Làn Hương Sau Màn Trướng
Chương 54
Thời gian sản phẩm mới mở bán là vào lúc tám giờ tối. Giang Vãn Ninh đã thêm vào giỏ hàng bốn kiểu hương phẩm mới từ trước, dù cô đã sờ vào thành phẩm rất nhiều lần, nhưng cô nhất định phải tham gia vào lần “náo nhiệt” này. Bốn kiểu hương được chia làm nước hoa, nước hoa khô, phấn hương, hương sợi. Hương thơm của bốn loại này đều được làm ra dựa trên tiền đề của mùi hương cổ xưa, tiến hành cải tiến và sáng tạo để trở thành mùi thơm mới, một loại trong số đó do Văn Vãn Hoa cải tiến khi còn sống, ba loại còn lại thì đều do Văn Thiệu xử lý. Trước đó bọn họ đã gửi hàng mẫu đến cho rất nhiều blogger làm đẹp và blogger bình luận mùi hương, họ đều có những phản hồi rất tích cực. Giang Vãn Ninh cũng cố gắng hết sức tuyên truyền trên Weibo trong một thời gian dài, cộng thêm lượng mua mỗi ngày đều tăng lên, tâm tình của mọi người trong công ty cũng tăng cao. Giờ phút này, đèn đuốc trong công ty vẫn còn mở sáng trưng, mọi người chưa hề tan làm. Lưu Tề Vũ đã gọi lẩu cho bọn họ theo ý của Văn Thiệu, bây giờ tất cả các nhân viên đều đang ở trong phòng họp lớn. Năm phút trước khi đến tám giờ, Lưu Tề Vũ bấm điện thoại gọi cho Giang Vãn Ninh. “Chào buổi tối nhé giám đốc Lưu.” Giang Vãn Ninh cười chào hỏi các đồng nghiệp. Lưu Tề Vũ vừa mới thăng chức, sau này sẽ chuyên tâm làm việc của công ty, không quản lý chuyện sinh hoạt của Văn Thiệu nữa. “Căng thẳng không bà chủ?” A Đu lại gần hô lớn: “Nếu bán tốt thì bảo sếp Văn mua cho em cái nhẫn kim cương to thật là to đi nhé!” Vừa dứt lời thì có một đồng nghiệp khác nói: “Này, sếp Văn còn cần phải chờ số tiền này để mua nhẫn kim cương hả? Phải không sếp Văn?” Giang Vãn Ninh kéo Văn Thiệu ở bên cạnh vào ống kính, anh cười cười: “Ừm.” “Ơ! Sếp Văn “ừm” rồi kìa! Sếp Văn, lúc uống rượu mừng có thể đưa chúng tôi theo không?” “Hỏi cô ấy đi.” Văn Thiệu chỉ vào Giang Vãn Ninh, ném vấn đề sang cho cô. Giang Vãn Ninh không chịu được tiếng ồn ào của đám người đó, cô che camera của điện thoại lại, sợ bọn họ nhìn thấy bên tai mình đang đỏ bừng. Tiếng mọi người trêu chọc không ngừng truyền ra từ loa, cô trừng mắt nhìn Văn Thiệu một cái. Văn Thiệu cầm điện thoại giải vây cho cô: “Cũng gần tới lúc rồi đó.” Giang Vãn Ninh lại đỏ mặt, có thể chiên được trứng luôn rồi. “Còn nửa phút nữa!” Không biết ai đã nói lớn một câu như thế, sau đó mọi người nhanh chóng dẹp tâm tư nhiều chuyện sang một bên, tập trung nhìn vào số liệu trên màn hình. “Hai mươi giây.” “Mười giây!” “Ba, hai, một…” Trong phòng tĩnh lặng như tờ. Không còn ai nói gì nữa, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào số liệu trên màn hình. Giang Vãn Ninh canh đúng giờ mà cầm điện thoại lên rồi nhấn vào đường link, nhưng mạng trên núi Thanh Nguyên không mạnh, cô tải hai lần mới thuận lợi nhấp vào được giao diện đặt hàng, nhưng khi thanh toán thì lại hiện ra số lượng tồn kho không đủ. “Anh lên bao nhiêu hàng tồn kho vậy?” Giang Vãn Ninh hỏi Văn Thiệu. “Anh lên một nửa.” Văn Thiệu lại gần nhìn thoáng qua, sau đó chờ số liệu công ty gửi đến. Một phút nữa trôi qua, bên kia chậm chạp truyền đến một tiếng: “Móa…” “Sếp Văn, hàng tồn của Lương Hạ hết rồi.” “Thêm vào đi.” Văn Thiệu nhìn chằm chằm số liệu trên máy tính bảng. Mặc dù anh không thay đổi sắc mặt nhưng ngón tay anh lại không ngừng kéo xuống cập nhật, hơn,nữa tần suất cập nhật cũng càng ngày càng nhanh. Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Lương Hạ ra thì ba loại còn lại cũng được bán sạch. Trong đó, loại bán chậm nhất chính là phấn hương, điều này nằm trong dự đoán của họ. Dù sao thì, đó cũng không phải là huân hương thường thấy trong cuộc sống của mọi người, cho nên, trong một thời gian ngắn, có rất nhiều người không thể tiếp nhận được cũng lẽ thường tình. Mọi người trong công ty, cùng với Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu trên núi Thanh Nguyên, hơn mười người cứ nhìn chằm chằm vào số liệu tiêu thụ như thế khoảng chừng hai mươi phút. Trong lúc đó, phòng họp có tiếng cười, cũng có tiếng mắng. Còn có một nhân viên kinh doanh đã gia nhập kể từ khi công ty sáng lập, sau khi nhìn thấy số liệu thì oà khóc. Nửa tiếng sau, phòng họp bên kia đều mừng như điên. Nồi mỡ bò đỏ rực đang bốc hơi, khói trắng không ngừng tỏa ra và hoà vào trong không khí. Mọi người đều rất vui vẻ, có mấy người đàn ông đã xuống lầu mua bia trước khi đến tám giờ, bây giờ đã uống đến nỗi mặt mũi đỏ rần rần. Văn Thiệu cũng kích động nhưng không biểu lộ niềm vui ra ngoài, anh chỉ quay camera qua chỗ khác, sau đó nắm chặt tay Giang Vãn Ninh, kéo đến bên miệng mà hôn… “Sếp Văn! Bộ phận kinh doanh chúng tôi muốn có tiền thưởng!” Vì hạng mục này mà đường chân tóc của người quản lý bộ phận kinh doanh đã “lùi lại”, anh ta ghé vào trước ống kính, điên cuồng vẫy vẫy tay với Văn Thiệu. “Được, thêm tiền thưởng.” Văn Thiệu rất sảng khoái. Lưu Tề Vũ cầm điện thoại lên, cậu ta đứng thẳng trên ghế, hô lớn tiếng: “Thêm tiền thưởng cho tất cả mọi người luôn đúng không sếp Văn ơi?” Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Văn Thiệu cười gật đầu. Trong phòng họp, mọi người reo hò nhảy nhót, ai nấy đều nhao nhao vây quanh Lưu Tề Vũ, hét to vào điện thoại cậu ta rằng, “Sếp Văn vạn tuế”. Náo loạn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Vãn Ninh cũng cúp máy. Cô và A Đu nói chuyện riêng đôi ba câu, lúc đặt điện thoại xuống thì không biết người đàn ông bên cạnh đã ra ngoài từ lúc nào. Văn Thiệu ngồi ở thềm cửa của gian nhà chính, nhìn qua cây lê ngỗng ở cách đó không xa mà mất hồn. “Sao anh lại ra đây?” Giang Vãn Ninh đi đến đó rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. “Anh muốn mở một cửa hàng trải nghiệm ở đây.” Văn Thiệu bỗng nói. “Để có thêm nhiều người có thể hiểu rõ và tiếp nhận cách thức huân hương truyền thống à?” Văn Thiệu gật đầu: “Thật ra cũng không phải là muốn bọn họ tiếp nhận, dù sao thì, phương thức truyền thống có đơn giản hơn nữa thì cũng cần phải được làm nóng hoặc đốt lửa, không thể so được với hương xông không dùng lửa kia.” Anh chỉ muốn có thêm nhiều người hiểu rõ hơn, đồng thời, anh cũng sẽ nghĩ cách cải tiến từng bước của quá trình huân hương rườm rà. Vừa nãy, lúc ngồi ở đây, Văn Thiệu đã nghĩ, hằng năm, cây lê ngỗng trong sân cho ra không ít trái, một mình anh dùng mấy quả lê đó thì cũng không dùng hết được. Mỗi năm du khách trên núi Thanh Nguyên cũng không hề ít, hơn nữa, mấy năm gần đây, những thị trấn lân cận cũng hưởng ứng lời kêu gọi, phát triển mạnh mẽ hình thức du lịch “nghỉ dưỡng với thiên nhiên”. Nếu có thể xây dựng được cửa hàng trải nghiệm hương đạo thì cũng có thể mang đến khách hàng cho những hộ kinh doanh xung quanh. Văn Vãn Hoa đã để lại không ít lư hương cổ và một vài dụng cụ hương đạo, chỉ cần dọn dẹp lại một chút, rồi thêm vào đó những nguyên liệu làm hương quý giá anh đã thu thập được trong nhiều năm qua, việc mở một bảo tàng cỡ nhỏ cũng không thành vấn đề. “Được đó.” Giang Vãn Ninh gật đầu, cảm thấy suy nghĩ này của anh rất hay: “Vừa hay đây là việc anh luôn muốn làm nữa.” Ban đầu Văn Thiệu mở công ty hương phẩm không hẳn là để kiếm tiền, lần này giá vốn để thúc đẩy kiểu phấn hương kia rất cao, hơn nữa, quá trình chế tác phức tạp, còn phải trải qua rất nhiều giai đoạn thủ công, lợi ích từ thành phẩm lại vô cùng nhỏ bé. Khi ấy, có rất nhiều người khuyên anh rằng, chẳng thà đổi thành hương để treo hoặc là túi thơm còn hơn, nhưng Văn Thiệu vẫn kiên trì muốn làm. Có thể lượng tiêu thụ không tốt, nhưng nhất định là phải làm. Vì loại phấn hương đó, Văn Thiệu còn đặc biệt tìm người làm ra lô huân hương bán kèm, cũng chỉ vì để người dùng có thể ngửi được mùi hương tốt nhất của phấn hương. “Nếu như cửa hàng trải nghiệm được xây bên cạnh núi Thanh Nguyên thì chúng ta cũng có thể thường xuyên tới ở.” Giang Vãn Ninh biết Văn Thiệu rất thích nơi này, cô cũng rất thích. “Được.” Văn Thiệu nắm chặt tay cô, như là nói trong vô thức: “Vậy thì làm phiền bà nhà hỗ trợ anh thiết kế bảng hiệu và logo.” Giang Vãn Ninh sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh gọi em là gì cơ?” “Bà nhà.” Văn Thiệu giả vờ điềm nhiên như không có việc gì: “Chẳng phải trong giới truyện tranh của em đều thích gọi là “bà nhà” sao?” “Ồ… đúng vậy.” Giang Vãn Ninh ngày ngày bị người ta theo đuổi gọi là “bà nhà” ở trên mạng, nhưng cô chưa bao giờ thấy thẹn thùng hay nghĩ gì nhiều về nó. Nhưng sao Văn Thiệu gọi từ này thì lại… Khiến người ta muốn đồng ý vậy chứ? “Đi thôi.” Văn Thiệu kéo cô dậy. Giang Vãn Ninh bị anh kéo vào phòng ngủ, thấy anh cởi áo thì biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi: “Anh làm gì vậy?” Văn Thiệu đóng cánh cửa sổ thủy tinh có khắc hoa văn chìm hình hoa hợp hoan lại, hời hợt nói: “Thử xem giường có chắc chắn hay không.” … Đúng là giường rất chắc chắn. Giang Vãn Ninh trải qua cả đêm vô cùng trọn vẹn mới đưa ra được kết luận này. Kể từ lúc biết được khi còn bé mình đã vớt Giang Vãn Ninh từ dưới sông lên, người đàn ông đó rất cố chấp bảo cô gọi anh là “anh trai”. Ban đầu, Giang Vãn Ninh thề sống thề chết quyết không nghe theo, nhưng sau đó lại được anh dỗ dành, cơ thể mềm nhũn, cũng dễ nghe lời hơn. Sau cùng, Giang Vãn Ninh cảm thấy anh thích xưng hô này nên trước khi nói gì thì đều sẽ thêm vào hai chữ này vào. Giang Vãn Ninh thấy ở trên núi còn có một ưu điểm… không bao giờ phải lo lắng về vấn đề cách âm. Rõ ràng là Văn Thiệu cũng nghĩ vậy. Sau đó, bọn họ lại thử nghiệm tính an toàn của giường hết lần này đến lần khác. … Ngày hôm sau, buổi sáng Giang Vãn Ninh lên chùa Thanh Nguyên trả lễ. Trước đó cô đã nhiều lần cầu Phật Tổ phù hộ cho nhân duyên của cô và Văn Thiệu, bây giờ bọn họ đã ở bên nhau thật rồi, dù sao thì cũng phải quay lại trả lễ cho Phật Tổ. Trước khi đi, Giang Vãn Ninh còn viết mấy dải ruy băng cầu phúc. Khi cô đang cúi đầu viết tên thì trụ trì Tịnh Huyền đi tới. “Văn Thiệu không đi cùng thí chủ sao?” “Đại sư biết anh ấy ạ?” Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc. “Hôm đầu tháng bảy tôi đã thấy chuỗi Phật châu tôi tặng cho thí chủ trong tay cậu ấy, hai người có duyên, tôi đã nhìn Văn Thiệu lớn lên từ nhỏ.” Giang Vãn Ninh và trụ trì Tịnh Huyền hàn huyên đôi câu về Văn Thiệu khi còn bé, cuối cùng, trước khi đi, cô hỏi: “Lúc còn nhỏ tôi từng rơi xuống nước ở nơi này…” Trụ trì Tịnh Huyền cười cười, gật đầu tỏ ý là mình vẫn nhớ. “Khi thí chủ còn nhỏ tôi còn từng ôm thí chủ cơ.” … Đi từ chùa Thanh Nguyên về, Giang Vãn Ninh đẩy cửa bước vào sân, từ xa xa đã trông thấy cửa sổ phòng sách của Văn Thiệu mở ra. Gần như là cô đã nghĩ ngay đến cảnh tượng mình gặp anh lần đầu ở đây, ngày đó anh cũng ngồi sau cánh cửa sổ ấy, cúi đầu vót trầm hương… Giang Vãn Ninh rón rén đi qua, thấy Văn Thiệu ngồi sau chiếc bàn thấp, tay anh cầm con dao nhỏ. Bây giờ anh lại không vót trầm hương, mà là bút kẻ lông mày của Giang Vãn Ninh… Giang Vãn Ninh lẳng lặng nhìn anh, nửa năm trước còn cảm thấy anh thanh cao lạnh lùng như thần tiên, bây giờ lại bị cô kéo vào phàm trần như thế này. Lén lút nhìn một lúc, cô cố ý đá mũi chân vào cái rương bên cạnh để tạo ra tiếng vang, sau đó ngẩng đầu nhìn người trong nhà. Văn Thiệu thấy cô về thì chỉ về phía cửa lớn. Mỗi một trình tự đều giống y như hôm ấy. Giang Vãn Ninh cười cười mà đi qua, bước qua cánh cửa giống như nửa năm trước, nhìn thấy bức tranh hoa hạnh ở giữa. Nhưng bây giờ, trong phòng không còn trống rỗng nữa mà lại đặt đủ thứ đồ lặt vặt của cô, có cả chiếc bánh matcha khi sáng chưa ăn hết. Giang Vãn Ninh luôn thích gọi cảnh tượng lộn xộn này là “hơi thở cuộc sống”, trong phòng sạch sẽ quá thì sẽ cảm thấy quá ảm đạm. Chẳng mấy chốc, Văn Thiệu đã đi ra khỏi phòng trong. Anh đi đến trước mặt Giang Vãn Ninh rồi dừng lại, đưa chiếc hộp trong tay mình cho cô. Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, bây giờ người này phối hợp đóng kịch với mình nhiều thật, còn tìm cả đạo cụ nữa chứ. Chỉ là, chiếc hộp này không giống với chiếc hộp ngày đó, nó nhỏ hơn một chút, là một chiếc hộp vuông vức. Thấy cô không có ý nhận lấy, Văn Thiệu lại đưa đồ về phía trước cho cô. Giang Vãn Ninh khó hiểu nhìn anh, hỏi: “Đây là gì vậy?” Văn Thiệu không trả lời, duy trì động tác đưa hộp không nhúc nhích, ra hiệu cho cô tự mở ra. Giang Vãn Ninh nghi hoặc đón lấy chiếc hộp gỗ đó, kéo khóa ra… “Cạch!” Chỉ nhìn một cái thôi là Giang Vãn Ninh đã đóng nó lại ngay. Là nhẫn kim cương. Hột to lắm. Gần như cô không dám tin vào mắt mình nữa, chỉ biết nhìn Văn Thiệu: “Anh…” Văn Thiệu chậm rãi cất tiếng hỏi cô: “Lần này không hỏi anh làm gì nữa hả?” Giang Vãn Ninh há miệng, cuối cùng vẫn hỏi theo chỉ dẫn của anh: “Anh đang làm gì vậy?” “Làm ông xã của em.” Văn Thiệu lấy chiếc nhẫn trong đó ra rồi quỳ một chân xuống. Cảnh tượng giống nhau, chỗ đứng giống nhau. Sau nửa năm, người đàn ông thuở đầu lạnh lùng đến mức khiến người ta khó lòng mà đến gần được, mà nay lại quỳ gối trước mặt cô, cầu hôn cô. Giờ phút này, tầm mắt của Giang Vãn Ninh hơi mơ hồ, cô đưa tay lau đi nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng nhiều. Văn Thiệu nắm lấy tay cô, đặt hờ chiếc nhẫn ở trước ngón áp út của cô, chỉ cần dùng sức thật khẽ thôi là có thể đeo vào. “Giang Vãn Ninh, gả cho anh nhé.” Giang Vãn Ninh chủ động duỗi ngón tay về phía trước, thế là chiếc nhẫn ấy đã lồng vào ngón áp út của cô. “Em đồng ý, Văn Thiệu.” —— Kết thúc chính văn ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương