Lan Quân
Chương 6
“A Dịch chỉ nói không cho phép nam nhân khác đụng vào ngươi, nhưng trong lòng ta tức giận, nên đành để nha đầu này thay ngươi nhận đi. Ai bảo ngươi đã rơi vào hoàn cảnh này còn câu dẫn nam nhân đối với ngươi nhớ mãi không quên, đây chính là kết cục.”
Tế Liễu đi theo phía sau nàng ta, trước khi đi còn quay lại nhìn ta với ánh mắt thương hại: “Nếu là ta trung thành với ngươi, hôm nay chính là kết cục này, cố mà trân trọng khoảng thời gian còn có thể nghe được giọng của nàng ta đi, đến sáng sớm ngày mai, nàng ta sẽ bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất.”
Hai tay của ta gần như muốn khảm vào tường, ta nhìn chằm chằm vào Tế Liễu: “Tại sao?”
Đáy mắt của Tế Liễu bộc lộ chút hận ý: “Ngày đó thời điểm phu nhân cầm lấy khế ước của ta mà uy hiếp, còn nói sẽ bán ta vào kỹ viện hạ đẳng nhất, mấy năm nay không có khi nào ta không lo sợ, nha hoàn hồi môn của người khác đều sẽ được làm thông phòng cho cô gia, còn ta chỉ là đổi cái địa phương tiếp tục làm nô tài. Ngươi chỉ là cứu ta, lại không nghĩ tới vì ta sắp xếp một tương lai tốt đẹp, bằng vào cái gì mà ngươi muốn ta phải báo đáp ân nghĩa!”
Ta không để ý đến khế ước, bởi vì trong phủ Hoài Ninh Hầu căn bản không có khế ước của nàng ta, mọi người trong phủ hầu như đều là thương binh già yếu tàn tật cùng gia quyến của những thân binh đã chết.
Nhưng bao năm qua phàm là nàng hướng ta nhắc đến một chữ, làm sao ta lại không giúp nàng ta giải quyết một cái khế ước cho một nha hoàn, với địa vị của mình, ta hoàn toàn có thể giúp nàng ta làm một bản khế ước hoàn toàn mới.
Nàng không thể báo đáp ân nghĩa thì thôi, lại có thể cúi đầu trước những lời đe dọa ác độc nhất, trở thành quỷ lôi chôn ở bên cạnh ta.
Kỳ thật bây giờ xem ra, khế ước so với dung mạo, có vẻ như cũng không có quan trọng như nàng nói.
Đêm đó ta không nghe thấy thanh âm của Tân Hà, chỉ có những lời ô ngôn uế ngữ khiến người buồn nôn, ghê tởm phát ra. Trong kho củi trống rỗng, trên tường tràn đầy dấu tay đẫm m/áu.
Mười ngón tay của ta tróc ra, mơ hồ để lộ ra những đoạn xương trắng bóng.
Tế Liễu nói vì để không phát ra âm thanh, Tân Hà gần như đã cắn nát đầu lưỡi, bị làm nhục cả đêm, vậy mà vẫn còn sức trốn thoát hai đại hãn kiềm chế mà trốn đi.
“Xem ra nàng ta cũng không có ngu trung đến mức chế.t vì ngươi.”
Chỉ có ta biết, phụ thân nàng là thân binh của phụ thân ta, sau khi vì phụ thân bị trọng thương tiếp tục làm binh trong Hoài Ninh Hầu phủ, nữ nhi của hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi cái chế.t.
Ta thoáng giật mình sau đó trong lòng đau đớn, Tân Hà biết võ, nàng có năng lực phản kháng, nhưng đêm qua ngay cả một chút giãy dụa ta cũng không nghe thấy.
Nàng vì bảo tồn sức lực.
Ngược lại ta hy vọng nàng vì chính mình mà chạy trốn.
Trốn đi, Tân Hà, đừng vì ta, hãy vì chính mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại vì ta.
“Tiểu Thư, trà nguội rồi.”
Ta từ trong đoạn ký ức thống khổ kia tỉnh lại, đặt chén trà xuống.
“Ngày mai đưa tới cho nàng ta chút thuốc trị thương, cho thêm một chút phủ nhan cao, tìm người giả làm thương nhân ở bên ngoài phủ rao hàng, đợi đến lúc nàng muốn lần thứ hai, nhất định phải gọi người báo cho Giang Thịnh Cẩm biết.”
Ác nhân tự có ác nhân trị.
Hiện tại, ta sẽ tiêu diệt những kẻ xấu trước.
14.
Bên trong chuồng ngựa, Giang Thịnh Cẩm mặc y phục của nha đầu hạ đẳng đang cầm roi tra hỏi Cố Tri Dịch.
“Đúng là chó cắn thì không sủa, ngươi còn lưu lại một tay, bây giờ lời đồn đại bên ngoài bay khắp trời, nhất định là nửa miếng ngọc ngươi lén giấu đi kia đã lộ ra ngoài!”
“Nửa miếng ngọc kia ngươi đem thế chấp ở hiệu cầm đồ nào, mấy ngày nay ca ca ta sắp đem các hiệu cầm đồ trong kinh thành đều đào ba tất đất cũng không tìm được!”
Tay phải của Cố Tri Dịch vô lực rũ xuống, khuôn mặt dù lạnh lùng, nhưng sắc mặt lại trông rất tốt.
Mấy ngày nay Giang Thịnh Lượng thường xuyên ép hỏi hắn, còn muốn nghiêm hình bức cung, nhưng hắn đã không còn là thiếu niên u ám trầm mặc trước kia, nhiều năm chìm nổi trong quan trường, nắm một cái nha dịch đối với hắn cũng không phải là chuyện khó, thậm chí đổi khách thành chủ, làm cho Giang Thịnh Lượng giúp hắn tìm thuốc.
Ngay cả gân tay bị đứt cũng đã được nối lại, chỉ là về sau không thể dùng nhiều lực, chỉ cần dùng sức tay sẽ run lên, viết chữ vẽ tranh càng là vọng tưởng.
Thấy Cố Tri Dịch không trả lời, Giang Thịnh Cẩm lại vung roi lên: “Ngươi thích bản tiểu thư đến vậy sao? Đều từ hôn còn giữ tín vật đính hôn không buông! Ngươi ngoan ngoãn nói ra miếng ngọc kia đang ở đâu, bản tiểu thư có thể cân nhắc cho ngươi nếm chút ngon ngọt, như thế nào?”
Cố Tri Dịch cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Nói nghe một chút?”
Giang Thịnh Cẩm vũ mị cười một tiếng, có chút đắc ý nói: “Ngươi muốn gì, bản tiểu thư đều đồng ý với ngươi, điều kiện tiên quyết là phải đưa miếng ngọc bội kia cho ta.”
Đến bây giờ nàng ta vẫn cho rằng lời đồn đại bắt nguồn từ nửa miếng ngọc bội kia, chỉ cần không bị người khác cầm được đồ thật, thì vẫn còn chỗ trống để cữu vãn.
Cố Tri Dịch khó chơi, chỉ có mỹ nhân kế vẫn còn chưa dùng qua, bây giờ đại tiểu thư Giang gia hạ mình, không tiếc lấy thân làm mồi, đối phương quả thật mắc câu.
Bất quá là ham sắc đẹp của nàng mà thôi.
“Trước tiên ta muốn thu chút tiền lãi, bằng không tại sao ta phải tin ngươi?”
“Cởi quần áo ra.”
Giang Thịnh Cẩm níu chặt cổ áo của mình, nuốt nước bọt, âm thanh mắng chửi suýt nữa thốt ra.
Cố Tri Dịch mỉa mai nói: “Trọng thương của ta còn chưa lành, tay phải còn bị thương, có thể làm gì với ngươi chứ? Bất quá chỉ muốn nhìn chút thành ý của đại tiểu thư, xem ra, đại tiểu thư cũng không có chút thành ý gì.”
Hai má của Giang Thịnh Cẩm đỏ ửng, cuối cùng vẫn buông lỏng tay, cởi từng kiện quần áo, quần áo mùa xuân mỏng nên rất nhanh đã cởi gần hết, lộ ra cánh tay trắng nõn, bắp chân cùng cần cổ.
Nàng ta nhìn sắc mặt của Cố Tri Dịch, thấy đối phương vẫn chưa vừa lòng mà nhìn mình, quyết định tiếp tục cởi, sau cùng chỉ còn một cái yếm trên người.
Cái lạnh lan tràn, nàng vòng tay ôm lấy mình, xấu hổ đến mức nước mắt rơi như mưa: “Ngươi thực sự phải khi dễ ta đến chế.t mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Cố Tri Dịch nhặt một bộ y phục lên và khoác trên người nàng ta, trong lòng Giang Thịnh Cẩm vui mừng, rốt cục hắn cũng không đành lòng làm mình khó xử.
Ngay cả khi Cố Tri Dịch càng ngày càng đến gần tai nàng, nàng cũng không hề phản kháng, thậm chí trên mặt còn nổi nên đỏ ừng.
Nàng nghĩ, nếu Cố Tri Dịch có công danh trên người, nàng cũng không phải không đồng ý gả cho hắn, dù sao thanh danh của mình là bị hắn liên lụy, hắn cũng sẽ không để ý.
Nhưng lời nói tiếp theo của Cố Tri Dịch lại khiến nàng ta như rơi vào hầm băng.
Cố Tri Dịch ngả ngớn nói: “Thân thể của đại tiểu thư cùng những nữ nhân khác cũng không có gì khác biệt, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu đặc biệt, bây giờ xem ra cũng chỉ là dong chi tục phấn.
*Dong chi tục phấn: sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.