Lên Nhầm Thuyền, Gả Đúng Người - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
11.
"Lưu Hiểu Lệ là em gái chiến hữu của anh. Thi đỗ đại học vào thành phố này, chiến hữu nhờ anh chăm sóc."
"Trong mắt anh, gia đình chiến hữu cũng như gia đình mình. Chỉ là nhóc ấy kết giao linh tinh, lần này đi công tác về anh sẽ bắt nó xin lỗi em."
Cố Tây Nam vừa cẩn thận thoa thuốc, vừa nghiêm túc giải thích.
Sự tức giận trong lòng tôi tan đi không ít.
"Anh coi cô ta như em gái, nhưng em thấy cô ta không nghĩ vậy đâu, cứ miệng một câu 'đàn ông của tôi' cơ mà."
Tay Cố Tây Nam khựng lại một chút, anh ta mỉm cười:
"Nếu em để tâm, anh sẽ cảnh cáo cô ta đừng nói nhảm nữa."
"Tôi để tâm cái gì chứ... Á, nhẹ tay một chút!"
Anh ta liền dịu dàng hơn.
"Chưa xong đâu."
Vừa bôi thuốc, Cố Tây Nam vừa thổi nhẹ lên vết thương.
Dòng điện tê dại chạy thẳng từ cổ đến tim tôi, toàn thân ngứa ngáy lạ thường.
Tôi sợ nhột mà!
"Chưa đâu. Con nhóc đó ra tay cũng ác đấy, vết cào hơi sâu, mấy ngày tới đừng để dính nước."
Cố Tây Nam cứ cẩn thận lật tới lật lui vết thương.
Tôi bắt đầu nghi ngờ mình là... hươu cao cổ mất rồi, sao lâu thế chưa xong?
Đến khi cuối cùng được tha, tôi về phòng soi gương, lạnh lùng bật cười:
Hừ, vết thương sâu thật đấy.
Chắc thêm một chút nữa... là tự lành luôn rồi!
12.
Đích đến lần này của chúng tôi là huyện La Điền, tỉnh Hồ Bắc – vùng nổi tiếng về trồng hạt dẻ.
Không thể không nói, đi công tác cùng Cố Tây Nam đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Anh ấy đúng chuẩn đại gia hào phóng, từ ăn ở đến đi lại đều cực kỳ xa xỉ.
Dọc đường, chỉ cần tôi dừng mắt lâu hơn ở món gì, anh ta quay đầu mua luôn.
Khiến tôi sinh ra ảo giác...
Rằng mình mới là chủ nợ vậy!
Nhưng khi xe tiến vào vùng quê, bất ngờ xảy ra.
Đường tỉnh lộ chặn đầy xe cảnh sát, cứ ba bước một trạm, năm bước một chốt.
Từng xe bị yêu cầu mở cốp và hành lý kiểm tra kỹ càng.
Đến lượt chúng tôi, cảnh sát lục trong balô Cố Tây Nam ra một con d a o gấp đa năng.
Đương nhiên, lập tức bị tịch thu.
Hình như là món anh ta cố tình mua sau khi đáp máy bay.
"Tài xế ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bác tài, nói tiếng phổ thông lơ lớ, kiên nhẫn giải thích:
"Ối giời ơi, nguy hiểm lắm! Nghe nói có mấy tên tội phạm buôn ma toé đang lẩn trốn ở vùng này. Nhưng yên tâm đi, núi nhiều, bọn chúng chắc không mò vào thị trấn đâu."
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được trấn Bạch Liên Hà, nơi chiến hữu của Cố Tây Nam đã chờ từ lâu.
"Ôi chà, đây là Nam tẩu sao!"
Vừa nhìn thấy tôi, anh chàng kia mắt sáng lên, nhiệt tình bắt tay.
"Mấy năm rồi cuối cùng Nam ca cũng chịu có bạn gái!"
Nhìn người đàn ông rắn rỏi, nước da ngăm đen ấy, tôi vội vã xua tay:
"Anh hiểu lầm rồi, tôi..."
"Đi thôi, ở đây lề mề thêm tí nữa là trời tối đấy."
13.
Tôi ngồi trên xe nghe họ chuyện trò suốt chặng đường.
Thực ra chủ yếu là nghe người tên Trần Lỗi nói.
Hóa ra cha mẹ anh ấy sống bằng nghề trồng hạt dẻ.
Anh xuất ngũ xong cũng quay về làng để tiện chăm sóc họ.
Cố Tây Nam vì muốn giúp đỡ bạn, đã mở một tiệm chuyên bán hạt dẻ cho anh, còn tìm đầu ra khắp nơi.
Gần như bao tiêu toàn bộ sản phẩm của gia đình Trần Lỗi.
Cố Tây Nam, thực sự là một người rất ấm áp.
Bề ngoài lạnh lùng dữ tợn, nhưng bên trong lại mềm mại như hoa.
Đúng là "trong tim có hổ, nhẹ nhàng ngửi hương hoa".
Càng đi, đường càng nhỏ, càng quanh co.
Khi tôi bắt đầu choáng váng vì đường núi ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng tới nơi.
Một ngôi làng nhỏ yên bình, phong cảnh hữu tình như chốn bồng lai.
Bố mẹ Trần Lỗi rất hiếu khách, lập tức làm gà mổ vịt đãi chúng tôi.
Gia đình thuần hậu, làng quê thanh bình, món ăn quê nhà tươi ngon hấp dẫn...
Mọi thứ đều tuyệt vời – ngoại trừ một chuyện.
Nhà Trần Lỗi chỉ có ba phòng: một phòng cho bố mẹ, một phòng cho vợ chồng anh ấy.
Phòng còn lại... tất nhiên dành cho tôi và Cố Tây Nam.
Mỗi lần tôi định giải thích không phải bạn gái anh ấy, lại bị một chuyện ngoài ý muốn ngắt lời.
Đêm xuống, tôi nhìn Cố Tây Nam đầy nghi hoặc, còn anh ta thì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Không lẽ...
Thực sự phải ngủ chung một phòng với anh ta sao?
14.
"Hay... anh ngủ ngoài phòng khách? Bộ sofa kia trông cũng ổn mà..."
Tôi ấp úng nói với Cố Tây Nam.
"Hửm, em chắc chứ?"
Anh ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy bất mãn.
Thôi xong, tôi lại ngông cuồng rồi.
"Tôi sai rồi, để tôi ngủ sofa, anh ngủ phòng."
Biết thời biết thế là phẩm chất cơ bản của một con dân làm thuê.
Bất chợt, Cố Tây Nam cúi sát mặt tôi:
"Kiều An Nhiên, em quên chuyện cảnh sát hồi sáng rồi à?"
"Ngôi làng này bốn bề núi bao quanh, giao thông bất tiện, rất thích hợp để tội phạm ẩn náu."
"Em biết nếu một cô gái xinh đẹp như em rơi vào tay bọn buôn ma toé sẽ thế nào không?"
Hừ, tưởng hù dọa được tôi chắc?
Chẳng qua tôi nghĩ con gái ngủ ngoài sofa, ra vào bất tiện thôi.
Tôi ôm gối ngồi trên giường, tim đập thình thịch.
Cố Tây Nam vừa tắm xong, thân hình cao lớn bước vào,
cả căn phòng rộng bỗng chốc chật chội lại.
Anh ta tiến lại gần từng bước, ánh mắt nóng rực, ánh nhìn chuyên chú đến mức tôi không dám thở mạnh.
Không phải chứ...?
Chúng tôi thật sự phải ngủ chung giường sao!?
Cố Tây Nam đứng trước giường, cúi người nhìn tôi,
vươn tay xoa đầu tôi, cười rạng rỡ:
"Ngủ đi, mai còn đi hái hạt dẻ."
Nói rồi anh ta lấy chăn gối trong tủ ra, tự trải đệm nằm dưới đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại... có chút hụt hẫng.
Hả?
Hụt hẫng?
Không ổn rồi, tôi có vẻ... đang có vấn đề mất rồi.
15.
Đây là lần đầu tiên tôi đi hái hạt dẻ.
Nhìn những cây dẻ cao lớn, tôi phấn khích vô cùng.
Trần Lỗi và Cố Tây Nam mỗi người đã leo lên một cây,
tay cầm gậy trúc dài gõ mạnh vào cành cây.
Chỉ hai nhát gõ, "soạt soạt" một tiếng, từng quả cầu gai xanh rì rào rơi xuống đất.
Tôi tốn hết sức lực mới trèo lên được một thân cây to khỏe.
Đứng trên cành cao, phóng tầm mắt nhìn dãy núi trập trùng xa xa, lòng tôi chợt bừng sáng.
Dù không có tiền, không có nhà, không có xe, nhưng tôi còn có... khoản nợ!
Cuộc sống mà, luôn cần chút hy vọng.
Vung gậy gõ tới tấp, nhìn hạt dẻ rơi lả tả đầy đất, lòng tôi vui sướng tột độ.
Đây chính là niềm vui mùa thu hoạch – thật tuyệt vời!
Nhưng vui quá hóa buồn.
Lên cây thì dễ, xuống cây mới khó.
Lúc nãy dựa vào hưng phấn mà leo lên, giờ đánh xong hạt dẻ rồi, tôi mới nhớ ra – mình sợ độ cao!
Trần Lỗi và Cố Tây Nam đã xuống, ngồi ghế gập uống nước nghỉ ngơi.
"Kiều An Nhiên, xuống nghỉ đi, uống chút nước."
Tôi đứng chết trân trên cây, cứng đơ như tượng đá.
"Em... em muốn ngắm cảnh thêm chút nữa."
Không thể nói mình không dám xuống được, mất mặt lắm!
Cố Tây Nam bước tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi ôm chặt thân cây, giả vờ ngắm phong cảnh, nhưng đôi chân run bần bật không ngừng.
"Nhảy xuống đi, anh đỡ em."
Cố Tây Nam mím môi nhìn tôi một lúc, rồi khẽ nở nụ cười,
giang hai tay ra với tôi.
16.
Ánh nắng sớm xuyên qua tán lá xanh rì chiếu xuống người Cố Tây Nam, nhuộm lên anh một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh cứ đứng đó, dang tay về phía tôi, ánh mắt dịu dàng chứa chan cưng chiều.
"Kiều An Nhiên, xuống đi."
Người ta nói, dưới biển sâu có loại yêu tinh, sắc đẹp mê hoặc lòng người, giọng nói có thể khiến người ta mê muội.
Cố Tây Nam, anh giống như yêu tinh vậy.
Tôi bị mê hoặc.
Hít sâu một hơi, tôi nhảy xuống.
Rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, tim đập thình thịch.
Anh cao lớn quá, lồng ngực rộng rãi, bắp tay rắn chắc.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận mình nhỏ bé đến thế.
"Chậc chậc, Nam ca, đàn ông cứng rắn cũng biết dịu dàng cơ đấy!"
Tiếng trêu chọc của Trần Lỗi vang lên phía sau.
Tôi vội vàng nhảy xuống đất, mặt đỏ như gấc.
Cầm hai thanh kẹp gỗ, tôi cúi gằm mặt, vội vàng nhặt hạt dẻ rơi dưới đất bỏ vào giỏ, không dám liếc nhìn Cố Tây Nam lấy một cái.
Anh khác hẳn Trương Phi Vũ.
Trương Phi Vũ thì nho nhã, dịu dàng, lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Cố Tây Nam lại đầy khí thế xâm lược.
Anh mang theo mùi vị mãnh liệt của hormone đàn ông,
khiến người ta đỏ mặt, tim đập, chân tay luống cuống.
17.
Khi trở về nhà Trần Lỗi, tôi thấy trong sân có hai người đàn ông lạ mặt.
Người cầm đầu có vết sẹo lớn trên mặt.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt hắn lập tức lướt khắp người tôi, trơn tuột dơ bẩn, khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi có cảm giác như bị rắn độc trừng trừng dõi theo – ghê tởm, khó chịu.
Cố Tây Nam bước nhanh tới, chắn trước mặt tôi.
"À Nam ca, hai người này là thương lái tới thu mua hạt dẻ, đi ngang ghé vào hỏi đường đó."
Mẹ Trần Lỗi vừa niềm nở đón tiếp vừa rót nước mời khách.
Người vùng núi vốn nhiệt tình, mộc mạc như vậy.
Tôi vào phòng, thấy Cố Tây Nam và Trần Lỗi đang thấp giọng bàn bạc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tôi nằm xuống giường đánh một giấc trưa, lúc tỉnh dậy, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống.
Định tìm điện thoại nhưng tìm mãi không thấy.
Suy nghĩ kỹ lại, chắc là rơi mất lúc sáng leo núi hái dẻ.
"Bác ơi, cháu để quên điện thoại trên núi, cháu ra lấy chút."
Tôi vội vã chào mẹ Trần Lỗi, rồi đi thẳng ra ngoài.
18.
Đường núi lúc hoàng hôn yên tĩnh đến rợn người.
Tôi càng đi càng bất an, cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi.
Quay đầu lại nhìn – chẳng có ai.
Tôi rảo bước thật nhanh, trở lại nơi buổi sáng hái hạt dẻ.
Tìm quanh một hồi, quả nhiên phát hiện điện thoại rơi dưới gốc cây.
Vừa mừng rỡ chưa kịp cười, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
"Ai đó!"
Tôi quay phắt lại, đối diện là hai ánh mắt chứa đầy ý đồ xấu xa.
Tôi giấu điện thoại ra sau lưng, run rẩy bấm số Cố Tây Nam.
"Ông là ai?"
"Chậc chậc, không ngờ ở cái xó núi nghèo nàn này lại vớ được một con hàng ngon như thế!"
Tên gọi là Tam ca kia, chính là gã mặt sẹo buổi chiều.
"Cố Tây Nam! Cứu em với!!!"
Tôi quay người bỏ chạy, không do dự một giây.
Không cần biết bọn chúng định làm gì – cứ chạy trước rồi tính.
Nếu hiểu lầm thì xin lỗi sau, nếu thật sự gặp nguy hiểm – chạy mới còn đường sống.
Hai tên kia bị tôi hành động quá nhanh làm cho sững người một lát, rồi mới hô to đuổi theo.
19.
Một lần nữa tôi muốn cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn bố mẹ đã cho tôi học thể thao từ nhỏ!
Nếu tôi đoán không nhầm, hai gã đàn ông phía sau chính là đám buôn ma toé mà cảnh sát đang truy lùng.
"Má nó, Tam ca, con nhãi này chạy giỏi thật đấy!"
Tôi vừa liều mạng chạy, vừa ném vòng tay, dây chuyền, thậm chí cả dây buộc tóc xuống đất để làm dấu.
Thỉnh thoảng còn phải gào lên:
"Cố Tây Nam! Cứu em với!!!"
Cổ họng như bốc lửa, tim thì sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi thở hồng hộc, dốc hết sức chạy thục mạng lên đỉnh núi.
Nhìn thấy vách núi trước mắt, tôi tuyệt vọng.
Vách núi dốc đứng, dòng sông phía dưới cuồn cuộn chảy xiết.
Phong cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng... chec người!
Tôi đứng sát mép vực, hai chân mềm nhũn sắp đứng không nổi.
"Mày chạy đi, sao không chạy nữa? Ôi giời, con nhãi ranh này làm ông mệt muốn chec!"
Tên mặt sẹo Tam ca và đồng bọn đuổi kịp, thở hổn hển cách tôi không xa.
Tam ca ngồi phịch xuống đất thở phì phò:
"Thuận tử, nghỉ một lát, má nó, con nhỏ này chạy dai thật!"
20.
Cứ như vậy, hai bên chúng tôi giằng co trên đỉnh núi.
Tôi biết, chỉ cần chúng hồi sức lại, tôi xong đời.
Tên mặt sẹo Tam ca lồm cồm đứng dậy.
Tôi lùi một bước, phía sau chỉ còn vực sâu.
"Hừ, có bản lĩnh thì nhảy đi!"
"Mày yên tâm, bọn tao chỉ đùa chút thôi, không giec mày đâu. Giữ trinh tiết hay giữ mạng, tự mày chọn."
Thuận tử vẫn ngồi thở dốc, còn Tam ca đã từng bước áp sát tôi.
Tôi chưa bao giờ sợ hãi tuyệt vọng như lúc này.
Tên mặt sẹo càng tới gần, tôi càng lùi, sát mép vực.
Đúng lúc đó, một bóng người lao tới nhanh đến mức tôi tưởng mình hoa mắt.
"Á!!!"
Chỉ nghe tiếng hét thảm, Thuận tử đã bị Cố Tây Nam đá ngất.
"Đừng lại gần! Đừng qua đây!!!"
Nhìn Tam ca liên tục lùi về phía sau dưới áp lực của Cố Tây Nam, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ:
Sùng bái, kích động, cảm kích và... thầm yêu.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Tây Nam như vị thần giáng trần, hình ảnh ấy sẽ mãi in đậm trong ký ức tôi.
Nhưng đúng lúc Cố Tây Nam sắp bắt được, tên mặt sẹo bất ngờ lao tới, đẩy mạnh tôi xuống vực!
"Cố Tây Nam!"
Tôi rơi khỏi vách núi, cảnh vật xung quanh chậm lại như phim quay chậm.
Hình ảnh cuối cùng tôi thấy – chính là Cố Tây Nam không chút do dự nhảy theo sau tôi.
Ánh mắt anh – vừa hoảng sợ, vừa đau đớn, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút sợ hãi hay lùi bước.
21.
"Cố Tây Nam!!!"
Tôi hét lên, bật ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Cố Tây Nam nằm ngay bên giường tôi, chân quấn băng bó, treo cao trên giá.
Anh nhắm mắt, gương mặt hơi tái nhợt, hàng lông mày đen rậm nhíu chặt.
Tôi lặng lẽ xuống giường, run run sờ lên khuôn mặt anh.
Trong lòng tôi cuộn trào như sóng biển – tình yêu mãnh liệt sắp nhấn chìm lấy tôi.
Tôi yêu Cố Tây Nam rồi.
Tôi và Trương Phi Vũ học cùng bốn năm đại học, yêu ba năm, tổng cộng quen biết bảy năm.
Nhưng anh ta vì mấy chục vạn mà không tiếc bán đứng tôi.
Còn Cố Tây Nam, quen nhau chưa tới vài tháng, gặp mặt chưa tới hai mươi lần.
Vậy mà anh ấy... lại liều mạng cứu tôi.
Tình yêu chưa bao giờ liên quan đến thời gian.
"Nam tẩu, chị tỉnh rồi!"
Trần Lỗi đẩy cửa bước vào, tôi lập tức nhào tới:
"Cố Tây Nam sao rồi?"
"Không sao đâu, chân đập phải đá nên bị gãy, đã bó bột rồi."
"Nam tẩu à, Nam ca nhà bọn em vì chị mà liều chec đó!
Lúc hai người rơi xuống sông, anh ấy ôm chặt lấy chị, ai cũng gỡ không ra nổi!"
"Đừng thấy mặt mũi anh ấy không trầy xước gì, thân thể toàn bầm dập đấy!"
Trần Lỗi kể, mặt đầy nghiêm trọng, làm tôi nghe mà nước mắt cứ thế trào ra.