Lan Quân
Chương 2
Tâm địa lương thiện không phải là chuyện xấu.
Thế nhưng từ ngày đó trở đi, ta cũng hiểu được, điều kiện tiên quyết để có một trái tim nhân hậu là phải biết bảo vệ thật tốt chính mình trước.
Chính đôi bàn tay này được ta cứu, vào hôm nay, lại đẩy ta vào dưới roi của Giang Thịnh Cẩm.
Ta luôn nghi ngờ mình bị đẩy ra ngoài, nhưng sau khi ta chịu một roi, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, sau đó liền bị dọa ngất đi, khi tỉnh dậy thì đã có rất nhiều chuyện tồi tệ xảy ra, chuyện ngày đó, đã không thể truy cứu.
Ngày Vệ gia bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, Tế Liễu trở thành thiếp thất của Cố Tri Dịch, nàng ta mặc đồ lụa quý giá từ trên cao nhìn xuống ta.
“Chờ tiểu thư gả tới, ta sẽ cầu xin nàng đưa ngươi đến Trang Tử an ổn sống qua ngày, cũng xem như báo đáp ân tình năm đó của ngươi.”
04.
Ta thương hại nhìn về phía Giang Thịnh Cẩm, một bên giải thích cho Tế Liễu.
“Ngươi không hiểu, đây cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt trong nhà, ngươi xem các phu nhân nhìn như ngồi ngay ngắn trên bục cao, thật ra là đang giúp các công tử chọn người phù hợp.”
“Ta làm muội muội, sao có thể vì một nô tài chuyên chăn ngựa mà làm trái lại biểu tỷ được?”
“Trong trường hợp như vậy, mỗi lời nói cử động điều đại biểu cho gia tộc. Biểu tỷ chỉ có vóc dáng xinh đẹp, ngược lại cũng không thông minh cho lắm, các biểu huynh Giang gia sao lại không ngăn cản?”
“Dù sao, cũng chỉ có các biểu huynh có tư cách để giáo dục biểu tỷ.”
Chưa đầy thời gian nửa tách trà, Tế Liễu liền nói dối đi vệ sinh rồi vội vàng rời đi, hướng mà nàng ta đi, chính là nơi mà đám công tử đang nói chuyện.
Đúng lúc này, giải thưởng của trận đấu mã cầu cũng được đưa đến trước mặt ta.
Là một cây trâm phượng hoàng bằng hồng ngọc do hoàng cung chế tạo, đồ tốt như vậy ở ngoài không thể mua được.
Giang gia là văn thần, hiếm có cơ hội nhận được ân huệ từ trong cung, Giang Thịnh Cẩm vốn trông cậy vào chiếc trâm cài này để nổi bật giữa các cô nương Giang gia đâu!
Thấy Giang Thịnh Cẩm định dừng tay, ta giơ cây trâm kia lên, xách theo làn váy chạy tới, ngay trong tầm roi ngựa của nàng.
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những tiểu thư xung quanh muốn nhìn đến đồ ban thưởng nghe được.
“Biểu tỷ, không phải muội muốn đoạt chỗ tốt của tỷ, muội cũng đã nhường tỷ ba bàn, không nghĩ tới vẫn là thắng hiểm.”
“Nếu biểu tỷ vì bỏ lỡ đồ vật yêu thích mà tức giận, muội muội liền đem cây trâm này tặng cho tỷ thì thế nào? Dù sao hầu phủ được thưởng rất nhiều, muội cũng không thiếu một cây trâm như vậy.”
Ngay khi Giang Thịnh Cẩm chuẩn bị dừng tay, lại bị ta kích thích cơn giận, chiếc roi mang theo tiếng xé gió lại tiếp tục hướng về phía Cố Tri Dịch đánh tới.
“Ta mới không phải tức giận vì cây trâm rách này, ta chỉ là tức giận mình thua cầu! Đều do tiện nô này, không hầu hạ ngựa của ta cho tốt!”
“Trái cầu quyết định thắng thua vừa rồi chỉ kém mảy may, nhưng con ngựa này lại không chạy nhanh như ngày thường!”
Chung quanh có người không quen nhìn tính tiểu thư của nàng, liền chế nhạo nói: “Tài nghệ không bằng người thì cũng thôi đi, mã cầu thắng thua cũng trách tội lên ngựa nô nhà mình.”
“Không sai, mọi người có thể thấy rõ ràng, một ván phân định thắng thua vừa rồi chênh lệch rất xa đó!”
Giang Thịnh Cẩm càng lúc càng tức giận, trút hết cơn giận lên roi, Cố Tri Dịch lúc đầu có thể chặn được, nhưng dần dần cũng bất lực không thể tránh né, phía sau lưng trải rộng vết roi.
Chờ khi ca ca của Giang Thịnh Cẩm chạy tới, Cố Tri Dịch chỉ còn lại một hơi.
05.
Đầu Giang Thịnh Lượng sắp nổ tung, cô muội muội này trong phủ không biết trái phải thì cũng thôi đi, làm sao trong loại trường hợp này còn dám làm ầm ĩ đến như vậy.
Bây giờ cũng không biết có bao nhiêu vị phu nhân đều nhìn thấy, đừng nói đến việc thành hôn của các tỷ muội trong nhà bị ảnh hưởng, ngay cả hôn sự của các nam tử trong nhà cũng phải chịu liên lụy.
“Tiểu thư sợ là bị động kinh, còn không nhanh đỡ tiểu thư về!”
Nhiều người xem như vậy, dù muốn đổ hết tội lên Cố Tri Dịch thì có lẽ cũng đã muộn.
Nhưng hết lần này tới lần khác Giang Thịnh Cẩm lại không cảm kích: “Ngươi mới là người bị động kinh, rõ ràng là Cố Tri Dịch sai, một tên ngựa nô, đánh thì đánh thôi, đánh chết cũng là đáng đời!”
Nàng phất tay lại một roi đánh xuống, ta sớm nhận ra Tế Liễu đã lặng lẽ quay trở lại sau lưng ta, ta lúc nào cũng chú ý đến.
Quả nhiên, nàng ta nhân lúc mọi người không để ý đưa tay ra, ta đưa cây trâm trong tay cho những tiểu thư muốn nhìn phần thưởng, liền thuận thế đẩy người.
“A ——”
Tế Liễu cũng đã ngã nhào vào người Cố Tri Dịch, chịu một roi.
Cố Tri Dịch kêu đau một tiếng, trực tiếp tỉnh lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ta nhân cơ hội nổi giận: “Biểu tỷ đánh nô tài nhà mình thì cũng thôi đi, thế nào ngay cả nha đầu của ta cũng đánh!”
Giang Thịnh Cẩm luôn thích đối nghịch với người khác, lại đã quen đối nghịch với ta.
“Nha đầu này rõ ràng là ngươi từ chỗ ta cướp đi, khế ước vẫn còn ở Giang gia! Đều là nô tài của ta, sao lại không được đánh!”
Ta giả vờ tức giận đến bật khóc: “Biểu tỷ đã nói như thế, vậy nha đầu này liền trả lại cho tỷ, cũng là ta ngốc, người đều đã cướp, thế nào lại không đem khế ước cướp tới, còn để nàng ta hưởng tiền lương của quản sự nha đầu chứ.
Các quý nữ bên cạnh sớm đã không chịu nổi đánh vẻ hung hăng vênh váo của nàng ta, tất cả đều đến an ủi, lôi kéo ta rời khỏi chỗ thị phi này.
Trong lòng ta thầm vui mừng, dứt thoát quăng đi hai cái tai họa chân ngoài dài hơn chân trong, vui sướng biết bao!
Nhưng không ngờ, vừa định rời đi thì có một bàn tay nắm lấy vạt váy.
“A Quân…cứu ta, dẫn ta đi…”
“Cầu ngươi……”
Ta quay đầu nhìn bàn tay gầy guộc nhuốm máu in trên gấu váy, bỗng nhiên sắc mặt lạnh xuống.
Quay người nhìn về phía quý nữ vừa biểu diễn kiếm vũ xong.
“Mượn bảo kiếm của ngươi dùng một lát—“
06.
Trường kiếm dài sắc bén trên tay ta hạ xuống, cắt đứt vạt áo.
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, mũi kiếm lạnh băng đã kề sát gáy hắn.
Ta cười lạnh: “Tên ngựa nô này của biểu tỷ đúng là gan lớn, dám gọi khuê danh, níu quần áo của ta, chẳng lẽ coi thường ta không có chỗ dựa, mới dám hủy danh dự của ta như vậy?”
Giang Thinh Cẩm lại giống như bắt được nhược điểm của ta, hừ một tiếng: “Ngươi tức giận như vậy làm gì? Không phải là làm chuyện gì xấu không thể lộ ra ngoài, muốn giết người diệt khẩu chứ! A Quân, A Quân, gọi thật thân mật nha!”
“Đã vậy thì ta muốn hỏi biểu tỷ một câu.”
“Có liên quan gì đến ta!”
“Nếu không phải biểu tỷ những năm nay đi chỗ nào cũng đều mang theo tên ngựa nô này, hắn há lại biết khuê danh của các tiểu thư? Trước giờ giữa các tỷ muội xưng hô đều không có cái gì kị húy, nhưng dựa vào dăm ba câu gọi như vậy, vì bảo toàn mặt mũi của gia tộc, cũng chỉ có thể cắt tóc vào chùa làm ni cô đó.”