Lên Nhầm Thuyền, Gả Đúng Người - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
22.
Nước mắt tôi cứ chảy không ngừng:
Cố Tây Nam, anh mau tỉnh lại đi!
Có lẽ trời cao nghe thấy lời cầu xin của tôi.
Một lát sau, Cố Tây Nam chầm chậm mở mắt.
"Cố Tây Nam!"
Tôi ngồi phịch xuống mép giường, nắm lấy tay anh, nước mắt lã chã rơi.
"Cố Tây Nam, anh ngốc lắm! Sao lại nhảy theo em?"
Tôi thề, chỉ cần lúc này anh nói "Anh thích em", tôi sẵn sàng lập tức về nhà lấy hộ khẩu đi đăng ký kết hôn!
Trần Lỗi ở bên cạnh còn ra sức nháy mắt nháy mũi.
Cố Tây Nam ngẩn người vài giây, rồi nghiêm trang nói:
"Bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ thiêng liêng của quân nhân!"
Ba chữ "Anh yêu em" vừa tới miệng, lại nuốt ngược vào.
Tôi im lặng nuốt xuống nỗi xót xa.
Bảo vệ nhân dân cơ đấy, Cố Tây Nam, anh đúng là... vừa vĩ đại vừa cao thượng!
"Anh tên Cố Tây Nam phải không?"
Lúc đó bác sĩ và y tá vào kiểm tra vết thương.
Sau khi kiểm tra chân bó bột xong, bác sĩ bình thản tuyên bố:
"Ổn rồi, bốn tuần sau tháo bột. Hôm nay có thể xuất viện."
23.
Xuất viện?
Tôi ngơ ngác nhìn bác sĩ.
"Anh ấy bị thương nặng thế mà... ra viện luôn ạ?"
"Bị thương ngoài da nhẹ thôi, xử lý xong hết rồi. Xương cẳng chân gãy nhẹ, đã bó bột đầy đủ, hoàn toàn có thể về nhà."
Trần Lỗi lén liếc tôi,
"Nam ca, để em đi làm thủ tục xuất viện!"
Nói xong liền nhanh chân chuồn mất.
Tôi lau nước mắt...
Thì ra hồi nãy mình khóc... hoàn toàn uổng công?!
Cố Tây Nam nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lấp lánh ý cười:
"Kiều An Nhiên, anh bị thương em đau lòng vậy sao?"
"Anh còn cười được đấy!"
Nhưng mà, Cố Tây Nam, anh không sao... tôi thật sự rất vui.
Trần Lỗi mang đến một cái xe lăn và cặp nạng.
Tôi đỡ Cố Tây Nam ngồi lên xe lăn, cùng anh rời khỏi bệnh viện.
Dưới sự kiên quyết của anh, chúng tôi đặt vé máy bay về thẳng trong ngày.
Dù sao nhà Trần Lỗi cũng không tiện chăm sóc vết thương, quay về thành phố sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
24.
Vừa xuống máy bay, đã thấy một nhóm thanh niên đứng chờ ở cổng ra.
Nhìn thấy Cố Tây Nam ngồi trên xe lăn, đám thanh niên mắt đỏ hoe.
"Nam ca! Anh bị làm sao thế này!"
Một cậu tóc vàng thường theo sát Cố Tây Nam còn khoa trương hơn, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân anh khóc rống lên.
Nhìn một vòng các cậu trai trẻ vây quanh, tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Cố Tây Nam đảo mắt vẻ chán ghét:
"Im ngay! Tao chỉ bị gãy xương thôi, gào cái gì mà gào!"
Tôi lén liếc nhìn Cố Tây Nam một cái,
Ôi trời, anh ấy thật bá đạo quá, tôi lại càng thích rồi.
Chúng tôi rầm rộ trở về nhà, trên đường mấy thanh niên còn suýt đ á n h nhau vì tranh giành đẩy xe lăn.
Về đến cổng nhà, phát hiện có một cô bé dáng vẻ thanh tú đang đứng đợi.
Đôi mắt to tròn, gương mặt trắng trẻo, nhìn rất trẻ.
Vừa thấy Cố Tây Nam, vành mắt cô bé đỏ bừng:
"Nam ca, chỉ đi thu mua hạt dẻ thôi mà, sao thành ra thế này!"
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
"Kiều An Nhiên! Chị chăm sóc Nam ca kiểu gì thế hả!"
Đây... chắc là Lưu Hiểu Lệ?
25.
Cố Tây Nam cau mày:
"Không lễ phép."
Lưu Hiểu Lệ lập tức nặn ra nụ cười tươi rói:
"Chị An Nhiên, em chỉ vì lo cho Nam ca thôi, chị đừng để bụng nhé."
Hừ, đúng là con bé hai mặt!
Tôi vừa định đỡ Cố Tây Nam vào nhà, thì Lưu Hiểu Lệ xông tới, hất tôi ra:
"Nam ca, để em đỡ anh, em khỏe mà!"
Cố Tây Nam liếc cô bé một cái, rồi tự cầm lấy nạng, đứng dậy:
"Không cần. Lại là thằng vàng hoe kia báo tin cho em chứ gì?"
"Anh ngồi nghỉ đi, em thay đồ rồi đi chợ, tối nấu canh sườn."
Tôi dìu Cố Tây Nam ngồi xuống sofa, chuẩn bị vào phòng thay đồ.
Vừa cởi xong áo, Lưu Hiểu Lệ đã xông vào.
Tôi cau mày không vui:
"Không biết gõ cửa à?"
Lúc này trên người tôi chỉ mặc mỗi áo lót, Lưu Hiểu Lệ trố mắt nhìn:
"Cái ngực này... chắc chắn là đi độn chứ gì!!!"
Con bé này, thật là dở khóc dở cười.
Nhìn xuống thân hình nhỏ xíu của mình, khí thế của cô bé lập tức xẹp lép:
"Chị đi mua đồ đúng không? Mua hộ em hai quả đu đủ nhé!"
26.
Khi tôi xách đồ ăn về tới nhà, đã thấy Lưu Hiểu Lệ đang quấn lấy Cố Tây Nam như ruồi bám.
"Nam ca, anh ăn hoa quả không? Anh muốn ăn gì em nhờ chị An Nhiên mua!"
"Nam ca, sao anh lại bị thương? Anh giỏi thế cơ mà!"
"Nam ca, sao anh không thèm để ý tới em? Anh thích xem TV gì, để em bật cho?"
Cố Tây Nam hết chịu nổi, vung tay như đuổi ruồi:
"Ngồi yên cho anh!"
Con nhóc này cũng thú vị thật.
Không son phấn, nhìn lại rất xinh xắn dễ thương, tuổi trẻ đúng là thứ trang điểm đẹp nhất.
Tôi nhanh chóng dọn ra một bàn đầy món ngon:
Bò hầm cà chua
Canh sườn hầm củ từ
Cá vược hấp
Gà xào, tôm hấp trứng, cải xào tỏi
Lưu Hiểu Lệ nhìn bàn ăn, mắt tròn xoe.
"Chắc khó ăn lắm!" – cô nàng cố gắng tỏ ra chê bai.
Tôi mỉm cười, múc cho cô bé một bát cơm.
Chỉ một miếng gà thôi, cô bé đã im bặt.
"Quả nhiên khó ăn... thịt chẳng ngấm gia vị gì cả... tệ hơn mẹ em nấu nhiều."
Nói miệng thì vậy, nhưng cuối cùng cô nàng cũng ăn hết ba bát cơm, chỉ thua Cố Tây Nam đúng một bát.
Ăn no, cô bé ngồi bệt xuống ghế, vỗ bụng, uể oải thở dài:
"Em thua rồi."
Sau đó xách cặp bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Đúng là một cô nàng... như cơn gió.
27.
Cố Tây Nam ngồi trên sofa xem TV một cách thản nhiên,
như thể mấy ngày qua chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Khiêu khích tôi xong còn định làm như chưa từng có gì sao? Không được, tôi không cho phép!
Sau khi tắm xong, tôi cố ý mặc chiếc áo sơ mi trắng,
cài nút rất thấp, lộ chân dài, tóc còn ướt xõa trên vai.
Dù thích anh ấy, nhưng chuyện tỏ tình, nhất định phải để đàn ông chủ động mới đúng.
Tôi vờ như vô tình đi tới đi lui trước mặt Cố Tây Nam,
anh ta mắt nhìn thẳng, tập trung dán vào TV.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, giả bộ vô tình vén tóc,
lộ ra chiếc cổ thon thả và xương quai xanh mảnh mai.
Cố Tây Nam bỗng đứng dậy, chống nạng đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Lúc đó tôi còn giữ nguyên tư thế vuốt tóc.
Xong rồi...
Có phải lúc nhảy vực, đầu óc anh ấy bị chấn thương không?
Tôi cảm giác tim mình... lạnh ngắt.
28.
Đến trưa hôm sau, nhìn bữa ăn thịnh soạn tôi chuẩn bị:
Súp dương vật bò
Canh ba ba
Hàu hấp tỏi
... Cố Tây Nam giật nhẹ khóe mắt.
"Anh bị thương nên cơ thể suy nhược, cần bồi bổ."
Tôi nhiệt tình múc canh cho anh.
Ánh mắt Cố Tây Nam đầy vẻ bất đắc dĩ.
Có thể vì đồ ăn quá ngon, nên dù nghi ngờ, anh vẫn chịu uống hai bát canh, ăn nửa đĩa hàu.
Chẳng mấy chốc, mặt anh đỏ bừng.
Tôi nhìn mà hơi lo lắng.
Chec rồi... có phải tôi bồi bổ quá đà rồi không?
Sau khi ngủ trưa dậy, tìm mãi không thấy Cố Tây Nam đâu.
Cuối cùng nghe tiếng động từ phòng gym.
Anh mặc áo ba lỗ đen, chân còn bó bột, đang chống tay tập xà đơn.
Nhìn cơ bắp rắn chắc, bờ vai rộng lớn, eo thon săn chắc,
tôi không nhịn được... nuốt nước bọt.
Rõ ràng định dụ dỗ anh ấy, không ngờ... lại tự mình bị dụ dỗ.
Đúng là, thân hình quá đỉnh!
Không được, tôi không thể thua!
29.
Tôi và Cố Tây Nam bước vào chế độ "tự làm khổ nhau".
Tôi cất hết mấy bộ đồ rộng rãi kín đáo, mỗi ngày ở nhà toàn mặc đồ càng ngày càng gợi cảm:
Áo hai dây
Áo trễ vai
Váy ngắn cũn cỡn...
Cố Tây Nam thì càng lúc càng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên tối tăm khó đoán.
Thời gian anh ở phòng gym ngày càng dài.
Cảm giác thất bại trong lòng tôi ngày càng lớn.
Không lẽ... Cố Tây Nam thật sự không thích tôi?
Không động lòng chút nào sao?
Nhưng rõ ràng lúc đầu tôi cảm nhận được anh ấy cũng thích mình mà.
Hôm nay là ngày tháo bột chân cho anh.
Tôi đi cùng anh đến bệnh viện, sau đó anh cả ngày im lặng.
"Kiều An Nhiên, chuẩn bị đi. Vài ngày nữa chúng ta tới Hồng Kông. Em có giấy thông hành không?"
Nghe Cố Tây Nam hỏi, tôi có phần kinh ngạc.
Về nhà lục tung cả túi xách, tôi mới phát hiện –
Giấy thông hành mất rồi.
Cả chứng minh thư... cũng biến mất.
Rõ ràng dạo gần đây ngoài đi chợ, mua trái cây, tôi đâu có ra ngoài nhiều.
Sao lại mất được nhỉ?
30.
"A lô, mẹ ạ? Mẹ đang ở nhà không, lát nữa con qua lấy sổ hộ khẩu, con bị mất CMND rồi, phải đi làm lại."
"Con nói xem, lớn từng này rồi mà cứ cẩu thả! Còn cái cậu bạn trai trước kia, gì nhỉ, Trương Phi Vũ đó, mẹ không chấp nhận đâu nhé! Nhìn đã biết là người không tử tế!"
Mẹ tôi lại bắt đầu bài ca muôn thuở.
Mẹ cực kỳ không ưa Trương Phi Vũ. Lần trước chỉ mới ăn với nhau một bữa gần công ty tôi, bà đã đánh giá anh ta ánh mắt lấm lét, không đứng đắn, là loại người có tâm địa xấu.
Nghĩ đến chuyện hiện giờ tôi đang gánh nợ thay cho Trương Phi Vũ, tôi bỗng thấy lạnh sống lưng—mà để mẹ biết thì chắc tôi gãy chân thật.
"Kiều An Nhiên, lại đây một chút."
Tôi đi tới cửa phòng Cố Tây Nam thì chec sững.
Hôm nay anh ấy… đẹp trai đến mức có thể lên bìa tạp chí thời trang!
Một bộ vest đen lịch lãm, tóc vuốt gọn gàng, râu ria cạo sạch sẽ, cả người toát lên khí chất quý phái, điển trai mê hoặc.
Chỉ cần nhìn thôi mà tim tôi đã đập rộn ràng, cả người rối loạn.
"Hôm nay anh ăn mặc trịnh trọng thế."
"Ừ, hôm nay anh đi xem mắt."
"Gì cơ?! Xem mắt?!"
Tôi kích động đến mức giọng cũng vỡ cả ra.
31.
Cố Tây Nam chỉnh lại cổ áo, thở dài:
"Là bà nội sắp xếp, nói anh sắp 30 rồi, nên cưới vợ đi là vừa."
Tôi nhìn anh, cảm giác như bị một hũ dấm lâu năm lật đổ—vừa chua vừa đắng.
"Xem mắt cũng tốt mà... Cô ấy làm nghề gì?"
"Nghe nói bố mẹ đều làm trong ngân hàng, bản thân là giáo viên cấp ba."
Song thân làm công chức, bản thân làm giáo viên—chuẩn hình mẫu "con dâu lý tưởng" trong mắt các bậc phụ huynh.
Lòng tôi lại càng thêm chua xót.
"Xinh không?"
Cố Tây Nam đưa điện thoại cho tôi xem.
Cô gái trong ảnh có vẻ ngoài thanh tú, khí chất đoan trang dịu dàng, vừa nhìn đã thấy là kiểu con gái khiến người lớn yêu thích.
Chuông báo động lập tức vang lên trong đầu tôi.
Tôi đúng là quá ngây thơ rồi.
Một người đàn ông như Cố Tây Nam: đẹp trai, cao to, có khí chất, lại giàu có—chính là kim cương trên thị trường hôn nhân!
Có cả đống cô gái trẻ trung, xinh đẹp, gia thế tốt chen nhau giành lấy anh.
Nếu tôi còn tiếp tục giữ vẻ kiêu kỳ… anh sẽ bị người khác cướp mất!
32.
Cố Tây Nam đi xem mắt, tôi ở nhà cứ bồn chồn, nên quyết định ra ngoài đi làm lại CMND.
Làm xong lại chẳng muốn về, tôi lang thang trên phố.
Không biết đi thế nào, lại tới gần khu quán cà phê cũ của Trương Phi Vũ.
Ở góc đường, có một bóng người lén la lén lút.
Trông quen quen...
Ôi trời đất!!!
Trương Phi Vũ!!!
Tôi rón rén tiến lại gần, rồi vỗ bốp một cái lên đầu hắn.
"Anh còn dám mò về đây hả!"
Trương Phi Vũ giật nảy mình, hồn bay phách lạc.
Nhận ra là tôi, hắn mới tỏ vẻ bình tĩnh hơn.
"An Nhiên, em hù anh chec khiếp!"
"Cái gì cơ? Là Cố Tây Nam khiến anh bỏ trốn đúng không?"
Hắn gật đầu, tỏ vẻ đáng thương:
"Chính là cái cậu tóc vàng đi cùng anh ta.
Cậu ấy nói tên quán không đứng tên anh, nên anh không phải chịu nợ; còn nói Cố Tây Nam thì thương phụ nữ chứ đàn ông thì đánh không nương tay.
Theo luật giang hồ gì đó, không trả tiền là bị c h ặ t tay c h ặ t chân luôn!"
"Anh không cố ý chạy trốn đâu... anh cũng chỉ là giữ lại mạng sống. Dòng họ nhà anh ba đời độc đinh mà!"
Trương Phi Vũ vừa kéo tay áo tôi, vừa giả bộ tội nghiệp.