Lấy Thân Trả Nợ
Chương 4
20
Tôi nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Thân hình của hắn cùng Lương Duật Hành dường như không khác nhau.
Nếu bịt kín mặt của hắn, chỉ lộ ra sống mũi và môi……
Cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc lư.
“Cô Hứa……”
Trần Duật Hành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.
Tôi lại đẩy hắn ra.
Giơ tay lên nhẹ nhàng che hai mắt hắn lại.
Giống hệt nhau.
Giống hệt nhau.
Tôi nhớ cái đêm đầu tiên tôi và hắn gặp nhau.
Lúc ấy tôi còn nghĩ tới, môi Lương Duật Hành có chút mỏng, đều nói đàn ông như vậy sẽ rất bạc tình.
Nhưng đối với tôi mà nói bạc tình mới tốt.
Bạc tình mới thích hợp với cuộc giao dịch này hơn.
Nhưng nếu như Trần Duật Hành chính là Lương Duật Hành……
Tại sao hắn lại lừa dối tôi như vậy?
Rõ ràng là thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhưng lại muốn giả làm người nghèo khó.
Thậm chí còn tiến hành giao dịch lố bịch như vậy với tôi.
Được coi như là tìm niềm vui, cảm thấy thú vị kích thích.
Sau khi giao dịch kết thúc liền triệt để chia tay.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi?
Đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi và con tôi?
Đến lúc này, dường như tôi hiểu được vì sao Trần gia lại tặng quà đầy tháng rồi.
Tại sao bà Trần lại tự mình đến nhà thăm Thừa Huân suốt ngày?
Tại sao lại yêu thương Thừa Huân như vậy.
Bởi vì bọn họ đều biết Thừa Huân là con trai của Trần Duật Hành.
Họ muốn cướp con tôi.
Tay của tôi từ trên mặt Trần Duật Hành rơi xuống.
Nước mắt cũng đột nhiên rơi xuống.
Trần Duật Hành luống cuống: “Hứa Nhan…”
Hắn theo bản năng muốn giơ tay giúp tôi lau nước mắt.
Nhưng tôi đẩy tay hắn ra.
“Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, muốn trở về.”
“Cô Hứa, sắc mặt cô rất không tốt, để Duật Hành tiễn cô đi……”
Tôi giơ tay lau nước mắt.
Tôi nhìn Trần Duật Hành trước mặt, rồi lại nhịn không được cười một tiếng.
“Trần Duật Hành…… Tôi nên gọi anh là Trần Duật Hành hay là Lương Duật Hành?”
“Hứa Nhan……”
Tôi không dừng lại nữa, cầm túi xoay người đi ra ngoài.
Bà Trần cùng Trần Duật Hành đều đuổi theo.
Nhưng tôi không muốn dừng lại dù chỉ một bước.
Tất cả những chuyện này quá đột ngột khiến tôi không thể chấp nhận.
Tôi cảm thấy mình như một chú hề.
“Hứa Nhan, có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
Trần Duật Hành nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi không hề nghĩ ngợi mà nói.
“Nếu như tôi nhớ không sai lúc đó trên hợp đồng viết rất rõ ràng.”
“Sau khi giao dịch kết thúc, giữa tôi và anh không nên có bất cứ liên quan gì.”
“Anh nhận tiền, phải tuân thủ quy định.”
“Anh Trần, tôi mặc kệ anh là Lương Duật Hành hay là Trần Duật Hành, quan hệ giữa chúng ta từ năm ngoái cũng đã hoàn toàn kết thúc.”
“Tôi cũng mặc kệ hiện tại anh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi là muốn làm gì.”
Tôi hít sâu một hơi, dần dần bình phục lại: “Tóm lại tôi chỉ có một câu, đứa nhỏ là của tôi, nó họ Hứa, không liên quan gì đến các người.”
“Ai cũng đừng nghĩ cướp đứa nhỏ khỏi tay tôi.”
“Hứa Nhan, tôi chưa từng nghĩ tới việc cướp đi đứa nhỏ…”
“Tốt, đã như vậy coi như là tôi nghĩ nhiều, coi như tôi chưa nói gì.”
“Bây giờ tôi muốn về nhà, được không?”
Có lẽ là trạng thái của tôi thật sự quá tệ, Trần Duật Hành không ngăn cản tôi nữa.
21
Sau đó bà Trần gọi điện thoại cho tôi mấy lần nhưng tôi đều không trả lời.
Trần Duật Hành cũng từng tới Hứa gia thăm.
Nhưng tôi không gặp hắn.
Thừa Huân lớn lên từng ngày quả nhiên giống như chú Châu nói.
Khuôn mặt quả thực giống Trần Duật Hành như đúc.
Mà tôi cũng từ chỗ chú Châu biết được một ít chuyện của Trần Duật Hành.
Hắn là con trai duy nhất của cha mẹ hắn.
Nhà ngoại của hắn, cũng chỉ có hắn là cháu đích tôn.
Hắn có hai thân phận, ở Hồng Kông hắn là thiếu gia Lương gia – Lương Duật Hành.
Ở Bắc Kinh hắn là Trần Duật Hành – thiếu gia của Trần gia.
Kỳ thật lúc trước cũng không tính là lừa gạt tôi.
Lương Duật Hành đúng là tên thật của hắn.
Chỉ là tôi nhớ tới những quá khứ ít đến đáng thương kia đều sẽ cảm thấy khó xử.
Đích tôn duy nhất của hai nhà Lương – Trần.
Lúc trước tôi lại còn đau lòng cho người đáng thương, muốn cho hắn nhiều tiền hơn một chút.
Khi đó Lương Duật Hành lấy được tiền có phải đang cười nhạo tôi ngốc hay không?
Có đôi khi tôi cũng thật sự nghĩ không ra.
Người như hắn muốn người phụ nữ như thế nào mà không được?
Vì sao hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc tôi như vậy.
Hắn là nói không có ý nghĩ muốn cướp đi đứa nhỏ.
Nhưng tôi cũng sẽ không ngốc đến mức phải tin tưởng hắn.
Hai nhà Trần – Lương hậu duệ ít, cho dù Trần Duật Hành không cần, nhưng trưởng bối hai nhà thì cũng chưa chắc.
Nếu họ thật sự muốn cướp con của tôi thì sao?
Tôi không dám nghĩ đến điều này.
Bởi vì điều này không cần nói cũng biết.
Không khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
22
Tuy rằng tôi từ chối cùng Trần gia gặp mặt.
Nhưng Trần Duật Hành vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của tôi.
Quả thật Trần gia không có ý tứ muốn cùng tôi tranh đoạt Thừa Huân.
Thay vào đó họ luôn tặng quà cho tôi và Thừa Huân.
Cho dù tôi không chịu nhận nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn.
Có đôi khi chú Châu cũng khuyên tôi.
Trần gia chịu ăn nói khép nép như vậy đúng là không dễ.
Lúc chú ấy nói như vậy, Trần Duật Hành vẫn đang chờ ở dưới lầu.
Tháng chín Bắc Kinh vẫn khô nóng không chịu nổi.
Gần trưa, mặt trời nóng rực.
Trán Trần Duật Hành ướt đẫm mồ hôi, âu phục khoác ở giữa cánh tay, sau lưng áo sơ mi đã sớm ướt đẫm mảng lớn.
“Cô chủ, tôi luôn cảm thấy Trần gia không có những tâm tư xấu xa kia.”
“Còn có Trần tổng này, cậu ấy cũng không giống người xấu.”
Chú Châu nhìn dưới lầu, dường như có chút không đành lòng: “Hơn một tháng này, cô cũng nhìn thấy mà.”
“Nói thật, Trần tổng xuất thân như vậy, nếu muốn làm cái gì cần gì phí tâm như vậy?”
Tôi cũng không nhịn được nhìn xuống lầu.
Trần Duật Hành đứng ở nơi đó đã gần hai giờ.
Thời tiết nóng bức nếu đứng lâu quả thật không tốt.
Nghĩ đến Thừa Huân, nghĩ đến khuôn mặt giống hệt Thừa Huân.
Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
“Mời hắn vào đi rồi bảo người hầu chuẩn bị chút trà.”
Tôi nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Trần Duật Hành.
Một hồi lâu, tôi mới dời tầm mắt: “Đợi lát nữa đi xuống, cháu cùng hắn nói chuyện một chút.”
Chú Châu vui vẻ đi xuống lầu, tôi ngồi ở trên lầu một lát.
Thay cái váy rồi đi xuống.
Trần Duật Hành đang ngồi ở trong phòng khách uống trà.
Thấy tôi xuống lầu, hắn đặt chén trà xuống đứng lên: “Cô Hứa.”
Tôi bảo người hầu lui ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Trần, hôm nay chúng ta nói chuyện một chút đi, mấy ngày nay anh và bà Trần làm như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào?”
Trần Duật Hành nhìn tôi, một hồi lâu cũng không mở miệng.
Tôi nghe tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Nơi xa hơn là tiếng Thừa Huân khóc rống, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Trong lòng tôi lại phiền não, loạn đến không chịu được.
Ngay tại thời điểm tôi chịu không nổi, muốn hạ lệnh đuổi khách lần nữa.
Trần Duật Hành bỗng nhiên mở miệng: “Hứa Nhan, anh muốn cưới em làm vợ, cưới hỏi đàng hoàng, loại kiệu phải tám người khiêng kia.”
Tôi kinh ngạc.
Chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nhưng Trần Duật Hành lại mở miệng nói.
“Hứa Nhan, ý nghĩ là, không phải nhất thời cao hứng, cũng không phải suy nghĩ cân nhắc lợi hại mới quyết định.”
“Đó là vì cái gì?”
Trần Duật Hành cười rất nhạt: “Hứa Nhan, không biết em còn nhớ hai mươi năm trước, em cùng Hứa lão gia từng ở trên biển, cứu được mấy người.”
Đương nhiên tôi nhớ rõ, chỉ là khi đó tôi mới mấy tuổi, tuổi còn nhỏ.
Sau này ông nội thường xuyên nói với tôi, tôi mới nhớ tới tận hôm nay.
Mà Chu Gia Thuật và ông Chu chính lúc ấy được du thuyền tư nhân nhà chúng tôi cứu lên.
“Anh cũng là một trong số những người được cứu.”
“Nhưng ông nội chưa từng nhắc tới anh…”
“Bởi vì lúc ấy là một người họ hàng dẫn anh ra biển chơi, anh ấy sợ người nhà biết chuyện này sẽ truy cứu, liền giấu diếm thân phận của anh.”
“Lúc đó anh chỉ mới tám tuổi, đã bị hoảng sợ trên biển và suýt mất mạng.”
“Đến cuối cùng, anh cũng chỉ nhớ trên du thuyền kia có khắc một chữ Hứa.”
Trần Duật Hành nói tới đây thanh âm trong nháy mắt ôn nhu: “Còn có, có một cô gái rất nhỏ rất đáng yêu, cho anh một ly nước nóng.”
“Hứa Nhan, nhiều năm như vậy anh vẫn chưa từng thay đổi ý nghĩ này.”
“Anh muốn tìm được người lúc ấy, cưới cô ấy về.”