Lên Nhầm Thuyền, Gả Đúng Người - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
33.
Tôi lập tức hất tay hắn ra.
Nghe thì hay lắm, nhưng bản chất cũng chỉ vì sợ chec mà chạy—đàn ông ích kỷ vô dụng!
"Thôi đừng vòng vo! Trả tiền cho tôi! Bốn mươi hai vạn, anh dám để tôi gánh thay không thấy xấu hổ à?"
Trương Phi Vũ càng tỏ ra oan ức:
"Không thể tính hết vào anh được! Lúc anh muốn mở quán cà phê, em còn hứa sẽ hết lòng ủng hộ cơ mà!
Nhiều lắm thì anh chỉ chịu một nửa thôi!"
Tôi tức đến bật cười.
Sao trước đây tôi lại không nhận ra Trương Phi Vũ mặt dày đến vậy chứ?
Đúng là chỉ khi hoạn nạn mới thấy rõ lòng người.
"Bên kia! Cố Tây Nam!!!"
Hắn bất ngờ chỉ về phía sau tôi, giọng kinh hãi.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ—chẳng có ai cả.
Khi tôi quay lại… Trương Phi Vũ đã biến mất.
Tôi hoang mang trở về nhà, vẫn chưa thấy Cố Tây Nam đâu.
Xem mắt cái gì mà lâu thế không biết?
34.
Tới nửa đêm, vẫn không thấy bóng dáng Cố Tây Nam.
Tôi nằm trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ nổi.
Trong đầu cứ vang vọng lời Trương Phi Vũ nói lúc sáng—
Anh ta ám chỉ gì vậy?
Cố Tây Nam tiếp cận tôi là có chủ đích sao?
Anh ấy… thích tôi từ lâu rồi ư?
Nhưng nếu vậy, tại sao còn đi xem mắt?
Sao giờ vẫn chưa về?
Lẽ nào… anh ấy và cô gái kia đã...
Không không, Cố Tây Nam không phải kiểu người phóng túng, hơn nữa mới lần đầu gặp mặt, chắc cũng không tiến triển nhanh thế đâu.
Tôi nhắm mắt, nhưng suy nghĩ trong đầu lại ùa về như thủy triều.
Cố Tây Nam bắt tôi ký giấy bán thân.
Cố Tây Nam cùng tôi đi chợ.
Cố Tây Nam bôi thuốc cho tôi.
Cố Tây Nam bế tôi dưới gốc cây dẻ.
Cố Tây Nam nhảy xuống vực vì tôi...
Cố Tây Nam... thật đáng giận!
40.
Còn có thể làm gì được nữa đây?
Chứng cũng đã lấy, thuyền giặc cũng đã leo lên rồi.
Chỉ còn cách đi gặp phụ huynh thôi.
Đúng lúc tôi đang thu dọn đồ đạc, chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa ra nhìn thì sững người.
Trước cửa là một cô gái vô cùng xinh đẹp, da trắng trẻo, dáng người cao ráo.
Cô mặc áo sơ mi trắng, đứng ở cửa, toát lên vẻ dịu dàng, thanh nhã, đoan trang.
Đây chẳng phải là đối tượng xem mắt của Cố Tây Nam sao?
Sao lại tìm đến tận nhà rồi?
Cô gái ngoài cửa cũng sững sờ khi thấy tôi.
Sau khi kịp phản ứng, cô ấy đầy hứng thú đánh giá tôi, ánh mắt liên tục liếc nhìn cổ và xương quai xanh của tôi.
Tôi có chút không tự nhiên, kéo cổ áo để che đi những vết đỏ trên người.
Cô ấy cười nói:
"Em là Kiều An Nhiên đúng không?"
"Rất vui được gặp em, tôi là chị họ của Cố Tây Nam, tôi tên Cố Tây Tịch."
Cô ấy tự nhiên đưa tay ra bắt, khuôn mặt tươi cười thân thiện.
Chị họ?
Chị họ!!!
41.
Con đường xa nhất tôi từng đi, chính là "chiêu trò" của Cố Tây Nam.
"Chị đến rồi à."
Cố Tây Nam đối mặt với ánh mắt muốn giec người của tôi, vẫn lễ phép chào hỏi.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra khi Cố Tây Nam còn nhỏ, bố mẹ anh ấy đã mất vì tai nạn xe hơi.
Anh được bác trai bác gái nuôi dưỡng như con ruột, nên chị họ này cũng chẳng khác gì chị gái ruột.
Cố Tây Tịch vừa cười vừa nói:
"Nam Nam nói đang theo đuổi một cô gái, nếu theo đuổi được thì sẽ dẫn về cho chúng tôi xem mặt."
"Bây giờ xem ra là theo đuổi thành công rồi? Vậy khi nào đưa về ra mắt gia đình đây?"
Chị ấy kéo tay tôi, thân mật kể về tình hình nhà họ Cố.
Lúc đó tôi mới xấu hổ nhận ra, tôi vì xúc động mà lấy giấy đăng ký kết hôn với Cố Tây Nam, nhưng đối với gia cảnh của anh ấy lại chẳng biết gì cả.
Cố Tây Nam đắc ý nhướng mày, nói với chị mình:
"Chị, bọn em đăng ký rồi."
Cố Tây Tịch sững sờ, không thể tin nổi nhìn anh ấy.
Ngay sau đó, chị ấy cầm ngay chiếc dép dưới chân, đuổi theo Cố Tây Nam mà đánh.
Cái gì mà tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng?
Tôi đứng bên cạnh mà ngây người ra.
"Thằng nhóc thối tha! Chưa có sính lễ, chưa dạm ngõ, chưa ra mắt phụ huynh, đã dụ dỗ con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn! Mặt mũi nào đối diện với bố mẹ người ta! Quá vô trách nhiệm rồi đó!"
Cố Tây Nam vừa chạy vừa tránh:
"Đã đăng ký rồi mà còn gọi là vô trách nhiệm! Ái da, chị ơi đừng đánh nữa, coi chừng đau tay!"
42.
"Nam ca, chuẩn bị xong hết rồi!"
Nhìn Hoàng Mao (cậu thanh niên tóc vàng) nhảy từ chiếc xe van xuống, tôi đơ luôn.
Lần đầu tiên về nhà bạn gái, cần mang nhiều đồ vậy sao?
Cả một xe đầy???
Cố Tây Nam chỉnh lại cổ áo, căng thẳng nắm lấy tay tôi:
"An Nhiên, đi thôi, đi gặp bố mẹ em."
Bố tôi đã nhận được tin trước, đang đợi ở dưới nhà.
Nhà tôi là khu tập thể cũ, hàng xóm láng giềng thân thiết đã mấy chục năm, giờ thấy tôi dắt bạn trai về, ai nấy đều đứng xem náo nhiệt.
"Bạn trai An Nhiên đẹp trai quá, lại cao ráo!"
"Nhìn chiếc xe kia kìa, Mercedes hẳn hoi, đắt lắm đấy!"
Bố tôi đang định lên tiếng chào hỏi, thì thấy Hoàng Mao cùng một cậu khác khiêng đồ từ xe vào nhà như đang... chuyển nhà.
Nào là thuốc lá, rượu, hoa quả, yến sào, thực phẩm chức năng... đủ thứ linh tinh.
Lên nhà rồi, mẹ tôi như bị hóa đá, đứng ngẩn ra ở cửa, nhìn hai cậu thanh niên ra vào bưng bê.
43.
Cố Tây Nam vốn đã có khí chất áp đảo, thêm phần căng thẳng nên mặt mày nghiêm túc, càng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm tự nhiên.
Bố tôi nâng ly rượu, định nói:
"Chú mời cháu một ly..."
Mẹ tôi liền đá chân bố, cười ha ha:
"Nhóc Cố đúng không? Chú mời cháu một ly, hoan nghênh lần đầu đến nhà chơi."
Cố Tây Nam nâng ly uống cạn, khiến bố tôi càng thêm hồi hộp.
Đúng là không nỡ nhìn.
May mà mẹ tôi phản ứng nhanh,
"Bây giờ nhà cháu có nhà riêng chưa?"
Cố Tây Nam bình tĩnh đáp:
"Thưa bác gái, bác hỏi ở thành phố nào ạ?"
Mẹ tôi ngớ người, không biết đáp thế nào.
Ván này, Cố Tây Nam thắng tuyệt đối.
Ban đầu bố mẹ tôi còn định cho anh ấy "ra oai phủ đầu", nhưng kết quả là khi tiễn anh ấy ra về, cả hai đều nhiệt tình hết mức.
Ngày hôm sau, mẹ tôi nhắn tin WeChat khen Cố Tây Nam lên tận mây xanh.
Trong khu tập thể cũng truyền khắp: tôi tìm được một "soái ca nhà giàu", vừa cao vừa đẹp trai, vừa có tiền.
Lần đầu tới nhà bạn gái, đã tặng hẳn một xe đầy rượu Mao Đài.
Mẹ tôi nghe cả ngày những lời khen tán thưởng, miệng cười tới tận mang tai.
"Con gái à, đúng là con có mắt nhìn người! Loại đàn ông ưu tú như thế, phải nhanh tay chốt mới được! Chứng nhận này lấy rất đúng, lấy quá đúng luôn!"
Tôi liếc nhìn Cố Tây Nam đang rửa bát trong bếp,
Chứng nhận này... đúng là lấy rất xứng đáng.
Phiên ngoại – Hoàng Mao
1.
Tôi tên Trương Trạch, vì nhuộm tóc vàng hoe nên mọi người gọi tôi là Hoàng Mao.
Cả đời này tôi kính phục nhất một người — đó chính là Nam ca (Cố Tây Nam).
Sinh tôi là bố mẹ, nuôi dưỡng tôi là Nam ca.
Năm đó, tôi vừa tốt nghiệp cấp 3, suốt ngày lang thang ngoài đường, theo băng nhóm đòi tiền bảo kê.
Ngay ngày đầu tiên ra "chiến trường", tôi đụng ngay phải Nam ca vừa xuất ngũ.
Anh ấy đang ăn đêm ở một quán nướng, tôi theo đại ca tới thu phí... và bị đ á n h cho tơi bời.
Mười hai đứa chúng tôi, bị một mình anh ấy đánh cho ôm đầu tháo chạy.
Sau đó Nam ca bảo công ty xây dựng của anh ấy thiếu người, thế là gom luôn bọn tôi về.
Lương tháng 10 triệu, bao ăn ở, đóng bảo hiểm đầy đủ.
Nam ca đúng là ông chủ rộng lượng nhất thế gian.
Ai cũng muốn thành tâm phúc bên cạnh anh ấy, tôi cũng vậy.
Nhưng khó lắm, đám kia đều là cáo già, ai nấy nịnh nọt giỏi khỏi nói.
Cuối cùng, tôi tìm được một cơ hội, giúp tôi trở thành người Nam ca tin tưởng nhất.
2.
Có một quán cà phê ngoài phố cần sửa chữa.
Quản lý là một anh chàng công tử bột, không có gì đáng nói.
Nhưng bạn gái anh ta, thực sự rất xinh đẹp.
Da trắng, dáng gầy, cười lên mắt cong như trăng khuyết.
Nam ca lần đầu gặp đã "say" luôn.
Tôi nghe quản lý gọi cô ấy là Kiều An Nhiên.
Nam ca bận trăm công nghìn việc, vậy mà chỉ cần cô ấy đến quán, anh nhất định tìm cớ ghé qua, bảo là kiểm tra tiến độ công trình.
Nói thực, chỉ cần cày cuốc đúng cách, không có bức tường nào đào không đổ.
Nhưng Nam ca chính trực, không hạ mình, chỉ dám đứng xa xa ngắm.
Còn tôi thì khác. Tôi chẳng cần thể diện.
Vừa nhìn cái gã quản lý kia, tôi đã biết hắn không phải dạng đáng tin.
Tôi dụ dỗ hắn nâng gấp đôi chi phí tu sửa, sửa sang cho quán cà phê lộng lẫy nhưng... cực kỳ "quê mùa".
Quán cà phê mà trang trí như karaoke, hỏi sao làm ăn nổi?
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, quán sập tiệm.
Cơ hội của Nam ca tới rồi.
3.
Tên quản lý kia đúng là vô dụng, tôi vừa khều nhẹ, hắn đã xách hành lý trốn mất.
Trốn thì tốt!
Nếu hắn không chạy, Nam ca làm sao có cơ hội?
Nam ca quả nhiên lợi hại, tôi chỉ mở đường, anh ấy liền thuận lợi theo đuổi được Kiều An Nhiên.
Bây giờ phải gọi là Nam tẩu rồi.
Đám cưới tổ chức cực kỳ hoành tráng, hôm đó Nam ca đẹp trai chẳng thua gì minh tinh.
Tất nhiên Nam tẩu cũng cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng người vui mừng nhất lại là tôi.
Bởi vì Nam ca đích thân chỉ định tôi làm phù rể số một, người cầm nhẫn lên sân khấu.
Mấy tên kia ghen tỵ tới méo mũi.
Ai kêu chúng nó không nhanh trí bằng tôi?
Vị trí tâm phúc cuối cùng, vẫn là tôi ôm trọn.
HẾT