Lan Quân
Chương 1
01.
Ta trùng sinh vào ngày cứu Cố Tri Dịch, đó là một ngày xuân nắng đẹp, hoàng gia có một trận đấu mã cầu long trọng.
*Mã cầu (cưỡi ngựa đánh bóng)
Giang Thịnh Cẩm thua ta ba trận liên tiếp, trong cơn tức giận, nàng ta vung gậy đánh về phía Cố Tri Dịch đang dẫn ngựa.
Người đã từng là công tử đệ nhất kinh thành, giờ lại trở thành một nô tài ti tiện chuyên dắt ngựa, mặc người ức hiếp.
Vì để hòa nhập với những tiểu thư danh gia vọng tộc kia, mỗi lần ra ngoài Giang Thịnh Cẩm đều sẽ mang theo Cố Tri Dịch.
Mỗi lần lên xuống xe ngựa đều chưa từng dùng băng ghế, mà đều để Cố Tri Dịch quỳ xuống đất, dùng hai tay làm bàn đạp để nàng ta lên ngựa.
Chỉ cần có chút không vừa ý, liền cầm roi đánh, khiến tất cả công tử đồng môn từng quen biết Tống Tri Dịch đều thay nhau bỏ đá xuống giếng, thậm chí vì giúp Giang Thịnh Cẩm trút giận mà số lần đánh hắn cũng tăng theo cấp số cộng.
“Muội muội Giang gia thật là có bản lĩnh, ngay cả đệ nhất công tử trước kia, bây giờ cũng trở thành ngựa nô cho nàng ta.”
Giang Thịnh Cẩm càng ngày càng kiêu ngạo, như thể đem đệ nhất công tử đẫm đạp dưới chân, mình liền trở thành người cao quý hơn.
Hành vi ngày càng trở nên quá đáng, Cố Tri Dịch thường xuyên xuất hiện với những vết thương khắp người, mặt mày u ám, nào còn nửa phần phong hoa trước kia.
Ngay cả các công tử thế gia kia cũng kinh thường chơi trò vô đạo đức như vậy, chỉ có Giang Thịnh Cẩm động một tí là lại đánh đập, mắng mỏ.
Kiếp trước ta nghĩ đến trong ngày hội lớn này, nàng hành động như thế, sẽ chỉ khiến cho thanh danh của nàng bị tổn hại mà thôi.
Trận đấu mã cầu hôm nay, chưa chắc không có các thế gia ở giữa ganh đua.
Lại không ngờ tới ta càng ngăn cản, Giang Thịnh Cẩm càng ra tay tàn nhẫn, nhìn thấy Cố Tri Dịch đầy người đều là vết roi, trong lòng ta liền tức giận, sau đó bắt đầu xảy ra tranh chấp với nàng ta.
Ta đã cứu Cố Tri Dịch, cái giá phải trả là phải chịu một roi.
Một roi của nàng ta không hề lưu tình, vết roi trên lưng ta sâu đến tận xương, một bên mặt cũng bị đầu roi quét qua, lưu lại vết sẹo không thể xóa, sau đó vì nhiễm trùng mà sốt cao, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.
Chờ khi ta khỏi bệnh, cả kinh thành đều đã tràn ngập tin đồn ta và nhi tử của tội thần đã lén lút tự định chung thân, lời đồn giế.t người, nhiều người nói xói chảy vàng.
*Nhiều người nói xói chảy vàng (Nghĩa gốc là để chỉ sức mạnh của dư luận, sau này thành ngữ này còn được dùng để diễn tả một sự việc nhiều người nói thì sẽ khó mà phân biệt được đúng sai.
Giang Thịnh Cẩm còn hết lần này tới lần khác đưa Cố Tri Dịch bị đánh cho gần chết vào trong nội viện của ta.
“Biểu muội đã thích hắn như vậy, ta tặng cho muội, dù sao cũng chỉ là một con chó mà thôi.”
Từ đó, danh tiết của ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
02.
Ta từ nhỏ đã mất mẹ, may mắn còn ngoại tổ mẫu yêu thương, nuôi nấng ta bên cạnh, xẩy ra chuyện lớn như vậy, mấy người mợ trong nhà sợ ta làm liên lụy đến hôn sự nữ nhi của mình, liền lấy cái chết bức ép, buộc ngoại tổ mẫu phải đem ta đưa về trong nhà.
“Nếu không đem tai tinh này đưa đi, mọi người sẽ cho rằng đức hạnh của cô nương như vậy đều do thái thái dạy bảo, về sau ai còn dám tới cửa cầu hôn? Về sau chúng ta cũng không dám để cho ngài dạy dỗ các cô nương khác trong nhà!”
Không chỉ cô lập, bài xích mình ta, ngay cả ngoại tổ mẫu đã lớn tuổi còn phải cõng cái danh thất đức trên lưng.
Dù ngoại tổ mẫu có cưng chiều ta đến cỡ nào, cũng không thể không đưa ta gửi về nhà.
May mắn phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, sớm đã có ý định kén rể, không cần lo lắng về việc kết hôn của ta.
Cố Tri Dịch cũng không phải có tiếng không có miếng, sau khi vào Hầu phủ ở rể, một bước lên mây.
Cho đến khi hắn bước lên địa vị cực cao, liền khép tội rồi giết hết cả nhà ta, tịch thu tài sản.
Sau đó ta mới biết được, hóa ra hắn từng có một đoạn hôn ước cùng Giang Thịnh Cẩm.
Gia đình hắn bị kết án, phụ thân hắn là trụ cột gia đình, cố hết sức lực bảo vệ được tính mạng vợ con.
Cố Tri Dịch lấy ra tín vật, đến xin giúp đỡ của Giang gia, lại bị xé bỏ hôn ước, đạp nát tín vật, vì cơm gạo tự nguyện bán mình cho Giang gia làm nô.
Những năm nay, hắn đối với Giang gia căm hận ai cũng thấy rõ, gia tộc quyền thế to lớn như vậy hiện tại lại trở nên nghèo rớt mùng tơi, ngay cả người đã kết hôn là Giang Thịnh Cẩm cũng không buông tha.
Làm cho gia đình chồng Giang Thịnh Cẩm đưa ra hưu thư, hưu nàng ta về nhà.
Mọi người đều cho rằng hắn muốn đuổi tận giết tuyệt Giang gia, lạ không ngờ rằng, hắn lại quay đầu dùng kiếm nhắm vào Vệ gia.
Toàn bộ Vệ gia đều bị chém đầu, chỉ còn lại một mình ta sống sót.
Lúc này ta mới nhận ra, không phản hắn hận Giang Thịnh Cẩm làm nhục hắn, mà là hận nàng ta đã hủy bỏ hôn ước giữa bọn họ.
Chẳng trách, vào ngày hắn biết biểu tỷ sắp gả đi, liền trắng đêm không ngủ.
03
“Tiểu thư, Cố công tử sắp bị đánh chết rồi, sao người còn không đi cứu hắn?”
Giang Thịnh Cẩm đánh đến mức gẫy gậy còn chưa hả giận, lại gọi người thay roi ngựa.
Thiếu gia tuấn tú trước kia địa vị cực cao, bây giờ lại ngã trên mặt đất, chật vật bảo vệ chỗ yếu hại, máu tươi tuôn trào thấm vào bùn đất.
“Tại sao ta phải cứu hắn? ngược lại là ngươi, sao lại quan tâm đến một nô tài chuyên dắt ngựa như vậy?”
Tế Liễu sắc mặt cứng đờ: “Không phải trước kia tiểu thư gặp cố công tử bị đánh, còn phái nô tỳ đưa thuốc mỡ qua sao? Nô tỳ chỉ là thắc mắc, vì sao hôm nay người không tiếp tục ngăn biểu tiểu thư lại?”
Ah, chỉ là đưa thuốc mỡ thì phải cứu hắn sao, thật là nực cười.
Tên chó chết này tâm nghi kị cực nặng, bị Giang Thịnh Cẩm đánh đến nỗi nằm liệt giường không dậy nổi, để đổi lấy thuốc mà phải chui qua háng nô tài, cuối cùng đổi lại được một lọ thuốc mỡ kém chất lượng.
Ta tốt bụng đưa thuốc trị thương, vậy mà sau khi thành thân lại nhìn thấy lọ thuốc kém chất lượng kia được hắn cẩn thận cất kỹ.
Có lẽ lúc đó ta nên nhận ra rằng tất cả những điều này chỉ là tình thú của đôi cẩu nam nữ đó thôi.
Cũng cho đến khi cả nhà gặp chuyện không may, ta mới biết được Tế Liễu luôn là tai mắt của Cố Tri Dịch đưa đến bên cạnh ta.
Lúc trước Giang Thịnh Cẩm bắt nàng giặt quần áo bằng nước giếng giữa mùa đông rét buốt, tay nàng ta bị lạnh đến đỏ tím, lang trung mà đến chậm thêm một chút, đôi bàn tay đó liền bị phế.
Là ta cúi đầu với Giang Thịnh Cẩm cứu nàng ra, nhưng lại quên mất rằng khế ước bán mình của nàng ta vẫn nằm trong tay Giang gia, kết quả nha hoàn đó cũng không được tính là của ta, lại bởi vì Giang Thịnh Cẩm khóc lóc kể lể với ngoại tổ mẫu, làm ta bị phạt quỳ.
Lần đầu tiên ngoại tổ mẫu sắc mặt nghiêm nghị nói: “Trên đời có biết bao bất công, đau khổ, chẳng lẽ chỉ cần con gặp được một người là sẽ quản một người hay sao?”
Lúc đó ta còn quá ngây thơ, chấp nhận hình phạt mà lại không chịu nhận sai: “Ít nhất hôm nay con có thể thay đổi vận mệnh của một người.”
Mạng sống của người hầu không phải là mạng, nếu hai tay nàng ta bị hoại tử, Tế Liễu sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, điều tiếp theo chờ đợi nàng ta, sẽ chỉ là một số phận bi thảm hơn.