Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 40: Cửu Tử Nhất Sinh
- Ha ha, không ngại nói cho ngươi biết chúng ta là đệ tử của Lưu Vân Tông, đến đây làm nhiệm vụ, tìm kiếm Tử Văn Ma Bò Cạp.
Một tên nam nhân mặt trắng, mặc đồ xanh, giọng tự cao tự đại nói, ý muốn khoe khoang cho Trần Vũ sợ.
Trần Vũ âm thầm đánh giá đối phương của mình, hắn thấy bốn người phía trước thấp nhất cũng là tu vi Tụ Khí tầng chín, không phải người mà hắn có thể đánh lại, còn hai người còn lại hắn không nhìn ra thực lực.
- Ha ha, thì ra là đệ tử của Lưu Vân Tông, không biết các vị đến đây có gì chỉ giáo!
Trần Vũ cười giả tạo nói, hắn không phải kẻ ngu, nếu thực lực mình thấp như vậy, mà chống lại những người này chỉ sợ không có đường về, nên tìm cách nói chuyện.
- Chúng ta làm gì ah, ha ha, chúng ta là muốn con Tử Văn Ma Bò Cạp đó!
Một nữ áo tím, mặt lạnh như băng, giọng băng lãnh vang lên.
Nghe bọn họ nói như vậy, hắn liền giận tím mặt, mình cực khổ mới giết được yêu thú này, mà đám người này lúc nãy không ra giúp, bây giờ còn đòi cướp đồ của hắn.
- Các ngươi dựa vào cái gì đòi lấy nó, Tử Văn Ma Bò Cạp này là chính tay ta bắt được, vì sao phải đưa cho các ngươi! Nếu các ngươi muốn nó không phải không được, chỉ cần giao đủ kim tệ là có thể lấy đi!
Trần Vũ giọng âm lãnh vang lên, sát khí nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Hắc hắc, các ngươi nghe hắn nói gì không, đưa đủ kim tệ? Ha ha, ta nghe không rõ lắm!
Tên đại sư huynh giả vờ điếc, mặt cười nham hiểm hỏi lại các vị sư đệ của mình, bọn hắn là đệ tử Lưu Vân Tông mà phải đưa kim tệ sao?
- Ha ha, đại sư huynh để đệ lên giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết nếu thứ chúng ta cần phải hảo hảo giao lên, đó chính là phúc của hắn!
Tên nam tử mặt trắng áo xanh, rút trường kiếm đi lại gần Trần Vũ, nhìn thấy đối phương đi lại gần, Trần Vũ liền cẩn trọng vạn phần, vì đối phương đã là cao thủ Ngưng Khí Cảnh tầng bảy.
- Được, nếu các ngươi đã muốn có nó có thể lấy nó đi, ta coi như chưa từng giết nó!
Trần Vũ giọng khinh thường nhìn sang bốn người trước mặt, càng làm hắn khinh thường người của Lưu Vân Tông hơn, trong mắt hắn đó chỉ là một đám rác rưởi. Nhưng hắn biết mạng mình quan trọng hơn Tử Văn Ma Bò Cạp kia.
Hắn không ngu tới nổi chỉ vì một con yêu thú mà phải bỏ mình nơi hoang vu này, quả thật như vậy là không đáng, nam nhân co được thì giãn được.
- Hắc hắc, muộn rồi, hiện tại ta muốn tiễn ngươi xuống địa ngục, để cho ngươi không làm ô uế danh tiếng của Lưu Vân Tông chúng ta, được chết dưới kiếm của ta, đó là vinh hạnh của ngươi!
Tên nam tử mặt áo xanh nhìn hắn cười lạnh vài cái, sau đó bất chợt tấn công làm Trần Vũ không kịp trở tay.
Hắn không ngờ những tên đệ tử Lưu Vân Tông này lại đê tiện như vậy, hắn đã chấp nhận bỏ con yêu thú này vậy mà bọn hắn vẫn không tha cho hắn, đã vậy liều mạng.
- Vạn Kiếm Ảnh!
Thiếu niên áo xanh hét lớn, đánh một kiếm về phía Trần Vũ, kiếm ảnh như mưa, ánh sáng không ngừng lấp lóe, làm Trần Vũ không thể phân thiệt giả, đây chính là vũ kỹ Huyền Cấp, làm sao Trần Vũ có thể đánh lại.
- Bạt Kiếm thuật!
Trần Vũ cũng đồng loạt ra chiêu của mình, đánh tới đối phương, nhưng không may cho hắn, chênh lệch cảnh giới quá cao, tới chín tiểu cảnh giới.
Phải biết rằng mỗi một tiểu cảnh giới như chân núi với đỉnh núi, mà hắn và tên kia cách nhau nhiều như vậy thì cha hắn cũng không đánh lại được.
Trần Vũ chặn lại được một ít kiếm ảnh, nháy mắt, Vạn Kiếm Ảnh xuyên qua nhiều nhát chém đánh lên trên ngực hắn, máu tươi không ngừng chảy ra, đồng thời một kiếm vừa rồi bao gồm cả kiếm khí, làm Trần Vũ văng ra hai mươi mét.
Hắn máu me khắp người, huyết khí khương cương, hơi thở yếu dần, ánh mắt mỏ mờ nhìn về phía đối phương lần cuối, lẩm bẩm:
- Ta... ta thật sự chết nơi đây sao!
Do bị thương quá nặng nên Trần Vũ lâm vào hôn mê, không biết trời trăng gì nữa.
- Ồ, tên tiểu tử này vậy mà chống đối được Vạn Kiếm Ảnh của Tô sư huynh được một chút, xem như cũng có chút tài cán, nhưng đáng tiếc phải bỏ mạng nơi này!... Sư huynh, chúng ta nên giải quyết tên tiểu tử này như thế nào!
Nữ tử mặt lạnh như băng lên tiếng hỏi, trong mắt nàng, những người không biết sống chết như tên thiếu niên trước mặt này rất đáng chết, chỉ là giun dế mà cũng dám chống đối.
- Mặc kệ hắn, trúng một chiêu của Tô sư đệ, tên này chết chắc không thể nghi ngờ, một lát nữa yêu thú khác đi ngang sẽ giải quyết phần còn lại, bây giờ lục soát người hắn sau đó mang Tử Văn Ma Bò Cạp đi!
Tên đại sư huynh nói với đám sư đệ, sau đó lại gần Trần Vũ lục soát, liền nhanh chóng lấy ra một túi trữ vật. Bọn hắn dám làm mà không kiêng nể gì vì bọn chúng là đệ tử Lưu Vân Tông!
- Ha ha, không ngờ lần này chúng ta lại may mắn như thế, không những lấy được Tử Văn Ma Bò Cạp mà còn lấy được túi trữ vật, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Ngụy sư huynh vui mừng thu lấy túi trữ vật, hắn không xem bên trong có gì mà trược tiếp thu thi thể Tử Văn Ma Bò Cạp vào trong túi trữ vật, sau đó đám người rời đi.
...
Một canh giờ sau, gió lạnh thổi qua, Trần Vũ từ từ mở mắt ra, thấy mình chưa chết nên vui mừng một chút, vì kiếm khí không đánh vào những chỗ chí mạng nên hắn không chết mà chỉ bị thương nặng.
Sau đó vội nhìn lại tay chân mình xem còn đầy đủ không, hắn sợ lúc mình bất tỉnh bị con yêu thú nào đó cắn một miếng cho đỡ đói thì xem như toi đời, nhưng may mắn, hắn thầm nói:
- Xem ra thịt qua không ngon nên chúng mới không để ý!
Vội cầm trường kiếm cắm xuống đất, bám vào trường kiếm gượng dậy, ánh mắt âm u nhìn xa xa nói:
- Lần này cửu tử nhất sinh Các ngươi đợi đó, ta sẽ nhớ thật kỹ mối thù hôm nay!
Trần Vũ ánh mắt hiện lên sát khí, sau đó ngồi dậy xem xét mình, nhanh chóng thấy túi trữ vật đã bị người khác lấy, hắn liền cười khẩy một cái.
- Cũng may túi trữ vật của ta không có mang theo, kim kệ cùng những thứ quý giá đã chuyển qua túi trữ vật của ta rồi!
Hắn thầm nói may mắn, vì trước đó hắn lấy được túi trữ vật của mấy tên mạo hiểm giả lần trước chặn đường, khi về hắn đã xem xét bên trong sau đó chuyển những thứ quý giá sang túi của hắn, sau đó giấu trong hang động.
Túi trữ vật này mang theo chỉ là để đựng yêu thú cho tiện mà thôi, mà trong túi chỉ có chừng năm thi thể yêu thú, nhưng làm hắn cảm thấy tiếc nuối nhất là Thủy Lam Hoa mà hắn hái được đã bị đám người đó lấy đi.
Một tên nam nhân mặt trắng, mặc đồ xanh, giọng tự cao tự đại nói, ý muốn khoe khoang cho Trần Vũ sợ.
Trần Vũ âm thầm đánh giá đối phương của mình, hắn thấy bốn người phía trước thấp nhất cũng là tu vi Tụ Khí tầng chín, không phải người mà hắn có thể đánh lại, còn hai người còn lại hắn không nhìn ra thực lực.
- Ha ha, thì ra là đệ tử của Lưu Vân Tông, không biết các vị đến đây có gì chỉ giáo!
Trần Vũ cười giả tạo nói, hắn không phải kẻ ngu, nếu thực lực mình thấp như vậy, mà chống lại những người này chỉ sợ không có đường về, nên tìm cách nói chuyện.
- Chúng ta làm gì ah, ha ha, chúng ta là muốn con Tử Văn Ma Bò Cạp đó!
Một nữ áo tím, mặt lạnh như băng, giọng băng lãnh vang lên.
Nghe bọn họ nói như vậy, hắn liền giận tím mặt, mình cực khổ mới giết được yêu thú này, mà đám người này lúc nãy không ra giúp, bây giờ còn đòi cướp đồ của hắn.
- Các ngươi dựa vào cái gì đòi lấy nó, Tử Văn Ma Bò Cạp này là chính tay ta bắt được, vì sao phải đưa cho các ngươi! Nếu các ngươi muốn nó không phải không được, chỉ cần giao đủ kim tệ là có thể lấy đi!
Trần Vũ giọng âm lãnh vang lên, sát khí nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Hắc hắc, các ngươi nghe hắn nói gì không, đưa đủ kim tệ? Ha ha, ta nghe không rõ lắm!
Tên đại sư huynh giả vờ điếc, mặt cười nham hiểm hỏi lại các vị sư đệ của mình, bọn hắn là đệ tử Lưu Vân Tông mà phải đưa kim tệ sao?
- Ha ha, đại sư huynh để đệ lên giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết nếu thứ chúng ta cần phải hảo hảo giao lên, đó chính là phúc của hắn!
Tên nam tử mặt trắng áo xanh, rút trường kiếm đi lại gần Trần Vũ, nhìn thấy đối phương đi lại gần, Trần Vũ liền cẩn trọng vạn phần, vì đối phương đã là cao thủ Ngưng Khí Cảnh tầng bảy.
- Được, nếu các ngươi đã muốn có nó có thể lấy nó đi, ta coi như chưa từng giết nó!
Trần Vũ giọng khinh thường nhìn sang bốn người trước mặt, càng làm hắn khinh thường người của Lưu Vân Tông hơn, trong mắt hắn đó chỉ là một đám rác rưởi. Nhưng hắn biết mạng mình quan trọng hơn Tử Văn Ma Bò Cạp kia.
Hắn không ngu tới nổi chỉ vì một con yêu thú mà phải bỏ mình nơi hoang vu này, quả thật như vậy là không đáng, nam nhân co được thì giãn được.
- Hắc hắc, muộn rồi, hiện tại ta muốn tiễn ngươi xuống địa ngục, để cho ngươi không làm ô uế danh tiếng của Lưu Vân Tông chúng ta, được chết dưới kiếm của ta, đó là vinh hạnh của ngươi!
Tên nam tử mặt áo xanh nhìn hắn cười lạnh vài cái, sau đó bất chợt tấn công làm Trần Vũ không kịp trở tay.
Hắn không ngờ những tên đệ tử Lưu Vân Tông này lại đê tiện như vậy, hắn đã chấp nhận bỏ con yêu thú này vậy mà bọn hắn vẫn không tha cho hắn, đã vậy liều mạng.
- Vạn Kiếm Ảnh!
Thiếu niên áo xanh hét lớn, đánh một kiếm về phía Trần Vũ, kiếm ảnh như mưa, ánh sáng không ngừng lấp lóe, làm Trần Vũ không thể phân thiệt giả, đây chính là vũ kỹ Huyền Cấp, làm sao Trần Vũ có thể đánh lại.
- Bạt Kiếm thuật!
Trần Vũ cũng đồng loạt ra chiêu của mình, đánh tới đối phương, nhưng không may cho hắn, chênh lệch cảnh giới quá cao, tới chín tiểu cảnh giới.
Phải biết rằng mỗi một tiểu cảnh giới như chân núi với đỉnh núi, mà hắn và tên kia cách nhau nhiều như vậy thì cha hắn cũng không đánh lại được.
Trần Vũ chặn lại được một ít kiếm ảnh, nháy mắt, Vạn Kiếm Ảnh xuyên qua nhiều nhát chém đánh lên trên ngực hắn, máu tươi không ngừng chảy ra, đồng thời một kiếm vừa rồi bao gồm cả kiếm khí, làm Trần Vũ văng ra hai mươi mét.
Hắn máu me khắp người, huyết khí khương cương, hơi thở yếu dần, ánh mắt mỏ mờ nhìn về phía đối phương lần cuối, lẩm bẩm:
- Ta... ta thật sự chết nơi đây sao!
Do bị thương quá nặng nên Trần Vũ lâm vào hôn mê, không biết trời trăng gì nữa.
- Ồ, tên tiểu tử này vậy mà chống đối được Vạn Kiếm Ảnh của Tô sư huynh được một chút, xem như cũng có chút tài cán, nhưng đáng tiếc phải bỏ mạng nơi này!... Sư huynh, chúng ta nên giải quyết tên tiểu tử này như thế nào!
Nữ tử mặt lạnh như băng lên tiếng hỏi, trong mắt nàng, những người không biết sống chết như tên thiếu niên trước mặt này rất đáng chết, chỉ là giun dế mà cũng dám chống đối.
- Mặc kệ hắn, trúng một chiêu của Tô sư đệ, tên này chết chắc không thể nghi ngờ, một lát nữa yêu thú khác đi ngang sẽ giải quyết phần còn lại, bây giờ lục soát người hắn sau đó mang Tử Văn Ma Bò Cạp đi!
Tên đại sư huynh nói với đám sư đệ, sau đó lại gần Trần Vũ lục soát, liền nhanh chóng lấy ra một túi trữ vật. Bọn hắn dám làm mà không kiêng nể gì vì bọn chúng là đệ tử Lưu Vân Tông!
- Ha ha, không ngờ lần này chúng ta lại may mắn như thế, không những lấy được Tử Văn Ma Bò Cạp mà còn lấy được túi trữ vật, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Ngụy sư huynh vui mừng thu lấy túi trữ vật, hắn không xem bên trong có gì mà trược tiếp thu thi thể Tử Văn Ma Bò Cạp vào trong túi trữ vật, sau đó đám người rời đi.
...
Một canh giờ sau, gió lạnh thổi qua, Trần Vũ từ từ mở mắt ra, thấy mình chưa chết nên vui mừng một chút, vì kiếm khí không đánh vào những chỗ chí mạng nên hắn không chết mà chỉ bị thương nặng.
Sau đó vội nhìn lại tay chân mình xem còn đầy đủ không, hắn sợ lúc mình bất tỉnh bị con yêu thú nào đó cắn một miếng cho đỡ đói thì xem như toi đời, nhưng may mắn, hắn thầm nói:
- Xem ra thịt qua không ngon nên chúng mới không để ý!
Vội cầm trường kiếm cắm xuống đất, bám vào trường kiếm gượng dậy, ánh mắt âm u nhìn xa xa nói:
- Lần này cửu tử nhất sinh Các ngươi đợi đó, ta sẽ nhớ thật kỹ mối thù hôm nay!
Trần Vũ ánh mắt hiện lên sát khí, sau đó ngồi dậy xem xét mình, nhanh chóng thấy túi trữ vật đã bị người khác lấy, hắn liền cười khẩy một cái.
- Cũng may túi trữ vật của ta không có mang theo, kim kệ cùng những thứ quý giá đã chuyển qua túi trữ vật của ta rồi!
Hắn thầm nói may mắn, vì trước đó hắn lấy được túi trữ vật của mấy tên mạo hiểm giả lần trước chặn đường, khi về hắn đã xem xét bên trong sau đó chuyển những thứ quý giá sang túi của hắn, sau đó giấu trong hang động.
Túi trữ vật này mang theo chỉ là để đựng yêu thú cho tiện mà thôi, mà trong túi chỉ có chừng năm thi thể yêu thú, nhưng làm hắn cảm thấy tiếc nuối nhất là Thủy Lam Hoa mà hắn hái được đã bị đám người đó lấy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương