyệt Am, hắn đã xác nhận rằng, hắn muốn nàng, muốn nàng trở thành nương tử của hắn.
Nói tóm lại, từ cái nhìn đầu tiên cho tới mỗi lần gặp nhau, hắn lại thích nàng hơn.
Hắn vì nàng mà rối loạn tâm trí, vì nàng mà lo lắng, phiền muộn.
Hắn nghĩ, đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng từng khoảnh khắc.
Đã yêu thì phải nắm bắt cơ hội.
Thay vì băn khoăn tại sao lại yêu, chi bằng hãy yêu ngay lúc đó.
Trưởng Công chúa cũng như bao nữ nhân trên thế gian, đã rơi vào lưới tình thì đầy lo lắng và bất an.
Nàng lại nói: “Vậy chàng chỉ yêu vẻ bề ngoài của ta mà thôi, một ngày nào đó khi ta già đi, liệu chàng có còn yêu ta nữa không?”
An Trạng Nguyên trầm ngâm một lúc, “Ừm, câu hỏi này, để ta dùng cả đời để trả lời nhé.”
Một số câu hỏi cần cả đời mới có thể đáp lại.
Cuối cùng, họ lại hôn nhau.
Hôn rồi, áo quần cũng trở nên xộc xệch.
Hắn trở nên xúc động, bàn tay đặt lên ngực nàng, giọng khàn khàn:
“Ừm, đã căng lên không ít rồi…”
Nàng cười nở nụ cười rạng rỡ khi vùi mặt vào ngực hắn, tay đẩy nhẹ vào ngực hắn, “Giờ thì vẫn chưa được…”
Hắn chạm vào bụng nàng, thở dài: “Bảo bối ngoan, con mau ra ngoài đi nhé…”
Nàng cười đến nỗi ngả nghiêng.
Hắn lại hôn nàng, nói: “A Ý, phu thê người ta đều có biệt danh thân mật. Nàng cũng đặt cho ta một biệt danh được không?”
Nàng vòng tay quanh cổ hắn, cười ngọt ngào, gọi: “An lang?”
Hắn hài lòng đáp lại.
Gọi một lần vẫn chưa đủ, hắn quấn quýt lấy nàng, suốt buổi chiều cứ gọi mãi “An lang”.
Gọi mãi, lại không thể kiềm chế được nữa.
Cuối cùng, khi rời đi, trên cánh tay trắng muốt của nàng vẫn lưu lại nhiều dấu hôn đỏ.
Nàng được hắn ôm về nhà.
An Trạng Nguyên ước gì cả ngày có thể nâng niu thê tử mình trong tay, giữ nàng ở bên mình mọi lúc.
Vừa về đến trước cửa, Di Sinh đang bưng bát ăn cơm, thấy họ trở về liền ồ lên một tiếng, lớn tiếng gọi: “An huynh, lần này ta đã báo ân rồi đó…”
Mặt Trưởng công chúa đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Di Sinh: “Ngươi câm miệng lại cho ta!”
Di Sinh đã hy sinh vẻ bề ngoài của mình để thành toàn cho Trưởng công chúa và An Trạng Nguyên.
A Niên thấy kỳ lạ, tại sao An ca và tỷ tỷ lại quấn quýt với nhau như vậy.
Vừa về đến nhà, ăn cơm xong, hai người lại khóa cửa nói chuyện riêng.
A Niên hỏi Di Sinh, Di Sinh vừa bóc nho cho A Oanh vừa tỏ vẻ già dặn, nói: “Phu thê người ta đang chơi trò bí mật đấy, ngài còn nhỏ, không hiểu đâu.”
Nói rồi, hắn quay lại nói với A Oanh: “Nào, há miệng, ăn nho đi.”
A Oanh cười ngọt ngào.
A Niên cảm thấy mình như người thừa thãi, lặng lẽ rời đi.
Vậy họ định khi nào quay lại giành ngôi vị hoàng đế?
Có ai nói cho hắn biết không?
Tại sao mọi người đều bận rộn nói chuyện riêng vậy chứ.
A Niên cuối cùng quyết định quay lại đọc sách.
23.
Quân Long Tường và quân Kỳ Lân giao chiến ác liệt không phân thắng bại.
Từ cuối hạ nóng bức đến đông lạnh lẽo, không ai là kẻ chiến thắng.
Trận chiến kéo dài khiến Tây Lăng chia thành hai thế lực Nam và Bắc.
Lấy sông Thương Thủy làm ranh giới, Long Tường chiếm Nam, Kỳ Lân giữ Bắc.
Đáng lẽ ra là trận chiến không đội trời chung.
Nhưng tin chiến sự đến, Tào tướng quân thất bại và đầu hàng địch, năm châu Phong, Lương, U, v.v. đã bị kỵ binh Đông Ngô chiếm đóng.
Trong nước có thể tranh đấu thế nào cũng được, nhưng không thể để ngoại xâm chiếm đoạt sơn hà.
Tướng quân Long Tường và thủ phụ đại nhân, hai kẻ thù đồng ý với nhau về điều đó.
Họ tạm thời nghị hòa, hợp tác kháng địch, bảo vệ Tây Lăng.
Tình hình chiến sự khẩn cấp, họ dựng tạm lều trên vùng hoang dã rộng lớn bên sông Thương Thủy, thảo luận suốt đêm.
Ba ngày ba đêm, kế hoạch tác chiến được xác định, binh lực chia làm hai đường, liên kết kháng chiến.
Khi cuộc thảo luận kết thúc, trời đã quá nửa đêm, Qúy Lâm Uyên là người ra về sau cùng.
Dù sao cũng chẳng có ai chờ đợi hắn, đi sớm hay muộn cũng chẳng quan trọng.
Khi hắn vén màn lều lên, tuyết và gió lạnh ào ào ập vào đầu.
Hắn quay lại định lấy bình rượu để làm ấm người, bỗng nhìn thấy ở đằng xa có người đứng dưới gốc cây, che dù cầm đèn đợi người, đêm tuyết mênh mông, ánh lửa cũng le lói, nhưng dựa vào chút ánh sáng yếu ớt đó, hắn nhận ra đó là Thẩm Gia Ý.
Không cần ánh sáng, hắn cũng biết đó chính là nàng.
Khi hai quân đối đầu, nàng rất ít khi xuất hiện.
Lần gặp trước là vào dịp Trung Thu.
Hắn và An Hòa Húc đều đứng trên tường thành của mình để canh giữ.
Nhưng họ lại không giống nhau.
Hắn chỉ có một mình, đứng trên tường thành ngắm trăng tròn.
Hắn nhìn trăng lúc đó, nghĩ đến trăng ngày xưa.
Trung Thu năm ngoái, hắn ở nhà, nửa đêm đi tìm Thẩm Gia Ý, kéo nàng ra khỏi giường để ngắm trăng.
Hắn muốn cùng nàng ăn bánh Trung Thu, nhưng nàng nói nàng không ăn đồ ngọt, hắn bóc bưởi cho nàng, nhưng nàng cũng không muốn.
Khi đó, nàng rất bực bội.
Nhưng ít nhất, khi đó nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn ôm nàng ngắm trăng, trong lòng âm thầm vui sướng.
Nhưng Trung Thu năm nay, chỉ còn mình hắn.
Nàng ở bên kia sông Thương Thủy, cùng An Hòa Húc trên tường thành ngắm trăng.
Hắn nhìn qua sông Thương Thủy, họ chắc đang ăn bánh Trung Thu, ăn bưởi, nói những lời đoàn viên.
Một bông tuyết rơi trên mặt hắn, lạnh giá.
Đã là mùa đông rồi, từ lần gặp cuối cùng, khi họ nói chuyện mặt đối mặt, đã trôi qua rất lâu.
Đã qua một mùa thu.
Họ chưa bao giờ xa nhau lâu đến vậy.
Lâu đến nỗi tưởng như đã qua cả một đời.
Hắn đứng trong đêm tuyết ngắm nàng, nàng khoác một chiếc áo choàng màu đen có họa tiết hạc, đội mũ tuyết, khuôn mặt nhỏ bé trong suốt trong tuyết mênh mông.