Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 63: Tẩy Thiết Huyết
Lăng Thiên hưng phấn rời khỏi phòng nãi nãi. Trong lòng rất bội phục tài ăn nói của nãi nãi. So với mình còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Việc duy nhất Lăng lão phu nhân không nhúng tay vào là chuyện Cuồng Phong Bang. Dù sao với tài lực của Lăng gia thì một tiểu bang phái nhỏ nhoi vẫn còn chưa lọt vào tầm mắt. Lăng lão phu nhân cảm giác được nếu nàng nhúng tay vào chuyện Cuồng Phong Bang sẽ mất đi thân phận của mình. Chỉ để cho tự Lăng Thiên đối phó nhưng cũng ra lệnh cho Lăng Thiên không được ra mặt mà phải ở sau lưng thao túng tất cả.
Quyết định này giống như suy nghĩ của Lăng Thiên. Hắn không muốn mình tổn hao tâm tư để sửa sang lại Cuồng Phong Bang. Tất cả sau khi tiếp nhận Thiết Huyết Vệ để huấn luyện bọn họ một chút liền đưa bọn họ ra ngoài. Chuyện Cuồng Phong Bang đương nhiên là mục tiêu chủ yếu trong đó.
Ngày thứ tư, Lăng Thiên người lớn đứng trước cửa phòng nhìn ba nhóm với ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ xếp hàng ngay thẳng.
Lăng Thiên sớn đã hạ nghiêm lệnh hôm nay trong sân này không có phép bất luận kẻ nào tiến vào.
Những tráng hán này mang theo khí tức lạnh như băng đứng yên lặng nơi đó, một cỗ khí tức sát phạt xuất hiện khắp sân. Khuôn mặt mỗi người không chút biểu tình nào cả, con ngươi cũng không hề chuyển động. Chỉ có Phùng Mặc đứng hàng đầu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Các tên Thiết Huyết Vệ đối với vị Tiểu công tử tuấn tú trước mặt này không chút hảo cảm nào. Bọn họ từ trong miệng Phùng mặc biết dược sở dĩ bọn chúng đi đến nơi đây đều do tên tiểu tử kia gây ra. Là một quân nhân thì tâm tư của họ luôn hướng về chiến trường đầy máu, kiến công lập nghiệp. Chỉ cần nghĩ đến chiến trường thì nhiệt huyết không kiềm hãm được tự dâng lên. Nhưng vì tên tiểu gia hỏa này mà bọn chúng phải đi đến một nơi thoạt nhìn vô cùng 'điểu ngữ hoa hương' này. Trong lúc nhất thời bọn chúng cảm thấy có chút mờ mịt, trong lòng đối với tên tiểu tử kia tràn đầy oán giận.
"Từ trong mắt các ngươi ta có thể thấy được các ngươi đối với tình cảnh hiện tại rất không hài lòng, khẳng định trong lòng sẽ oán hận ta, trách ta đưa các ngươi đến đây, chôn vùi tiền đồ các ngươi phải không? Không sai, đưa các ngươi đến đây là chủ ý của ta." Lăng Thiên đảo mắt qua bọn họ một lần liền mở
Đi thẳng vào vấn đề liền đạt được hiệu quả lập tức. Đám Thiết Huyết Vệ biết được bọn chúng bị giải trừ quân tịch đưa đến nơi đây đều là chủ ý của Lăng Thiên khiến ánh mắt của Thiết Huyết Vệ tuôn ra thần quang lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Thiên.
Lăng Thiên không đổi sắc mặt, lẳng lặng đứng nơi đó lạnh lùng đối mặt với bọn chúng không nhân nhượng chút nào. Sau lưng hắn, Lăng Kiếm và Lăng Thần đứng thẳng người. Vẻ mặt Lăng Kiếm không thay đổi đứng như một pho tượng. Còn Lăng Thần thì có chút không chịu được khí thế lẫm liệt của Thiết Huyết Vệ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lăng Thiên chậm rãi bước ra từng bước. Đám Thiết Huyết Vệ đột nhiên cảm giác được một tòa núi nguy nga bỗng nhiên đè áp xuống mang theo uy áp phô thiên cái địa khiến cho thân thể bọn họ không tự chủ được ngã người về phía sau, thậm chí có mấy người lui về phí sau nữa bước. Nhất thời đều hít một ngụm không khí.
Cho dù là Đại tướng quân dưới tình huống thế này cũng chỉ có thể lựa chọn dung nhập vào trong khí thế của bọn họ mà không ngạnh kháng. Sát phạt chi khí được ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ ngưng luyện lại thì một thường nhân có thể chịu được sao? Nhưng tên tiểu tử trước mắt lại có thể lấy khí thế bản thân đè ép khi thế của ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ trải qua hơn trăm trận chuyết chiến trở về. Trong lúc nahats thời khiến cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
Mọi người nhìn nhau mà hoảng sợ cực kỳ. Tiểu hài tử này quả thực là một tiểu quái vật mà. Chúng Thiết Huyết Vệ không dám khinh thị chút nào nữa.
Lăng Thiên gật đầu hài lòng nói: "Ta biết trong lòng mọi người đều không cam lòng nhưng các ngươi cho rằng ở trong quân doanh có thể kiến công lập nghiệp sao? Ta hỏi các ngươi đã ở trong quân doanh được mấy năm rồi?"
Mọi người nhìn nhau, rút cục có một thanh niên cao lớn mở miệng nói: "Tiểu nhân từ lúc mười bốn tuổi đã vào quân doanh. Bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, ở trong quân doanh được bảy năm rồi."
Lăng Thiên 'ừ' một tiếng hỏi: "Chức vị?"
Thanh niên kia xấu hổ cúi đầu nói: "Nguyên vi ngũ trường. Hiện là vệ sĩ của Nguyên so
Khóe miệng Lăng Thiên cười giểu cợt một tiếng: "Theo ngươi nói thì muốn lên tướng quân hoặc là thiên tướng cần bao nhiêu năm?"
Vẻ mặt thanh niên kia lộ ra tức giận và bất bình: "Tiểu nhân không được xuất thân từ thế gia quý tộc nên muốn lên tới tướng quân sợ rằng cả đời cũng không được."
Lăng Thiên gật đầu đồng ý: "Ngươi không lên được tướng quân thì ngươi cứ tiếp tục ở trong quân doanh như vậy thì sau này sẽ ra sao? Kết cục sẽ như thế nào?"
Thanh niên kia bị kiềm hãm, chậm rãi nói: "Tiểu nhân không biết."
Lăng Thiên hừ một tiếng: "Ngưoi không biết? Để ta nói cho ngươi. Năm nay ngươi hai mươi mốt tuổi, theo tuổi ngươi mà tính thì có thể ở trong quân doanh được ít nhất mười bốn năm nữa! Mặc dù không thể lên được tướng quân nhưng một khi có chiến sự thì ngươi phải ra chiến trường giết địch. Ngươi tự nói thử xem bản thân có thể ẩu đả được bao nhiêu lần nữa?"
Thanh niên kia sửng sốt cả người. Nhân loại chứ đâu phải thần tiên. Sao biết được mình có chết đi trong khi chiến đấu hay không? Thở mạnh một hơi, cố gắng ưởn ngực lớn tiếng nói: "Đến chết thì thôi!"
"Ha ha ha ha..." Lăng Thiên phát ra một tiếng cười trào phúng: "Cả đời không có cơ hội lên chức nhưng khi nói đến chết thì ngươi thật thống khoái."
Không để ý đến hắn nữa mà quay đầu lại hỏi các tên còn lại: "Còn các ngươi? Có thể ở trong quân doanh mấy năm?"
Có người mở đầu rồi nên bọn chúng mở miệng nói:
"Sáu năm."
"Tiểu nhân mười một năm."
"Tiểu nhân chín năm."
.........
Lăng Thiên giương tay lên ngăn cản bọn họ lại. Lạnh lùng nhìn tất cả bọn họ hỏi: "Các ngươi vì ai mà nhập ngũ? Vì ai mà chiến?"
Vì ai nhập ngũ?! Vì ai mà chiến?!!!
Hai vấn đề này như một thanh đại chùy nện mạnh vào trong lòng mọi người. Trong lúc nhất thời không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau mới có một gã Thiết Huyết Vệ ngập ngừng nói: "Khi tiểu nhân tiến vào trong quân doanh là để được ăn no bụng. Trong quân doanh được phát bạc, có thể giúp đỡ gia đình. Điều này..."
Một lý do rất đơn giản nhưng cũng rất đáng cười. Nhưng lời này của hắn vừa nói ra thì có rất nhiều người gật đầu phụ họa, tràn đầy đồng cảm.
Lăng Thiên cười thầm trong lòng, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta. Thời đại này còn chưa có giáo dục tẩy não cho quân nhân. "Các ngươi đều như thế?"
Những người còn lại liền nhìn lẫn nhau một chút đều gật gật đầu.
Lăng Thiên hắc hắc cười lạnh: "Với lời nói của các ngươi thì ta có thể tổng kết một chút: Các ngươi nhập ngũ một là vì sinh tồn của bản thân, để chính mình có thể sống sót, hai là vì phụ mẫu gia thân phải không?"
Tất cả mọi người nghe ra sự trào phúng trong lời nói nhưng sự thật là như thế thì sao có thể phản bác? Đành phải yên lặng gật gật đầu.
"Không tiền đồ! Không chí khí!" Lăng Thiên nói thêm một câu khiến cho bọn chúng tức giận vô cùng.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Việc duy nhất Lăng lão phu nhân không nhúng tay vào là chuyện Cuồng Phong Bang. Dù sao với tài lực của Lăng gia thì một tiểu bang phái nhỏ nhoi vẫn còn chưa lọt vào tầm mắt. Lăng lão phu nhân cảm giác được nếu nàng nhúng tay vào chuyện Cuồng Phong Bang sẽ mất đi thân phận của mình. Chỉ để cho tự Lăng Thiên đối phó nhưng cũng ra lệnh cho Lăng Thiên không được ra mặt mà phải ở sau lưng thao túng tất cả.
Quyết định này giống như suy nghĩ của Lăng Thiên. Hắn không muốn mình tổn hao tâm tư để sửa sang lại Cuồng Phong Bang. Tất cả sau khi tiếp nhận Thiết Huyết Vệ để huấn luyện bọn họ một chút liền đưa bọn họ ra ngoài. Chuyện Cuồng Phong Bang đương nhiên là mục tiêu chủ yếu trong đó.
Ngày thứ tư, Lăng Thiên người lớn đứng trước cửa phòng nhìn ba nhóm với ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ xếp hàng ngay thẳng.
Lăng Thiên sớn đã hạ nghiêm lệnh hôm nay trong sân này không có phép bất luận kẻ nào tiến vào.
Những tráng hán này mang theo khí tức lạnh như băng đứng yên lặng nơi đó, một cỗ khí tức sát phạt xuất hiện khắp sân. Khuôn mặt mỗi người không chút biểu tình nào cả, con ngươi cũng không hề chuyển động. Chỉ có Phùng Mặc đứng hàng đầu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Các tên Thiết Huyết Vệ đối với vị Tiểu công tử tuấn tú trước mặt này không chút hảo cảm nào. Bọn họ từ trong miệng Phùng mặc biết dược sở dĩ bọn chúng đi đến nơi đây đều do tên tiểu tử kia gây ra. Là một quân nhân thì tâm tư của họ luôn hướng về chiến trường đầy máu, kiến công lập nghiệp. Chỉ cần nghĩ đến chiến trường thì nhiệt huyết không kiềm hãm được tự dâng lên. Nhưng vì tên tiểu gia hỏa này mà bọn chúng phải đi đến một nơi thoạt nhìn vô cùng 'điểu ngữ hoa hương' này. Trong lúc nhất thời bọn chúng cảm thấy có chút mờ mịt, trong lòng đối với tên tiểu tử kia tràn đầy oán giận.
"Từ trong mắt các ngươi ta có thể thấy được các ngươi đối với tình cảnh hiện tại rất không hài lòng, khẳng định trong lòng sẽ oán hận ta, trách ta đưa các ngươi đến đây, chôn vùi tiền đồ các ngươi phải không? Không sai, đưa các ngươi đến đây là chủ ý của ta." Lăng Thiên đảo mắt qua bọn họ một lần liền mở
Đi thẳng vào vấn đề liền đạt được hiệu quả lập tức. Đám Thiết Huyết Vệ biết được bọn chúng bị giải trừ quân tịch đưa đến nơi đây đều là chủ ý của Lăng Thiên khiến ánh mắt của Thiết Huyết Vệ tuôn ra thần quang lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Thiên.
Lăng Thiên không đổi sắc mặt, lẳng lặng đứng nơi đó lạnh lùng đối mặt với bọn chúng không nhân nhượng chút nào. Sau lưng hắn, Lăng Kiếm và Lăng Thần đứng thẳng người. Vẻ mặt Lăng Kiếm không thay đổi đứng như một pho tượng. Còn Lăng Thần thì có chút không chịu được khí thế lẫm liệt của Thiết Huyết Vệ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lăng Thiên chậm rãi bước ra từng bước. Đám Thiết Huyết Vệ đột nhiên cảm giác được một tòa núi nguy nga bỗng nhiên đè áp xuống mang theo uy áp phô thiên cái địa khiến cho thân thể bọn họ không tự chủ được ngã người về phía sau, thậm chí có mấy người lui về phí sau nữa bước. Nhất thời đều hít một ngụm không khí.
Cho dù là Đại tướng quân dưới tình huống thế này cũng chỉ có thể lựa chọn dung nhập vào trong khí thế của bọn họ mà không ngạnh kháng. Sát phạt chi khí được ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ ngưng luyện lại thì một thường nhân có thể chịu được sao? Nhưng tên tiểu tử trước mắt lại có thể lấy khí thế bản thân đè ép khi thế của ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ trải qua hơn trăm trận chuyết chiến trở về. Trong lúc nahats thời khiến cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
Mọi người nhìn nhau mà hoảng sợ cực kỳ. Tiểu hài tử này quả thực là một tiểu quái vật mà. Chúng Thiết Huyết Vệ không dám khinh thị chút nào nữa.
Lăng Thiên gật đầu hài lòng nói: "Ta biết trong lòng mọi người đều không cam lòng nhưng các ngươi cho rằng ở trong quân doanh có thể kiến công lập nghiệp sao? Ta hỏi các ngươi đã ở trong quân doanh được mấy năm rồi?"
Mọi người nhìn nhau, rút cục có một thanh niên cao lớn mở miệng nói: "Tiểu nhân từ lúc mười bốn tuổi đã vào quân doanh. Bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, ở trong quân doanh được bảy năm rồi."
Lăng Thiên 'ừ' một tiếng hỏi: "Chức vị?"
Thanh niên kia xấu hổ cúi đầu nói: "Nguyên vi ngũ trường. Hiện là vệ sĩ của Nguyên so
Khóe miệng Lăng Thiên cười giểu cợt một tiếng: "Theo ngươi nói thì muốn lên tướng quân hoặc là thiên tướng cần bao nhiêu năm?"
Vẻ mặt thanh niên kia lộ ra tức giận và bất bình: "Tiểu nhân không được xuất thân từ thế gia quý tộc nên muốn lên tới tướng quân sợ rằng cả đời cũng không được."
Lăng Thiên gật đầu đồng ý: "Ngươi không lên được tướng quân thì ngươi cứ tiếp tục ở trong quân doanh như vậy thì sau này sẽ ra sao? Kết cục sẽ như thế nào?"
Thanh niên kia bị kiềm hãm, chậm rãi nói: "Tiểu nhân không biết."
Lăng Thiên hừ một tiếng: "Ngưoi không biết? Để ta nói cho ngươi. Năm nay ngươi hai mươi mốt tuổi, theo tuổi ngươi mà tính thì có thể ở trong quân doanh được ít nhất mười bốn năm nữa! Mặc dù không thể lên được tướng quân nhưng một khi có chiến sự thì ngươi phải ra chiến trường giết địch. Ngươi tự nói thử xem bản thân có thể ẩu đả được bao nhiêu lần nữa?"
Thanh niên kia sửng sốt cả người. Nhân loại chứ đâu phải thần tiên. Sao biết được mình có chết đi trong khi chiến đấu hay không? Thở mạnh một hơi, cố gắng ưởn ngực lớn tiếng nói: "Đến chết thì thôi!"
"Ha ha ha ha..." Lăng Thiên phát ra một tiếng cười trào phúng: "Cả đời không có cơ hội lên chức nhưng khi nói đến chết thì ngươi thật thống khoái."
Không để ý đến hắn nữa mà quay đầu lại hỏi các tên còn lại: "Còn các ngươi? Có thể ở trong quân doanh mấy năm?"
Có người mở đầu rồi nên bọn chúng mở miệng nói:
"Sáu năm."
"Tiểu nhân mười một năm."
"Tiểu nhân chín năm."
.........
Lăng Thiên giương tay lên ngăn cản bọn họ lại. Lạnh lùng nhìn tất cả bọn họ hỏi: "Các ngươi vì ai mà nhập ngũ? Vì ai mà chiến?"
Vì ai nhập ngũ?! Vì ai mà chiến?!!!
Hai vấn đề này như một thanh đại chùy nện mạnh vào trong lòng mọi người. Trong lúc nhất thời không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau mới có một gã Thiết Huyết Vệ ngập ngừng nói: "Khi tiểu nhân tiến vào trong quân doanh là để được ăn no bụng. Trong quân doanh được phát bạc, có thể giúp đỡ gia đình. Điều này..."
Một lý do rất đơn giản nhưng cũng rất đáng cười. Nhưng lời này của hắn vừa nói ra thì có rất nhiều người gật đầu phụ họa, tràn đầy đồng cảm.
Lăng Thiên cười thầm trong lòng, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta. Thời đại này còn chưa có giáo dục tẩy não cho quân nhân. "Các ngươi đều như thế?"
Những người còn lại liền nhìn lẫn nhau một chút đều gật gật đầu.
Lăng Thiên hắc hắc cười lạnh: "Với lời nói của các ngươi thì ta có thể tổng kết một chút: Các ngươi nhập ngũ một là vì sinh tồn của bản thân, để chính mình có thể sống sót, hai là vì phụ mẫu gia thân phải không?"
Tất cả mọi người nghe ra sự trào phúng trong lời nói nhưng sự thật là như thế thì sao có thể phản bác? Đành phải yên lặng gật gật đầu.
"Không tiền đồ! Không chí khí!" Lăng Thiên nói thêm một câu khiến cho bọn chúng tức giận vô cùng.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương