Lan Quân
Chương 9
Ba năm sau, Nghiêm Bái đại thắng trở về, dùng quân công cùng binh quyền để đổi lấy ta, nhưng Cố Tri Dịch lại nói ta đã ch.ế.t từ lâu, trong phủ cũng không có người nào tên Lan Quân.
Ta chịu khổ ba năm, nuôi dưỡng từng con ngựa khỏe mạnh đến trưởng thành, vào ngày nhận được tín hiệu, thả đi tất cả ngựa, gây ra hỗn loạn, sau đó trói chặt mình vào phía dưới bụng của Hãn Huyết Bảo mã, một con ngựa có linh tính nhất, tránh thoát khỏi cơn mưa đao kiếm, cuối cùng lại nhìn thấy ánh sáng.
Ta khổ tâm trù tính trốn thoát, hắn lại nói là do hắn thả ta đi, có bao nhiêu hoang đường cùng buồn cười.
“Còn biểu tỷ của ta thì sao? Đời này, ngươi lại muốn biểu tỷ như thế nào?”
Cố Tri Dịch suy nghĩ hồi lâu: “Khi còn nhỏ nàng ấy từng bị lạc ở chùa Hương Sơn, đáng thương nhưng lại rất lễ phép, khi đó trong nhà ta cũng vừa gặp biến cố, trong lòng nàng ấy cũng có đau thương, đồng bệnh tương liên. Mặc dù tính tình của nàng ấy ương ngạnh, ức hiếp nàng, ta cũng không thích, nhưng nhìn vào tình cảm khi còn nhỏ, ta chỉ nạp nàng ấy làm lương thiếp, địa vị vĩnh viễn thấp hơn nàng, như vậy nàng đã hài lòng chưa?”
Đúng lúc này, Giang Thịnh Cẩm tìm tới.
“Khách quý không có mặt, rượu cũng ngừng đưa lên, cha để ta tới tìm ngươi!”
Sau khi Cố Tri Dịch rời đi, Giang Thịnh Cẩm tiến tới thì thầm vào tai ta.
“Thế nào? Hiện tại ngươi đang hối hận sao? Chỉ tiếc, ngươi có lấy lòng như nào cũng vô dụng thôi. Chờ A Dịch trở thành Tể Tướng, ta sẽ làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, một cái vương phủ dựa vào vinh quang của tổ tông mà kéo dài hơi tàn, làm sao có thể so được với Tể tướng? Ngươi sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!”
Ta mỉm cười nói: “Vậy trước tiên cung chúc biểu tỷ, tìm được giai tế, vui kết lương duyên.”
Giang Thịnh Cẩm đuổi kịp bước chân của Cố Tri Dịch, đỡ lấy hắn, hắn cũng không có từ chối.
Bọn họ rời đi, Tân Hà mới từ trong chỗ tối bước đến bên cạnh ta: “Hương đại phu nhân mua đều là những loại hương không ra gì, canh giải rượu trong nội viện của đại tiểu thư cũng đã được nấu xong, bên trong bỏ thêm nguyên liệu, em nhìn những thứ kia đều là những món tầm thường, liền giúp các nàng đổi thành món khác, đảm bảo tối nay liền có thể mang thai!”
Ta bật cười: “Chờ đại cữu mẫu song hỉ lâm môn, không lấy thêm chút tiền thưởng cũng thiệt thòi em đã quan tâm như vậy.”
Trong hang sói cũng dám uống say, tiên nhân khiêu chính là loại người này.
*Tiên Nhân Khiêu (仙人跳 ): là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy.
19.
Sáng sớm hôm sau, ngoại tổ mẫu đánh thức ta dậy khỏi giường, giúp ta mặc quần áo với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó chỉ huy Tân Hà thu dọn đồ đạc.
“Thu dọn đồ đạc, về Hầu phủ đi, người bên ngoài hỏi tới, chỉ cần nói phụ thân con hồi kinh, chúng ta sớm trở về để thu xếp mọi việc trong nhà.”
Sau đó có ma ma từ Giang gia vừa đi dò la về bẩm báo, tìm hiểu hết những chuyện xảy ra, rồi kể cho chúng ta nghe.
Người ta nói rằng Cố Tri Dịch sau khi say rượu đi nhầm viện tử, vậy mà đi vào phòng Giang Thịnh Cẩm, chờ đến buổi trưa ngày hôm sau cũng không thấy Giang Thịnh cẩm ra khỏi phòng, còn tưởng rằng thân thể nàng xảy ra việc gì, kết quả đẩy cửa vào kiểm tra, đầy mắt đều là cảnh tượng khó coi.
Vợ chồng đại phòng vốn định lấy lý do hai người có hôn ước, thuận nước đẩy thuyền, đem Giang Thịnh Cẩm gả cho Cố Tri Dịch.
Nhưng Cố Tri Dịch lại không đồng ý, nói rằng người lúc trước từ hôn là Giang gia, bây giờ bày ra mưu kế này cũng là Giang gia, tín vật cùng hôn thư đều không có, hôn ước liền không thể thực hiện được
Muốn hắn chịu trách nhiệm cũng được, nhưng chỉ có thể làm thiếp thất.
Nghe nói đại cữu cậu tức giận đến tái mét mặt mày, ông làm quan lớn tam phẩm, làm sao đích nữ có thể làm thiếp cho người ta được?
Cố Tri Dịch mềm cứng đều không ăn, phất tay áo rời đi.
Giang gia cũng không phải là người ăn chay, từ hiệu cầm đồ ở ngoại ô kinh thành chuộc về một miếng ngọc bội, chính là cá lọt lưới lúc trước chưa bị tiêu hủy, đúng lúc này thân thể của Giang Thịnh Cẩm lại xảy ra vấn đề, bí mật mời nữ y đến, hơn phân nửa là có thai.
Theo luật pháp của triều đại này, tín vật đính hôn có thể làm bằng chứng Cố Tri Dịch bội ước, báo cáo lên Thuận Thiên phủ, đưa hắn ta lên công đường.
Tội danh vứt bỏ vợ cả, đủ để cho hắn bị các thanh lưu bảo thủ chán ghét.
Đại cữu cậu vừa uy hiếp vừa hứa hẹn, lấy tiền đồ của Cố Tri Dịch uy hiếp, lại hứa hẹn của hồi môn phong phú. Cố Tri Dịch dù có biệt khuất, cũng không thể không đồng ý cưới Giang Thịnh Cẩm làm vợ được.
Vì vậy Cố Tri Dịch còn chuyên môn ngồi chờ ngoài cửa Hầu phủ để cùng ta giải thích.
“Căn bản là không có nửa miếng ngọc nào hết, đó là do ta bịa ra để lừa bọn họ! Nàng cùng ta đều là người trùng sinh, nàng cũng biết ta không có miếng ngọc nào cả mà? A Quân, nàng hãy tin ta!”
Ngay cả màn xe ta cũng không vén lên: “Đương nhiên là ta tin ngươi.”
“Chỉ cần nàng tin ta, dù ta có phải chịu bao nhiêu ủy khuất, cũng đáng…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, ta đã cười: “Bởi vì miếng ngọc bội kia là ta sai người căn cứ vào lời bịa đặt của ngươi mà làm ra, sau đó đưa đến hiệu cầm đồ.”
“Ngươi cùng biểu tỷ cấu kết với nhau làm việc xấu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, là trời đất tạo nên một đôi, ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn các ngươi người hữu tình bị chia cắt được?”
Ta âm dương quái khi bắt chước lời hắn nói ngày đó: “Ta sẽ cưới nàng làm quý thiếp ~ nhìn vào tình cảm khi còn bé nạp nàng ấy làm lương thiếp ~ vị trí chính thê bất quá chỉ là sản phẩm để thông gia ~”
“Vậy thì ngươi phải có cái bản lĩnh kia mới được, đồ phế vật vô dụng, mỗi ngày chỉ biết mơ mộng.”
20.
Ngày phụ thân trở về, ta có chút hoảng hốt, trong đầu tràn ngập ký ức đời trước, trong cung xảy ra chính biến, Cố Tri Dịch gạt ta rời kinh, giả truyền thư tay của ta cho phụ thân để cầu cứu.
Khi đó, phụ thân đã không còn binh quyền, mười vạn quân Vệ gia đều bị phân tán vào các châu phủ.
Nhưng ông vẫn mang theo những thương binh trước kia cùng ra chiến trường trong phủ Hoài Ninh hầu đến cứu ta.
Chờ đợi ông chính là một hàng mũi tên dày đặc và cơn thịnh nộ trước khi lâm chung của Hoàng đế.
Thánh chỉ để Cố Tri Dịch đích thân giám sát việc hành quyết, chứng minh mình trong sạch, mà ta là thê tử của Cố Tri Dịch đã không còn là người nhà Vệ gia.
Hắn vẫn phân rõ giới hạn, đưa ta một bức hưu thư, hắn nói: “Bệ hạ nhìn vào tình nghĩa của ta mà tha cho nàng một mạng, nàng cũng đừng trách ta, ai bảo cha nàng lại đi mưu phản làm gì.”
Buồn cười chính là, phụ thân hắn cũng là tội thần mưu phản, thậm chí chứng cứ đều là ta thay hắn tiêu hủy.
Bây giờ những điều này đã không còn quan trọng nữa, tất cả sẽ trở thành quá khứ sau khi hoàng đế băng hà.
Trước khi phụ thân bị chém đầu, ta đã đến gặp ông lần cuối cùng.
Ông nói: “Ta biết nữ nhi của mình sẽ không bao giờ hèn mọn cầu xin thương xót, cho dù là đối với phụ thân của mình.”
“Nhưng ta không dám đánh cược khả năng đó, nếu con thật sự xẩy ra chuyện, ta thật không biết phải giải thích thế nào với mẹ con dưới cửu tuyền.”
“Lan Quân, sống tốt nhé, quân Vệ gia còn đang đợi con dẫn dắt bọn hắn đoàn tụ.”