Làn Hương Sau Màn Trướng
Chương 18
“Giang Vãn Trừng!” Giang Vãn Ninh hung tợn trừng mắt nhìn cậu: “Sao mày nói nhảm nhiều vậy hả? Đi về nhà mau.” Giang Vãn Trừng nhún nhún vai với Văn Thiệu, như thể là đang nói: Nhìn đi, em đã nói là bà ấy hung dữ lắm rồi mà. Giang Vãn Ninh tiếp tục trừng mắt với cậu: “Mày có về không hả?” Hồi nhỏ Giang Vãn Trừng vẫn rất nghe lời cô, nhưng kể từ khi tên nhóc này ngày một lớn lên, ngày một cao hơn, thời gian dần trôi qua, cô chị Giang Vãn Ninh này không còn uy hiếp được cậu nữa. Giống như con mèo nhỏ vậy, dù có giương nanh múa vuốt với con mòng biển lớn đến mức nào, thì con mòng biển cũng sẽ không thèm xem con mèo ra gì. Có điều, Giang Vãn Trừng không có điểm gì giống mòng biển cả, cùng lắm thì có thể xem cậu như là một con Husky. Nhìn thấy Giang Vãn Ninh cuống lên thật, coi như là cậu cũng biết điều: “Tạm biệt anh trai.” Giang Vãn Trừng cầm theo đồ nướng và đẩy cửa sân ra, vẫn không quên dặn dò cô: “Bà muốn ăn đồ nướng thì về sớm một chút, tôi không chờ bà nổi đâu.” “Biết rồi.” Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Còn trẻ mà đã thích lải nhải rồi…” Vành môi Văn Thiệu cong lên một cái – tuy rằng độ cong ấy không quá rõ ràng: “Quan hệ của hai chị em cô không tệ.” “Tạm được, khi còn bé nó nghe lời hơn bây giờ nhiều, phải đánh em trai từ nhỏ, nếu không, khi nó trưởng thành thì sẽ đánh không lại nữa.” Mấy năm nay, Giang Vãn Ninh trơ mắt nhìn cái bánh nhân đậu nhỏ học lớp một còn ngồi hàng đầu, lớn dần lên và trở thành chàng trai cao một mét chín mươi. “Anh về đi, muộn lắm rồi.” Giang Vãn Ninh chỉ đường cho anh: “Anh đi thẳng từ con đường này, sau đó rẽ phải là đến cổng.” “Tôi biết rồi, vừa nãy cô đã dẫn tôi đi hai vòng ở trong vườn hoa.” Văn Thiệu đã thăm dò đại khái đường xá ở đây, đồng thời, anh suy đoán rằng, nếu Giang Vãn Trừng không gọi bọn họ lại, thì có lẽ là Giang Vãn Ninh sẽ đưa anh đi thêm vòng nữa. Không ngờ là tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu, Giang Vãn Ninh hơi xấu hổ: “Anh này, cảm giác phương hướng của anh tốt thật đấy.” Văn Thiệu cong khóe miệng, không phải là cảm giác phương hướng của anh tốt, mà là có một gia đình treo dây đèn trong sân, quá dễ thấy. “Đúng rồi, nếu như anh không nhận tiền của chiếc nhẫn đó thì em muốn lấy danh nghĩa của anh để quyên góp cho chùa Thanh Nguyên.” Giang Vãn Ninh nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn thấy mình không thể lấy không đồ của anh được. “Ba trăm nghìn mà lần trước cô quyên góp đã đủ cho việc sửa chữa của mọi nơi trong chùa rồi.” Bỏ ra thêm ba trăm nghìn nữa, trong chùa cũng sẽ không nhận. “Anh biết rồi à…” Giang Vãn Ninh cúi đầu, có chút chột dạ: “Em, em không chỉ vì anh đâu, lần đó em từng ăn cơm trong nhà ăn một lần rồi, cũng thấy hoàn cảnh nơi đó thật sự không hề tốt.” “Ừm.” Văn Thiệu nhàn nhạt lên tiếng. Ánh mắt của anh rơi trên mặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia, cảm thấy tiêu số tiền này khá đáng giá, chiếc nhẫn đó rất hợp với cô. “Tiền thì cô cứ giữ trước đi, nếu sau này trong chùa cần thì lại nói tiếp.” “Vậy được rồi.” Giang Vãn Ninh gật đầu: “Ngủ ngon.” Văn Thiệu nhìn vào đôi mắt cô, anh nhớ tới câu nói ngủ ngon chưa nói ra khỏi miệng trong cuộc gọi đầu tiên của hai người. Giang Vãn Ninh thấy anh không nói lời nào thì hơi nhón chân đến gần, ngẩng đầu lên, đong đầy hy vọng mà nhìn anh. Cô đứng dưới đèn đường, đôi mắt sáng lấp lánh khiến người ta không nhịn được mà muốn mặt đối mặt với cô. “Ngủ ngon.” Giọng nói của Văn Thiệu hơi khàn khàn: “Nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi dõi mắt nhìn Giang Vãn Ninh vào nhà, Văn Thiệu quay người đi tới cổng. Anh đã không còn nhớ rõ, trước khi gặp Giang Vãn Ninh, đã bao lâu rồi anh chưa nói hai chữ “ngủ ngon” với người khác. Gia đình anh không có thói quen chúc ngủ ngon, tuổi tác của mấy người anh trai và anh chênh lệch khá lớn, lần nào nói chuyện với nhau cũng đều là công việc của công ty. Ông cụ thì lại khịt mũi xem thường hai chữ “ngủ ngon” này hơn nhiều, cho nên mấy người con trai ông nuôi dưỡng cũng không biết biểu đạt tình cảm giống như ông. Văn Thiệu vẫn còn nhớ, khi còn bé, giai đoạn anh ở trên núi Thanh Nguyên, đêm nào anh và mẹ cũng phải chúc nhau ngủ ngon thì anh mới có thể yên tâm đi ngủ. Sau đó thì mẹ anh qua đời, bố bận rộn nhiều việc, các anh trai lại không quá thân thiết với anh. Văn Thiệu dần nuôi dưỡng nên tính cách “một thân một mình” [*], không một ai nói ngủ ngon với anh, anh cũng quên mất cảm giác khi nói ngủ ngon với người khác là thế nào. [*] Gốc là “độc lai độc vãng” (独来独往), dịch ra là “một mình đến, một mình đi”. Quay về lại nơi đỗ xe, Lưu Tề Vũ nhìn thấy anh vẫn mặc áo sơ mi thì hỏi: “Sếp Văn, áo khoác của anh để ở chỗ cô Giang à?” “Ừm, lái xe đi.” Vừa nãy, khi anh nói chuyện cùng với Giang Vãn Ninh ở cổng nhà cô, Văn Thiệu phát hiện ra động tác muốn cởi áo khoác âu phục của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không cởi. Anh có thể hiểu đôi chút về những gì Giang Vãn Ninh đang nghĩ trong lòng, nhưng Văn Thiệu lại không hiểu rõ lòng mình đang nghĩ gì nữa, số lần dung túng và phá lệ mà anh dành cô là quá nhiều. “Sếp Văn, anh đang nghĩ đến cô Giang à?” Lưu Tề Vũ đã thấy dáng vẻ trĩu nặng tâm sự của anh. Văn Thiệu bị người ta vạch trần tâm sự thì thấy rất bực bội: “Không có.” “Trước đó anh nói lần này phải ở công ty nửa tháng, vậy thì qua hết kỳ nghỉ mồng một tháng năm mới có thể quay lại, anh có muốn về sớm không?” Bình thường Lưu Tề Vũ phụ trách chuyện của Văn Thiệu ở núi Thanh Nguyên và công việc ở công ty hương phẩm, hành trình của tổng công ty thì không do cậu ta quản lý, cho nên cậu ta phải xác nhận hành trình của Văn Thiệu rồi mới kết nối với trợ lý bên kia. Bây giờ Văn Thiệu đang ngồi ở vị trí phó lái, sau khi nghe xong thì nghiêng đầu nhìn cậu ta, trên mặt như đang viết mấy chữ “Tại sao phải về sớm?”. “Hồi trước, lúc cô Giang hỏi anh, anh nói là chưa xác định.” Lưu Tề Vũ còn tưởng rằng anh sẽ muốn về sớm vì Giang Vãn Ninh cơ. Văn Thiệu nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi cần phải nói cho cô ấy biết à?” “Vâng, vâng…” Lưu Tề Vũ rụt cổ một cái, nghĩ thầm, anh có bản lĩnh thì cứ không nói cho cô ấy biết đi. Lái xe về đến nhà, Văn Thiệu nhìn thấy lầu một có đèn đuốc sáng trưng thì biết anh hai đã về, đồng thời, anh ấy có việc tìm anh. Vào giờ này, ông cụ đã ngủ rồi, những người còn lại đều đã trở về phòng của mình, sẽ không ở phòng khách lầu một. Anh đẩy cửa đi vào, thấy trong tay Tôn Tung Minh bưng một ly sữa nóng, còn định bỏ thêm đường vào. “Anh hai, lượng đường trong máu của anh không còn cao nữa à?” Văn Thiệu chậm rãi đi qua, biểu cảm trên gương mặt anh chẳng thay đổi gì, rồi vươn tay về phía anh ấy. Tôn Tung Minh bất đắc dĩ đưa đường cho anh: “Chị dâu của em quản anh, em cũng quản anh.” Tôn Tung Minh vừa bước qua sinh nhật tuổi năm mươi hai, Văn Thiệu không có gì tặng anh ấy nên đã tặng anh ấy một đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện. Lần này không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra xong thì anh ấy đã trở thành đối tượng đốc thúc trọng điểm trong nhà, đồ ăn ngon cũng không thể ăn được nữa. Tôn Tung Minh sống đến từng tuổi này rồi, điều mà anh ấy thích nhất chính là bỏ thêm muỗng đường vào sữa nguyên chất, mà bây giờ thì anh ấy cũng không thể uống như vậy được nữa. “Anh hai có việc tìm em à?” Văn Thiệu ngồi xuống chiếc ghế sô pha nằm chếch chếch đối diện anh ấy. “Tháng sau chị dâu em phải làm tiểu phẫu, hạng mục ở Đức thì anh ba của em không quản lý nhiều, không quen thuộc bằng em, nếu em không có việc gì thì bay qua đó một chuyến nhé?” Người trong nhà đều biết gần đây Văn Thiệu đang bận rộn với chuyện nhãn hiệu hương phẩm của riêng anh, cũng đều hiểu cho anh, nếu chưa đến mức không thể tìm ra được người, thì Tôn Tung Minh cũng sẽ không tóm cậu em trai từ núi Thanh Nguyên về công ty trấn thủ. “Chị dâu bị sao vậy anh?” “Sỏi mật, không có vấn đề gì lớn, chỉ là tháng sau cô ấy mới có thời gian rảnh, nếu không thì anh cũng sẽ không tìm em.” Chị dâu của Văn Thiệu là giảng viên hướng dẫn tiến sĩ của đại học Giang Thành, tháng năm là thời gian nghiên cứu sinh đang theo học trình độ tiến sĩ phải bảo vệ tốt nghiệp, cho nên phải chờ đến cuối tháng thì mới có thời gian nằm viện. “Được, để em đi.” Văn Thiệu đồng ý ngay: “Anh ba say máy bay, đừng để anh ấy bị giày vò nữa.” “Được, sau khi ký xong hợp đồng thì có lẽ phải chạy thêm mấy chuyến, có điều, không có vấn đề gì thì chờ chị dâu em giải phẫu xong là anh có thể đi rồi.” Tình cảm của Tôn Tung Minh và vợ rất tốt, hôn nhân của hai người có thể xem như là cuộc hôn nhân gia tộc nhưng tính cách rất hợp nhau, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn nồng nàn. “Không cần đâu, anh cứ ở bên cạnh chị dâu đi, việc bên Đức để em đi là được rồi.” Tôn Tung Minh hơi kinh ngạc, bình thường cậu em trai này của anh ấy không thích đi công tác nhất, hận không thể ở trên núi cả đời không ra ngoài, hôm nay khác thường quá đi mất. “Gần đây công việc không suôn sẻ à?” “Không có.” Văn Thiệu giục anh ấy lên lầu nghỉ ngơi. Khi tiễn Tôn Tung Minh đến cửa thang máy, “quỷ thần xui khiến” thế nào mà Văn Thiệu lại chúc anh ấy ngủ ngon. Một tiếng ngủ ngon này đã dọa Tôn Tung Minh sợ đến mơ mơ màng màng, anh ấy nhấn giữ nút mở cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào cậu em trai khác thường của mình. “Em có bạn gái rồi à?” Trước kia Tôn Tung Minh sẽ chỉ nghe được ngôn từ sến súa này từ miệng con trai mình, có đôi khi, anh ấy cũng sắp quên luôn rồi – sắp quên rằng Văn Thiệu cũng chỉ lớn hơn con trai anh ấy hai, ba tuổi mà thôi. Sự việc khác thường tất có trò yêu, Tôn Tung Minh suy đoán, chắc chắn là anh đã bị cô gái nào đó bồi dưỡng ra thói quen chúc ngủ ngon rồi. “Không có.” Nghe thấy anh phủ nhận, Tôn Tung Minh nhíu mày lại: “Em cũng tranh thủ đi, đừng để đến ngày nào đó Thanh Châu kết hôn rồi mà chú nhỏ là em đây lại chưa có bạn gái.” Văn Thiệu đáp một tiếng rồi giúp anh ấy nhấn nút đóng cửa: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi lên đầu, điện thoại của Văn Thiệu rung lên hai lần. Giang Vãn Ninh: [Áo khoác âu phục của anh còn ở chỗ em này ~ Ngày mai em đưa qua cho anh được không? Em không biết anh quen giặt đồ âu ở đâu, ngày mai em đưa cho anh xong thì anh tự giặt nhé?] Văn Thiệu nhìn thấy dấu lượn sóng kia, như thể là anh có thể tưởng tượng ra được ánh mắt ranh mãnh của Giang Vãn Ninh vào giờ phút này vậy, vì để gặp anh thêm một lần nữa mà cô đặc biệt mặc áo khoác âu phục về nhà. Bây giờ anh có chút hối hận, hối hận vì không lấy lại áo trước khi Giang Vãn Ninh về nhà, như thế thì mưu kế của cô sẽ bị phá hủy, chắc chắn biểu cảm sẽ rất thú vị. Văn Thiệu: [Được, cô hỏi Lưu Tề Vũ địa chỉ đi.] Sau khi Giang Vãn Ninh xem xong thì cười híp mắt lại, cô vừa ăn thịt dê nướng vừa nhắn tin cho Lưu Tề Vũ. “Chậc, bà có cần phải cười như vậy không?” Giang Vãn Trừng thấy cô cười ngọt ngào như vậy thì không nhịn được nữa, chỉ muốn ói mà thôi. Giang Vãn Ninh lườm cậu một cái: “Mày soi gương lại đi, rõ là hôm qua, lúc mày nói chuyện với đàn em kia của mày á, trông mày cười còn kỳ quái hơn.” Năm nay Giang Vãn Trừng học năm hai đại học, một năm về trường thì nghe nói cậu đã thích một đàn em năm nhất, sắp xếp “cuộc gặp tình cờ” cả tháng rồi mới ngẫu nhiên xin được WeChat của người ta. “Mày theo đuổi được người ta chưa? Đã lâu thế rồi mà.” Giang Vãn Ninh không hề mang theo bất kỳ ân oán cá nhân nào khi nói những lời này, dáng dấp của em trai cô vẫn khá là đẹp, dù sao thì trông cô cũng đẹp mà, vậy nên, tất nhiên là cậu em trai cùng bố cùng mẹ với cô sẽ không xấu xí được. “Chưa.” “Vẫn chưa à? Cũng lâu nhỉ, sắp ba tháng rồi kia kìa!” Giang Vãn Ninh ghét bỏ mà nhìn cậu: “Không có tiền đồ gì cả, lúc trước bố chỉ cần một tháng thôi là đã theo đuổi được mẹ rồi.” Giang Vãn Trừng cướp lấy xiên thịt dê cuối cùng trong tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Còn bà thì sao? Ăn diện đến nỗi sắp lên sàn catwalk đến nơi rồi, mà cũng có theo đuổi người ta thành công đâu.” “Truyện ngôn tình chị mày đọc còn nhiều hơn số sách tham khảo mày từng xem đấy nhé, được chưa? Dù theo đuổi được hay không thì chắc chắn chị mày sẽ dùng thời gian ngắn hơn mày, tin không?” “Tôi không thèm tin.” Giang Vãn Trừng bày tỏ “sự coi thường” với cách nói của cô bằng một cái khịt mũi: “Chẳng trách thi đại học thấp hơn tôi những hai trăm điểm.” Thời gian cậu dùng để xem sách tham khảo đều đã bị cô lấy đi để đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi. Giang Vãn Ninh không phục một chút nào, cô chỉ vào áo khoác âu phục trên ghế sô pha: “Mày nhìn thấy không? Chị cố ý mang về đó, dùng để tạo cơ hội cho ngày mai gặp mặt.” “Cơ hội của chị do chị tự tạo ra, mà mày thì chỉ có thể dựa vào việc tình cờ gặp.” “Đúng vậy đó.” Giang Vãn Trừng ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Dù sao thì, tôi cũng có tiêu hết ba trăm nghìn tệ chỉ để được ở sát vách nhà người ta đâu, có nhiều tiền hơn nữa thì người ta cũng không cho tôi vào ký túc xá nữ.” Điện thoại của Giang Vãn Ninh rung lên một cái, là tin nhắn của Lưu Tề Vũ. Lưu Tề Vũ: [Cô Giang, ngày mai cô ở nhà lúc nào?] Giang Vãn Ninh: [Cả ngày.] Lưu Tề Vũ: [Được, vậy sáng ngày mai tôi cho người qua đó.] Cô đắc ý giơ điện thoại về phía Giang Vãn Trừng: “Người ta còn muốn phái tài xế đến nhà đón chị cơ!” “Ôi, nhân lúc tâm tình chị tốt, mày có kế hoạch gì thì nói nhanh đi, để chị giúp mày xem xét.” Giang Vãn Ninh chống cằm nhìn Giang Vãn Trừng: “Ít nhiều gì thì chị cũng đã từng được nhiều người theo đuổi đến vậy mà, đúng không? Giúp mày đặt bẫy.” Giang Vãn Trừng không hề thay đổi sắc mặt mà nói: “Cô ấy nói cô ấy học toán cao cấp không hiểu, sợ rớt tín chỉ, tôi tính phụ đạo giúp cô ấy.” Giang Vãn Ninh: “…” Tiêu rồi, cô cảm thấy Giang Vãn Trừng sẽ thành công trước cô thật rồi. Không ai có thể từ chối một học sinh giỏi giúp mình phụ đạo toán cao cấp cả! Không một ai cả! Giang Vãn Trừng đắc ý nhìn cô: “Thế nào? Có phải là cảm thấy tôi đáng tin cậy hơn bà nhiều không?” “Cũng uổng cho bà nghĩ ra việc đưa áo khoác âu phục, bà có chắc sáng mai người tới là tài xế chứ không phải là người chạy việc không?” Sáng hôm sau, Giang Vãn Ninh nhận được cuộc gọi của Lưu Tề Vũ, nói người đã đến cổng chính. Cúp máy, cô “diễu võ dương oai” mà chạy đến phòng sách của Giang Vãn Trừng: “Trợ lý của anh ấy nói người đã tới cổng rồi, buổi trưa chị không về ăn cơm đâu.” Giang Vãn Ninh lập tức thay giày da rồi đi ra ngoài, sau khi đi tới cửa thì cô lại không nhìn thấy ô tô đâu. Cô gọi điện thoại lại: “Alo, anh Vũ, tôi không nhìn thấy tài xế ở đâu hết mà?” “Không biết nữa, anh trai đó nói anh ấy ở bên cạnh phòng bảo vệ, cô tìm kỹ lại thử xem?” Anh trai đó? Giang Vãn Ninh quay đầu nhìn về phía phòng bảo vệ, nhìn thấy một anh trai mặc đồng phục chạy việc màu lam. Mẹ nó! Cái miệng quạ đen của Giang Vãn Trừng nhà mi!!! —————— Tác giả có lời muốn nói: Sếp Văn: Tôi cũng không muốn yêu cô ấy, nhưng cô ấy đã nói ngủ ngon với tôi Q^Q
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương