Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 18: Tâm cơ thâm trầm
Lão phu tử liều mạng chớp chớp mắt nghe tiểu gia hỏa này nói. Hắn mơ hồ cảm giác được những lời này như là không phải từ trong miệng Lăng Thiên phát ra vậy. Ít nhất hắn cảm giác dược tiểu gia hỏa này đang nói loạn xạ cả lên, hắc bạch lẫn lộn nhưng lại không tìm ra chỗ nào không đúng để phản bác.
Nhìn Lăng Thiên với bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, lời nói tràn đầy chính nghĩa làm cho lão phu tử cảm giác được tinh thần của mình có chút không ổn định. Tiểu tử kia rõ ràng đang làm loạn một cách vô lý lại còn vô cớ đánh người nữa nhưng hết lần này đến lần khác lại nói rất có lý, b dáng lại cực kỳ ủy khuất, năng lực bẻ cong sự thật của tiểu tử này có thể nói là xuất thần nhập hóa, có thể đem sự việc hắn hoàn toàn sai nói thành một việc đúng, lời nói nhỏ nhẹ như đang chịu ủy khuất rất lớn. Lão phu tử thở dài một hơi, hắn có cảm giác không phải đang nói chuyện với một tiểu tử năm tuổi mà là một lão hồ ly ngàn năm. Đây thật sự là một tiểu hài tử năm tuổi sao?
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Tần đại tiên sinh như đang chờ hắn trả lời xác nhận. Tần đại tiên sinh đành phải ho khan vài tiếng liếc mắt Lăng Thiên một cái liền bình tĩnh nói: "Lúc đó quả thực lão phu nghe Lăng Chân thiếu gia mở miệng mắng thế. Bất quá chỉ là một tiểu hài đồng nhỏ tuổi bị chọc giận quá nên không kiềm chế được mà thôi. Khụ khụ khụ..."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lẫn nhau.
Ở thời đại này nặng nhất là tôn ti, nếu như Lăng Chân quả thực mắngị đánh một trận cũng không quá đáng gì. Vô luận Lăng Thiên có thân phận là một đồng học hay là một đại ca mà nói thì những lời Lăng Chân mắng quả thực không nên. Lăng Không tuy là nghĩa tử của Lăng Chiến nhưng thân phận của hắn có tôn quý hơn nữa cũng là do Lăng Gia cấp. Nói như vậy thì hai phụ tử Lăng Chân chỉ là hai hạ nhân cao cấp mà thôi! Hạ nhân dám nhục mạ con của chủ nhân mình thì bị đánh chết cũng không quá đáng.
Lăng Không biến sắc, vội vàng tiến lên từng bước quỳ xuống: "Lăng Không dạy con không tốt xin nghĩa phụ trách phạt!" Trong lòng hắn mặc dù căm hận vô cùng nhưng không biết phải phải làm gì. Con mình nói như vậy là thật, hơn nữa còn có nhân chứng nữa thì mình có nói gì cũng vô dụng. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên rất bình thường nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán. Tiểu hài tử này có tâm tư thâm trầm vô cùng. Thực không nghĩ ra hai phụ tử không có đầu óc là Lăng Chiến và Lăng Khiếu lại có được một hậu nhân tâm cơ thâm trầm như vậy.
Lăng Chiến âm trầm nói: "Thôi ngươi đứng lên đi" Nói thật, lão gia tử khi nghe được câu Lăng Chân mắng ra câu kia mặc dù còn chưa rõ thật giả liền đột nhiên giận dữ vô cùng. Lăng Thiên là ai? Đó chính là con ruột của con mình! Chỉ cần nhìn tướng mạo thôi cũng biết đó là do từ một khuôn đúc ra. Vậy mà có người dám mắng cháu mình là "Tiểu tạp chủng!" Lăng lão gia tử thậm chí cho rằng Lăng Thiên đánh hơi nhẹ tay.
