Lấy Thân Trả Nợ
Chương 5
23
Trần Duật Hành rời đi thật lâu, trong lòng tôi vẫn là một mảnh hỗn loạn.
Tôi gọi chú Châu vào thư phòng.
“Chú Châu, lúc trước làm sao chú tìm được Lương Duật Hành?”
“Cô chủ, lúc trước là Lương Duật Hành chủ động tìm tới tôi.”
Chú Châu có chút không dám nhìn tôi: “Lúc ấy tôi đã chọn cho cô hai người, định sẽ đưa tư liệu qua.”
“Nhưng tư liệu và lý lịch của Lương Duật Hành quá sạch sẽ, trong lòng tôi nghiêng về hắn, để cho cậu ấy một cơ hội.”
“Không nghĩ tới cô cũng chọn cậu ấy.”
Trong lòng tôi vừa bực mình vừa buồn cười, hắn cũng thật sự là tự tin.
Chẳng lẽ hắn không nghĩ tới, lỡ như tôi không chọn trúng hắn thì sao.
Đến lúc này tôi mới nhớ tới, kỳ thật lúc ấy tôi đã xem qua ảnh chụp của hắn.
Trên tài liệu chú Châu đưa tới, có ảnh chứng minh thư của hắn.
Tôi thật đúng là, liếc mắt một cái đã bị khuôn mặt của hắn hấp dẫn.
“Chú Châu, chú nói xem hiện tại cháu nên làm cái gì bây giờ?”
“Cô chủ, năm nay cô còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, lúc trước cô nói không kết hôn lập gia đình, kỳ thật trong lòng tôi cũng không tán thành.”
“Cô còn trẻ như vậy, rất nhiều rất nhiều thứ đang chờ cô làm.”
“Nếu cậu Trần thật lòng, cô cũng nên cùng cậu ấy thử một lần đi.”
“Hơn nữa, Trần gia không có ý cướp đi đứa nhỏ, tôi thấy thành ý của bọn họ cũng rất lớn.”
Chú Châu yêu thương thở dài: “Tôi biết, cô là bị tên khốn kiếp Chu Gia Thuật kia làm tổn thương, nhưng trên đời này vẫn có người đàn ông tốt, đúng không?”
“Nhưng hắn gạt tôi, tại sao hắn không trực tiếp tìm đến tôi, nói hắn muốn báo đáp chúng ta, hắn có rất nhiều cách có thể báo ơn, tại sao phải làm như vậy…”
Chú Châu nhịn không được cười rộ lên: “Còn không phải cô quá vội vàng, nếu như lúc trước cậu Trần không chen ngang vào, sợ là cô liền chọn người khác trực tiếp nấu thành cơm chín.”
“Đây cũng là kế tạm thời, cậu Trần sợ mình chậm một bước sẽ tiếc nuối cả đời.”
Tôi nắm lấy gối ôm, gắt gao che mặt.
“Nhưng cháu tức giận, hơn nữa, cháu chán ghét hắn, vì cái gì muốn cùng hắn thử một lần?”
“Coi như là cháu muốn yêu đương, cũng chưa chắc là muốn cùng hắn.”
“Bắc Kinh có rất nhiều người đàn ông ưu tú.”
Chú Châu buồn cười: “Được được được, cô muốn yêu ai cũng được.”
Nhưng nói là như vậy, chú Châu vẫn giúp Trần Duật Hành.
Tôi bên này vừa có chút gió thổi cỏ lay, Trần Duật Hành liền biết trước tiên.
Ngay cả khi tôi vừa ngồi trong một quán trà chiều với đối tượng hẹn hò của mình.
Bentley của Trần Duật Hành liền dừng ở bên đường.
Mặc dù đều chưa lập gia đình.
Nhưng chẳng biết vì sao, lúc xe hắn dừng lại kia, tôi lại có một cảm giác như bị bắt gian tại chỗ.
Trần Duật Hành cũng không quấy rầy tôi.
Thậm chí ngay cả xe cũng không xuống.
Nhưng tôi đứng ngồi không yên, chỉ có thể gắng gượng tìm cớ đuổi người đàn ông đối diện rời đi trước.
Khi sắc trời dần dần tối.
Tôi mới cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Duật Hành cũng xuống xe.
Lúc hoàng hôn đèn đường lần lượt sáng lên, cả người hắn đều chìm bên trong ánh sáng đó.
Tôi cố tình giả vờ như không nhìn thấy hắn.
Đi thẳng xuống phố về phía trước.
Đi thẳng đến ngã tư đường, tôi cũng không quay đầu lại.
Nhưng tôi biết hắn nhất định sẽ đi theo phía sau tôi.
Đèn xanh sáng lên, khi tôi chuẩn bị đi qua vạch kẻ qua đường.
Trần Duật Hành ở phía sau tôi nhẹ nhàng cầm cổ tay của tôi.
Có người đạp xe chạy nhanh qua người tôi.
Trần Duật Hành kéo tôi đến trước người hắn.
Bắc Kinh vào mùa đông.
Hắn mặc một cái áo gió mỏng màu xanh đen, mà cả người tôi, đều bị hắn bao bọc vào trong đó.
“Hứa Nhan.”
Hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Khi gió đêm thổi tới, hắn giơ tay lên giúp tôi sửa sang lại mái tóc rối bù một chút.
Tôi chú ý thấy xung quanh có người giống như đang chụp ảnh.
Kỳ thật mấy ngày nay, đối với Trần gia cùng Trần Duật Hành, tôi đã nghe được đủ loại tin đồn.
Nửa thời gian hắn ở Hồng Kông, mà lúc ở Bắc Kinh luôn luôn khiêm tốn thần bí, hành tung bất định.
Nhưng trong khoảng thời gian này hắn thật sự đến nhà tôi đi lại quá thường xuyên.
Thế cho nên bị chó săn theo dõi.
“Trần Duật Hành, hình như có người chụp lén…”
Tôi cố đẩy hắn ra.
Nhưng Trần Duật Hành lại dứt khoát buông cổ tay của tôi ra, trực tiếp ôm eo của tôi.
“Nhan Nhan.”
Hắn cúi đầu, ghé vào tai tôi dỗ dành: “Thừa Huân cũng sắp một tuổi rồi, sắp gọi ba được rồi, em còn không cho anh một danh phận sao?”
24
Những bức ảnh và video này truyền đi xôn xao khắp thành phố.
Thậm chí còn có người nhàn rỗi bắt đầu đối chiếu khẩu hình của Trần Duật Hành, muốn tìm ra lúc ấy hắn nói gì với tôi.
Ngay cả Chu Gia Thuật cũng tới Hứa gia một chuyến.
Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ.
Lúc trước hắn yêu Tiểu Duy như vậy, nhưng hai người công bố tin tức kết hôn đến bây giờ đã gần hai năm lại còn chưa cử hành hôn lễ.
Tôi gặp hắn ở phòng khách.
Ngược lại là Chu Gia Thuật đi thẳng vào vấn đề: “Đứa nhỏ là của Trần Duật Hành?”
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại hắn: “Liên quan gì đến anh?”
“Hứa Nhan, Trần Duật Hành xuất thân vô cùng tốt, hơn nữa nhà ngoại hắn đều chỉ có duy nhất một mình hắn là cháu đích tôn.”
“Em cho rằng hắn tiếp cận em có mục đích gì, hắn chỉ là muốn cướp đi con của em mà thôi.”
“Đúng hay không, có liên quan gì đến anh?”
“Hứa Nhan, anh đang suy nghĩ cho em, sợ em bị người ta lừa gạt, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là chính em.”
“Anh ấy có thể gạt tôi cái gì?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Trần Duật Hành tới thật đúng là nhanh, nhất định lại là chú Châu báo rồi.
Tôi dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, thoải mái uống trà nóng.
Trần Duật Hành một thân gió tuyết đi vào phòng khách.
Người hầu rất nhanh bưng tới trà Long Tỉnh mà hắn thích uống nhất.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, ngược lại tự tại giống như ở trong nhà mình.
Trên mặt Chu Gia Thuật có chút khó xử, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ nói:
“Thừa Huân là con của anh, cho dù anh không bắt đổi tên, trưởng bối Lương gia và Trần gia có bằng lòng không?”
Tôi cầm chén trà, cụp mắt nhìn lá trà chìm nổi trong chén.
Thật ra đây cũng là một điều tò mò của tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi tôi về chuyện đó.
Trần Duật Hành cúi đầu uống trà, nắp chén va chạm thanh âm thanh thúy.
Hệ thống sưởi ấm, ngoài cửa lại là tuyết lớn bay tán loạn.
Tôi đặt cốc xuống và ngẩng đầu lên ngắm tuyết.
Rồi lại bị Trần Duật Hành nắm tay.
“Thừa Huân vĩnh viễn theo họ mẹ nó, sẽ không thay đổi.”
Hắn những lời này ra khỏi miệng, Chu Gia Thuật vẻ mặt không khỏi kinh ngạc: “Trần Duật Hành anh thật sự có thể làm được?”
Tôi cũng nhịn không được nhìn về phía hắn.
“Vậy để thời gian làm chứng.”
“Lời dễ nghe ai mà không nói, hứa hẹn ai mà không hứa được?”
Sắc mặt Chu Gia Thuật càng ngày càng khó coi.
Trần Duật Hành lại khẽ cười nói: “Quả thật, hứa hẹn ai lại không biết, anh Chu cùng ông anh rõ ràng nhất điểm này.”
Khuôn mặt Chu Gia Thuật dần dần trắng bệch.
Đúng vậy, tất cả những gì ông hắn từng hứa hẹn.
Đến cuối cùng không phải cũng thành không.
Lúc trước ông nội giao phó tôi cho hắn, hắn cũng là hứa hẹn, nhất định sẽ chiếu cố tôi, giúp tôi trông coi Hứa gia.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Tôi lại thoải mái hơn.
Rốt cục vào giờ phút này hoàn toàn thoải mái.
Chúng ta luôn mong đợi hồi báo cho nên mới hoàn toàn thất vọng.
Mà khi chúng ta không cần hồi báo, ông trời lại cho chúng ta sự an bài tốt nhất.
Ví dụ như đưa Trần Duật Hành đến bên cạnh tôi.
25
Sau khi đính hôn với Trần Duật Hành.
Anh ngang nhiên bắt đầu ngủ lại Hứa gia.
Vẫn là phòng ngủ kia.
Vẫn là một đêm yên tĩnh như vậy.
Khác biệt duy nhất chính là.
Trên mặt Trần Duật Hành không có dải lụa màu đen che kín.
Tất cả chúng tôi đều có chút rượu.
Lúc say tôi đẩy hắn lên sô pha, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá anh.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ vì sao anh phải làm như vậy.”
“Ân cứu mạng không thể báo, đương nhiên chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
“Lấy thân báo đáp chịu thiệt cũng là em.”
Trần Duật Hành bật cười, ôm chặt tôi, đặt cằm lên cổ tôi: “Nhan Nhan, là lỗi của anh.”
“Đương nhiên là anh có sai, anh cũng không biết em có bao nhiêu chán ghét anh.”
“Anh cũng không biết em thích anh bao nhiêu đâu.”
“Anh thật sự để cho Thừa Huân theo họ của em sao?”
“Đương nhiên.”
“Nếu sau này em không muốn sinh con nữa thì sao?”
“Vậy thì không sinh.”
“Nhưng Trần gia và Lương gia chỉ có một đứa con là anh…”
“Có Thừa Huân rồi.”
“Nhưng là họ Hứa.”
“Rất quan trọng sao?”
Trần Duật Hành cúi đầu nhẹ hôn tôi: “Chẳng lẽ nó không phải là con của anh, chẳng lẽ trên người nó không chảy dòng máu của Trần gia và Lương gia?”
“Rất ít người có thể nghĩ thông suốt như vậy.”
“Chuyện mỗi người để ý khác nhau mà thôi.”
Tôi không khỏi nở nụ cười, ôm lấy mặt của anh, giống như đêm hôm đó, hỏi anh.
“Tắm chưa?”
“Tắm xong rồi, cô chủ.”
“Vậy…… Cởi đồ đi.”
Đáy mắt anh cũng hàm chứa nụ cười, kéo tôi qua một bên, sau đó đứng lên.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Trần Duật Hành giơ tay cởi cúc áo.
Vạt áo sơ mi bị anh nhanh nhẹn rút ra, sau đó lại cởi dây lưng.
Nhưng lần này tôi không quay mặt đi.
Nhìn thấy mọi thứ.
Anh lại ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nóng bỏng lướt qua mặt tôi: “Nhan Nhan, con gái vẫn phải rụt rè một chút.”
Tôi cười nhào vào lòng anh: “Anh xấu hổ sao?”
Trần Duật Hành vững vàng đón được tôi, ở bên tai tôi nhẹ hỏi: “Cô chủ, lúc này đây, tôi có thể hôn cô không?”
Tôi không trả lời, lại chủ động kiễng chân lên, hôn anh.
(Hết)