Trong lòng Lăng Thiên mừng rỡ không thôi. Hiện tại Lăng Chân không có ở đây thì không phải mình nói cái gì cũng đúng sao? Huống chi mình chỉ nói sự thật có chút chênh lệch mà thôi. Mình khi dễ Lăng Chân thì sao? Dẫn dắt hắn nói ra câu kia như thế nào thì mình không hề nói nhắc đến một chử. Chỉ đem trọng điểm đặt lên vài chữ trong câu nói của Lăng Chân mà thôi.
Mà tính tình Tần đại tiên sinh trời sinh cổ hủ. Nói một là một mà hai là hai, cũng không muốn dấu diếm sự thật lại càng không nhắc đến chi tiết trong khi mình cãi cọ. Càng huống chi một khi Tần đại tiên sinh nói rõ ra mọi chuyện sau đó lại chỉ trích Lăng Thiên sai thì rất khó đoán trước Lăng lão gia tử có thái độ gì. Dù sao mình là thân tôn tử của lão gia tử mà. Còn Lăng Chân chỉ là con của nghĩa tử hắn thôi. Bên nào nặng bên nào nhẹ Lăng Thiên tin rằng Tần đại tiên sinh có ngu ngốc như thế nào cũng có thể nhận ra.
Nếu vạn nhất Tần đại tiên sinh nói ra, như vậy câu mắng của Lăng Không cũng để đó, có trách phạt mình cũng trách phạt nhẹ mà thôi, ngược lại trong lòng sẽ lưu lại một ấn tượng xấu với lão gia tử! Một khi một ấn tượng như vậy đã hình thành, thì thanh danh của Tần đại tiên sinh cũng sẽ sạch sẽ. Hơn nữa lại còn với Lăng gia! Lăng Thiên hiểu rõ tâm tư của Tần đại tiên sinh, quả nhiên lão tiên sinh này phản ánh so với mình dự đoán không hề sai biệt!
Mà Lăng Thiên dùng một chiêu rất lợi hại, đó là vừa mở miệng liền tự nhận mình sai lầm. Thừa nhận mình sai ngay từ đầu, còn lấy những điều mình nghĩ trong lòng nói ra. Lăng lão gia tử hiển nhiên sẽ thông cảm cho hắn, một tiểu hài tử năm năm qua 'vô câu vô thúc' thì đột nhiên Lăng lão gia tử 'tặng' cho hắn một đại sư phụ liền trở nên mất tự do đương nhiên sẽ mất hứng. Sợ rằng một người lớn cũng không dễ dàng tiếp nhận được.
Lăng Thiên cũng truyền lại cho bọn hắn một tin tức: Chương trình học nặng như thế đối với một tiểu hài tử năm tuổi như hắn mà nói quả thực là rất khó tiếp thụ nổi. Điểm này cũng có thể nói cho mẫu thân và nãi nãi mà thôi, gia gia và phụ thân mình là hai đầu gỗ mà. Lăng Thiên cũng không quan tâm hai người họ nghĩ thế nào mà chỉ hy vọng có thể biết rằng Lăng Chân mắng mình, hơn nữa lại mắng rất khó nghe là đủ rồi.
Mọi người đều nhìn lẫn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải.
Lăng lão phu nhân ho nhẹ hai tiếng: "Lăng Không, trước tiên ngươi đi xem thử Tiểu Chân bị thương ra sao? Chiếu cố nó cho tốt. Còn lang trung cũng chưa đến nữa, quả thực khiến cho lão thân hao tổn tâm tư mà" Lời nói này có ý tứ muốn đuổi người: "Việc còn lại là chuyện của nhà ta, ngươi không được phép tham gia".
Hận ý trong mắt Lăng Không chợt lóe lên liền cuối đầu cung kính: "Rõ! Hài nhi xin phép cáo lui. Hôm nay làm cho Thiên thiếu gia bị ủy khuất nên khi hài nhi trở về nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử kia".
Lăng lão phu nhân bình thản nói: "Quên đi, đều là hài tử không hiểu chuyện mà thôi. Lát nữa bảo quản gia đưa đến một ít thực phẩm bồi bổ thân thể. Ngươi ở bên ngoài nhiều năm vậy cũng không nhẹ nhàng gì. Trước tiên nghĩ ngơi bồi bổ thân thể đi" Lời nói này cũng rất thú vị: Đều là hài tử không biết chuyện thì việc này bỏ qua đi. Cháu ta đánh con ngươi thì cũng ráng mà chịu.
Lăng Không đương nhiên hiểu rất rõ nhưng không biết phải làm gì đành phải vâng dạ liên tục rồi cáo lui.
Tần đại tiên sinh cũng là người thông minh. Hắn biết được bây giờ là thời điểm không thể nán lại được liền thi lễ: "Lão công gia, lão phu nhân, đại tướng quân. Lão hủ cảm giác đượcệt mỏi. Như vậy..."
Lão phu nhân cười lớn: "Tần đại tiên sinh không nên đa lễ. Người đâu, đưa Tần đại tiên sinh đến phòng khách".
Đám người lần lượt rời đi, cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại người một nhà Lăng Gia mà thôi. Lăng Thiên đến hiện tại vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, hắn nhìn thấy thời cơ không sai biệt lắm liền khẽ động thân thể, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Sở Đình Nhi đau lòng muốn rơi lệ nhìn Lão phu nhân khẩn cầu. Lăng lão phu nhân sẳng giọng: "Nhìn lão nhân làm chi? Chưa thấy tôn nhi bảo bối của ta còn quỳ trên đất sao? Còn không đến đưa nó đến đây?"
Sở Đình Nhi mừng rỡ: "Đa tạ mẫu thân" Lăng Thiên không đợi mẫu thân đến liền tự đứng lên nhào vào trong lòng Lăng lão phu nhân, đôi tay trắng như tuyết ôm cổ lão phu nhân làm nũng: "Nãi nãi thật tốt!" Chỉ giả bộ làm nũng chút thôi cũng khiến cho da gà trên người Lăng Thiên nổi lên một tầng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng lão phu nhân ôm lấy hắn, vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu quỷ chỉ biết nói ngọt mà thôi. Làm cho nãi nãi cao hứng không thôi!"
Lăng Khiếu hừ một tiếng: "Mẫu thân, hôm nay tiểu súc sinh hư hỏng như thế cần phải trừng phạt. Nếu không sau này sẽ khiến hắn hư người".
Lăng lão phu nhân trợn mắt: "Ngươi khi bé còn hư hỏng hơn Thiên nhi gấp mấy lần. Bây giờ không phải cũng làm Đại tướng quân sao? Quản giáo hài tử như thế nào còn phải chờ ngươi chỉ dạy sao? Mau câm miệng lại cho lão thân".
Lăng Chiến lão gia tử hừ một tiếng, đang muốn mở miệng liền đón được ánh mắt của lão phu nhân: "Lão bất tử ngươi hừ cái gì? Nhìn lão sát tài ngươi kìa. Khiến cho tôn nhi của ta quỳ thời gian dài như vậy. Xem đi, ngay cả đầu gối cũng đỏ cả lên. Ai da, nãi nãi thổi cho con. Có đau hay không? Ha ha, Thiên nhi thật ngoan..."
"A? Thiên nhi bị đỏ đầu gối sao? Có đau không? Đến đây cho mẫu thân xoa cho..."
Hai phụ nữ cười cười nhìn tiểu hài tử thi nhau thổi thổi rồi lại xoa xoa khiến cho hai phụ tử Lăng Chiến cùng Lăng Khiếu chỉ biết nhìn nhau. Trong lòng không khỏi nỗi lên cảm giác vô lực và thất bại - Chuyện hôm nay sao lại trở thành như thế
Bóng đêm gần buông xuống, Lăng Thiên nằm trên giường đang nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện hôm nay là do Lăng Thiên cố ý gây nên. Dĩ nhiên, như vậy cũng khiến cho mấy vị gia sư cảm thấy bất mãn nhưng hôm nay Lăng Thiên vô cớ gây sự như vậy cũng là cảnh cáo hai phụ tử Lăng Không một lần: Vô luận trong Lăng Gia các ngưoi có thân phận ra sao, là nghĩa tử của lão gia tử cũng được, là đại quản sự nắm quyền trong phủ cũng được. Tất cả đều do Lăng Gia cấp cho ngươi. Nhưng ngàn vạn lần không nên vọng tưởng.
Hành động hôm nay của Lăng Thiên chẳng khác nào nói cho phụ tử hai người này: Mặc kệ như thế nào đi nữa thì ta - Lăng Thiên - mới đúng là thân tôn tử của Lăng lão công gia, là người thừa kế của Lăng gia. Coi như vô lý đánh con ngươi thì sao? Chủ tử vẫn là chủ tử, nô tài thủy chung vẫn là nô tài. Chủ tử vĩnh viễn không vì một nô tài mà đi trừng phạt một chủ tử khác. Lăng Không ngươi muốn dao động vị trí của ta sao? Không nên mơ mộng nhiều quá!
Nếu Lăng Không ngươi từ nay an phận, đàng hoàng trở lại có lẽ ta sẽ lưu lại mạng sống cho hai phụ tử ngươi! Còn chấp mê bất ngộ thì Lăng Thiên ta không có kiên nhẫn đi nhắc nhở lần thứ hai. Chỉ có một thứ chờ đón các ngươi mà thôi - Hủy Diệt. Cơ hội luôn luôn chỉ đến một lần mà thôi. Đối với hạng người không biết quý trọng thì Lăng Thiên ta tuyệt đối không cấp cho hắn lần thứ hai. Lăng Thiên nhắm mắt lại thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn một chút đã thấy không còn sớm nữa, mẫu thân cũng đã trở về phòng. Từ xa xa nhìn lại đã thấy đèn trong phòng phụ mẫu đã tắt. Ở bên ngoài cũng truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của nha hoàn Thu Nguyệt.
Lăng Thiên cười cười từ dưới sàng kéo ra một bộ y phục dạ hành màu đen. Chỉ chốc lát sau đã có một thân ảnh nho nhỏ bịt mặt nhảy qua cửa sổ giống như cánh chim bay lên bầu trời. Sau khi giậm nhẹ lên ngọn cây liền bay lên lần nữa. Không một tiếng động bay lượn trên không trung, thân thể di chuyển tự nhiên, nhẹ nhàng. Yên lặng đi đến phòng của phụ tử Lăng Không.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Nhìn Lăng Thiên với bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, lời nói tràn đầy chính nghĩa làm cho lão phu tử cảm giác được tinh thần của mình có chút không ổn định. Tiểu tử kia rõ ràng đang làm loạn một cách vô lý lại còn vô cớ đánh người nữa nhưng hết lần này đến lần khác lại nói rất có lý, b dáng lại cực kỳ ủy khuất, năng lực bẻ cong sự thật của tiểu tử này có thể nói là xuất thần nhập hóa, có thể đem sự việc hắn hoàn toàn sai nói thành một việc đúng, lời nói nhỏ nhẹ như đang chịu ủy khuất rất lớn. Lão phu tử thở dài một hơi, hắn có cảm giác không phải đang nói chuyện với một tiểu tử năm tuổi mà là một lão hồ ly ngàn năm. Đây thật sự là một tiểu hài tử năm tuổi sao?
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Tần đại tiên sinh như đang chờ hắn trả lời xác nhận. Tần đại tiên sinh đành phải ho khan vài tiếng liếc mắt Lăng Thiên một cái liền bình tĩnh nói: "Lúc đó quả thực lão phu nghe Lăng Chân thiếu gia mở miệng mắng thế. Bất quá chỉ là một tiểu hài đồng nhỏ tuổi bị chọc giận quá nên không kiềm chế được mà thôi. Khụ khụ khụ..."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lẫn nhau.
Ở thời đại này nặng nhất là tôn ti, nếu như Lăng Chân quả thực mắngị đánh một trận cũng không quá đáng gì. Vô luận Lăng Thiên có thân phận là một đồng học hay là một đại ca mà nói thì những lời Lăng Chân mắng quả thực không nên. Lăng Không tuy là nghĩa tử của Lăng Chiến nhưng thân phận của hắn có tôn quý hơn nữa cũng là do Lăng Gia cấp. Nói như vậy thì hai phụ tử Lăng Chân chỉ là hai hạ nhân cao cấp mà thôi! Hạ nhân dám nhục mạ con của chủ nhân mình thì bị đánh chết cũng không quá đáng.
Lăng Không biến sắc, vội vàng tiến lên từng bước quỳ xuống: "Lăng Không dạy con không tốt xin nghĩa phụ trách phạt!" Trong lòng hắn mặc dù căm hận vô cùng nhưng không biết phải phải làm gì. Con mình nói như vậy là thật, hơn nữa còn có nhân chứng nữa thì mình có nói gì cũng vô dụng. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên rất bình thường nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán. Tiểu hài tử này có tâm tư thâm trầm vô cùng. Thực không nghĩ ra hai phụ tử không có đầu óc là Lăng Chiến và Lăng Khiếu lại có được một hậu nhân tâm cơ thâm trầm như vậy.
Lăng Chiến âm trầm nói: "Thôi ngươi đứng lên đi" Nói thật, lão gia tử khi nghe được câu Lăng Chân mắng ra câu kia mặc dù còn chưa rõ thật giả liền đột nhiên giận dữ vô cùng. Lăng Thiên là ai? Đó chính là con ruột của con mình! Chỉ cần nhìn tướng mạo thôi cũng biết đó là do từ một khuôn đúc ra. Vậy mà có người dám mắng cháu mình là "Tiểu tạp chủng!" Lăng lão gia tử thậm chí cho rằng Lăng Thiên đánh hơi nhẹ tay.
Trong lòng Lăng Thiên mừng rỡ không thôi. Hiện tại Lăng Chân không có ở đây thì không phải mình nói cái gì cũng đúng sao? Huống chi mình chỉ nói sự thật có chút chênh lệch mà thôi. Mình khi dễ Lăng Chân thì sao? Dẫn dắt hắn nói ra câu kia như thế nào thì mình không hề nói nhắc đến một chử. Chỉ đem trọng điểm đặt lên vài chữ trong câu nói của Lăng Chân mà thôi.
Mà tính tình Tần đại tiên sinh trời sinh cổ hủ. Nói một là một mà hai là hai, cũng không muốn dấu diếm sự thật lại càng không nhắc đến chi tiết trong khi mình cãi cọ. Càng huống chi một khi Tần đại tiên sinh nói rõ ra mọi chuyện sau đó lại chỉ trích Lăng Thiên sai thì rất khó đoán trước Lăng lão gia tử có thái độ gì. Dù sao mình là thân tôn tử của lão gia tử mà. Còn Lăng Chân chỉ là con của nghĩa tử hắn thôi. Bên nào nặng bên nào nhẹ Lăng Thiên tin rằng Tần đại tiên sinh có ngu ngốc như thế nào cũng có thể nhận ra.
Nếu vạn nhất Tần đại tiên sinh nói ra, như vậy câu mắng của Lăng Không cũng để đó, có trách phạt mình cũng trách phạt nhẹ mà thôi, ngược lại trong lòng sẽ lưu lại một ấn tượng xấu với lão gia tử! Một khi một ấn tượng như vậy đã hình thành, thì thanh danh của Tần đại tiên sinh cũng sẽ sạch sẽ. Hơn nữa lại còn với Lăng gia! Lăng Thiên hiểu rõ tâm tư của Tần đại tiên sinh, quả nhiên lão tiên sinh này phản ánh so với mình dự đoán không hề sai biệt!
Mà Lăng Thiên dùng một chiêu rất lợi hại, đó là vừa mở miệng liền tự nhận mình sai lầm. Thừa nhận mình sai ngay từ đầu, còn lấy những điều mình nghĩ trong lòng nói ra. Lăng lão gia tử hiển nhiên sẽ thông cảm cho hắn, một tiểu hài tử năm năm qua 'vô câu vô thúc' thì đột nhiên Lăng lão gia tử 'tặng' cho hắn một đại sư phụ liền trở nên mất tự do đương nhiên sẽ mất hứng. Sợ rằng một người lớn cũng không dễ dàng tiếp nhận được.
Lăng Thiên cũng truyền lại cho bọn hắn một tin tức: Chương trình học nặng như thế đối với một tiểu hài tử năm tuổi như hắn mà nói quả thực là rất khó tiếp thụ nổi. Điểm này cũng có thể nói cho mẫu thân và nãi nãi mà thôi, gia gia và phụ thân mình là hai đầu gỗ mà. Lăng Thiên cũng không quan tâm hai người họ nghĩ thế nào mà chỉ hy vọng có thể biết rằng Lăng Chân mắng mình, hơn nữa lại mắng rất khó nghe là đủ rồi.
Mọi người đều nhìn lẫn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải.
Lăng lão phu nhân ho nhẹ hai tiếng: "Lăng Không, trước tiên ngươi đi xem thử Tiểu Chân bị thương ra sao? Chiếu cố nó cho tốt. Còn lang trung cũng chưa đến nữa, quả thực khiến cho lão thân hao tổn tâm tư mà" Lời nói này có ý tứ muốn đuổi người: "Việc còn lại là chuyện của nhà ta, ngươi không được phép tham gia".
Hận ý trong mắt Lăng Không chợt lóe lên liền cuối đầu cung kính: "Rõ! Hài nhi xin phép cáo lui. Hôm nay làm cho Thiên thiếu gia bị ủy khuất nên khi hài nhi trở về nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử kia".
Lăng lão phu nhân bình thản nói: "Quên đi, đều là hài tử không hiểu chuyện mà thôi. Lát nữa bảo quản gia đưa đến một ít thực phẩm bồi bổ thân thể. Ngươi ở bên ngoài nhiều năm vậy cũng không nhẹ nhàng gì. Trước tiên nghĩ ngơi bồi bổ thân thể đi" Lời nói này cũng rất thú vị: Đều là hài tử không biết chuyện thì việc này bỏ qua đi. Cháu ta đánh con ngươi thì cũng ráng mà chịu.
Lăng Không đương nhiên hiểu rất rõ nhưng không biết phải làm gì đành phải vâng dạ liên tục rồi cáo lui.
Tần đại tiên sinh cũng là người thông minh. Hắn biết được bây giờ là thời điểm không thể nán lại được liền thi lễ: "Lão công gia, lão phu nhân, đại tướng quân. Lão hủ cảm giác đượcệt mỏi. Như vậy..."
Lão phu nhân cười lớn: "Tần đại tiên sinh không nên đa lễ. Người đâu, đưa Tần đại tiên sinh đến phòng khách".
Đám người lần lượt rời đi, cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại người một nhà Lăng Gia mà thôi. Lăng Thiên đến hiện tại vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, hắn nhìn thấy thời cơ không sai biệt lắm liền khẽ động thân thể, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Sở Đình Nhi đau lòng muốn rơi lệ nhìn Lão phu nhân khẩn cầu. Lăng lão phu nhân sẳng giọng: "Nhìn lão nhân làm chi? Chưa thấy tôn nhi bảo bối của ta còn quỳ trên đất sao? Còn không đến đưa nó đến đây?"
Sở Đình Nhi mừng rỡ: "Đa tạ mẫu thân" Lăng Thiên không đợi mẫu thân đến liền tự đứng lên nhào vào trong lòng Lăng lão phu nhân, đôi tay trắng như tuyết ôm cổ lão phu nhân làm nũng: "Nãi nãi thật tốt!" Chỉ giả bộ làm nũng chút thôi cũng khiến cho da gà trên người Lăng Thiên nổi lên một tầng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng lão phu nhân ôm lấy hắn, vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu quỷ chỉ biết nói ngọt mà thôi. Làm cho nãi nãi cao hứng không thôi!"
Lăng Khiếu hừ một tiếng: "Mẫu thân, hôm nay tiểu súc sinh hư hỏng như thế cần phải trừng phạt. Nếu không sau này sẽ khiến hắn hư người".
Lăng lão phu nhân trợn mắt: "Ngươi khi bé còn hư hỏng hơn Thiên nhi gấp mấy lần. Bây giờ không phải cũng làm Đại tướng quân sao? Quản giáo hài tử như thế nào còn phải chờ ngươi chỉ dạy sao? Mau câm miệng lại cho lão thân".
Lăng Chiến lão gia tử hừ một tiếng, đang muốn mở miệng liền đón được ánh mắt của lão phu nhân: "Lão bất tử ngươi hừ cái gì? Nhìn lão sát tài ngươi kìa. Khiến cho tôn nhi của ta quỳ thời gian dài như vậy. Xem đi, ngay cả đầu gối cũng đỏ cả lên. Ai da, nãi nãi thổi cho con. Có đau hay không? Ha ha, Thiên nhi thật ngoan..."
"A? Thiên nhi bị đỏ đầu gối sao? Có đau không? Đến đây cho mẫu thân xoa cho..."
Hai phụ nữ cười cười nhìn tiểu hài tử thi nhau thổi thổi rồi lại xoa xoa khiến cho hai phụ tử Lăng Chiến cùng Lăng Khiếu chỉ biết nhìn nhau. Trong lòng không khỏi nỗi lên cảm giác vô lực và thất bại - Chuyện hôm nay sao lại trở thành như thế
Bóng đêm gần buông xuống, Lăng Thiên nằm trên giường đang nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện hôm nay là do Lăng Thiên cố ý gây nên. Dĩ nhiên, như vậy cũng khiến cho mấy vị gia sư cảm thấy bất mãn nhưng hôm nay Lăng Thiên vô cớ gây sự như vậy cũng là cảnh cáo hai phụ tử Lăng Không một lần: Vô luận trong Lăng Gia các ngưoi có thân phận ra sao, là nghĩa tử của lão gia tử cũng được, là đại quản sự nắm quyền trong phủ cũng được. Tất cả đều do Lăng Gia cấp cho ngươi. Nhưng ngàn vạn lần không nên vọng tưởng.
Hành động hôm nay của Lăng Thiên chẳng khác nào nói cho phụ tử hai người này: Mặc kệ như thế nào đi nữa thì ta - Lăng Thiên - mới đúng là thân tôn tử của Lăng lão công gia, là người thừa kế của Lăng gia. Coi như vô lý đánh con ngươi thì sao? Chủ tử vẫn là chủ tử, nô tài thủy chung vẫn là nô tài. Chủ tử vĩnh viễn không vì một nô tài mà đi trừng phạt một chủ tử khác. Lăng Không ngươi muốn dao động vị trí của ta sao? Không nên mơ mộng nhiều quá!
Nếu Lăng Không ngươi từ nay an phận, đàng hoàng trở lại có lẽ ta sẽ lưu lại mạng sống cho hai phụ tử ngươi! Còn chấp mê bất ngộ thì Lăng Thiên ta không có kiên nhẫn đi nhắc nhở lần thứ hai. Chỉ có một thứ chờ đón các ngươi mà thôi - Hủy Diệt. Cơ hội luôn luôn chỉ đến một lần mà thôi. Đối với hạng người không biết quý trọng thì Lăng Thiên ta tuyệt đối không cấp cho hắn lần thứ hai. Lăng Thiên nhắm mắt lại thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn một chút đã thấy không còn sớm nữa, mẫu thân cũng đã trở về phòng. Từ xa xa nhìn lại đã thấy đèn trong phòng phụ mẫu đã tắt. Ở bên ngoài cũng truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của nha hoàn Thu Nguyệt.
Lăng Thiên cười cười từ dưới sàng kéo ra một bộ y phục dạ hành màu đen. Chỉ chốc lát sau đã có một thân ảnh nho nhỏ bịt mặt nhảy qua cửa sổ giống như cánh chim bay lên bầu trời. Sau khi giậm nhẹ lên ngọn cây liền bay lên lần nữa. Không một tiếng động bay lượn trên không trung, thân thể di chuyển tự nhiên, nhẹ nhàng. Yên lặng đi đến phòng của phụ tử Lăng Không.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương