Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:41

“Thói quen thì bảo đổi là đổi liền .” Lâu Già nhớ quá khứ, bèn tăng tốc: “Lần định ở bao lâu?”

“Chưa quyết định.” Chương Lâm cô, như ý ám chỉ: “Chủ yếu xem kế hoạch thành công .”

Lâu Già hiểu ẩn ý trong lời của , im lặng vài giây, cô : “Lâu về nước, nhiều chuyện đều đổi.”

“Muôn sự tại .” Chương Lâm .

“Đôi khi quá cố chấp với quá khứ cũng là một chuyện .” Cô thích dông dài, kể cả đối với đối với một việc cũng thế: “Chương Lâm, quyên tặng việc , em hoan nghênh đến đây nhưng ngoại trừ chuyện thì em gì khác thể cho nữa cả.”

“Tại ?” Chương Lâm bỗng nhiên hỏi: “Vì Tưởng Tư Duy?” Lâu Già bất ngờ sự nhạy bén của , trả lời.

Chương Lâm : “Ánh mắt em khác, rõ điều đó ý nghĩa gì.”

Lâu Già trả lời vấn đề , chỉ : “Trong cuộc sống của , em vẫn luôn là lựa chọn khi cân nhắc thiệt hơn, hẹn hò yêu đương cũng thế, mà chia tay cũng thế, e rằng bây giờ em cũng là lựa chọn khi cân nhắc thiệt hơn.”

“Con em thẳng thắn, khi việc thích plan B, cũng thích đường cũ, em chỉ thích về phía , cũng tin rằng trong cuộc sống của em sẽ xuất hiện những muôn hình muôn vẻ. Là Tưởng Tư Duy khác quan trọng, quan trọng là em thích. Em cần cân nhắc xem phù hợp , chỉ cần em thích, mà cũng sắn sàng cho em thứ em mong thì em sẽ vui vẻ tiếp nhận sự xuất hiện của .” Cô với giọng bình tĩnh: “ bất kể là thế nào thì cũng thể là .”

“Anh nên hiểu từ sớm, nhưng chỉ là … Không cam tâm.” Chương Lâm một tiếng như tự giễu: “Là do nghĩ chuyện quá .”

Lâu Già lên tiếng an ủi.

Hai im lặng đến cửa nhà dân, Chương Lâm : “Tư Duy , hai …”

“Những chuyện thì cần với em.” Lâu Già cắt ngang lời , : “Anh nghỉ ngơi sớm , em về .”

Chương Lâm giữ cô , cũng tư cách để giữ nữa.

Sáng sớm hôm , Lâu Già nhận tin nhắn tạm biệt từ : [Lâu Già, sáng mai sẽ lên máy bay về Mỹ, chúc em hạnh phúc.]

trả lời, để điện thoại xuống ngoài ký túc xá. Ánh nắng .

Một ngày mới cũng .

Lâu Già sải bước về phía , bắt gặp Tưởng Tư Duy mới chạy bộ buổi sáng về ở cổng sân, cô thời gian: “Em dậy sớm thế?”

Ánh mắt Tưởng Tư Duy lảng tránh, dám cô, sờ mũi : “Bị muỗi chích nên tỉnh giấc.”

“Phòng em nhang đuổi muỗi ?”

“Không, tối qua…” Bất ngờ nhắc đến từ nhạy cảm, Tưởng Tư Duy càng chột hơn: “Em với Tấn uống quá chén.”

Lâu Già ẩn ý “” một tiếng: “ là uống quá chén.”

Nghe cô mà đầu óc Tưởng Tư nóng lên, tay chân ngứa ngáy: “Em tắm , cả mồ hôi khó chịu quá.”

Anh cuống cuồng rời , đến nỗi tay chân cũng đồng đều . Lâu Già một tiếng rõ.

Tưởng Tư Duy thấy thế thì nhanh hơn, một chân vấp bậc thang khiến cả ngã thẳng lòng Phương Tấn mới từ ký túc xá .

“Ôi ông trời ơi!” Phương Tấn sợ hết hồn.

Lâu Già thể nhịn nổi, thấy Tưởng Tư Duy luống cuống tay chân rời khỏi n.g.ự.c Phương Tấn, cô đến hỏi hai : “Không đụng chỗ nào chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-10.html.]

“Không.” Phương Tấn bóp vai Tưởng Tư Duy: “Sức nhóc con mạnh thật đấy, cũng may nhờ thịt thà chứ hôm nay cả hai chúng đều ngã ở đây .”

Tưởng Tư Duy sờ mặt, ngượng ngùng một tiếng: “Em gấp quá, xin Tấn, em tắm , hai chuyện .”

Anh thèm Lâu Già, bước nhanh nhà vệ sinh bên cạnh.

Lâu Già và Phương Tấn sửa soạn xong để chuẩn ngoài, họ trò chuyện đến nhà ăn. Cả ngày hôm nay, Tưởng Tư Duy đều xuất hiện bên cạnh cô mấy.

Sẩm tối, Lâu Già và Ưng Hy ở văn phòng sắp xếp tài liệu. “Tiểu Tưởng ?” Ưng Hy hỏi.

Lâu Già lắc đầu: “Không để ý, chắc là núi nhặt gỗ với nhóm Phương Tấn .”

Hôm nay là chủ nhật nên trường học nghỉ, ai cũng bận rộn, lúc Lâu Già mới nhớ hình như hôm nay đều chẳng mấy khi thấy Tưởng Tư Duy.

“Hai cãi ?” Ưng Hy ngẩng đầu Lâu Già. “Đâu .” Lâu Già dừng tay: “Sao tự dưng hỏi thế?”

“Bình thường đều theo bên cạnh cô mà, thấy cô thì trong phạm vi một mét chắc chắn sẽ thấy bóng dáng .” Ưng Hy : “Giống hệt con Tiểu Mao theo chú Dương ở nhà ăn .”

Chú Dương là đầu bếp nấu ăn ở nhà ăn, Tiểu Mao là chú chó địa phương mà ông nhặt về ở núi.

“Rõ ràng thế ?” Lâu Già , cảm thấy cách miêu tả của Ưng Hy thích hợp.

“Rất rõ ràng luôn.” Ưng Hy khẳng định chắc nịch.

Lâu Già nghĩ ngợi giây lát, đó nhắn tin cho Tưởng Tư Duy hỏi .

Tưởng Tư Duy trả lời tin nhắn nhanh: [Ở núi.]

Lâu Già cầm điện thoại, nhất thời nên gì, đang định trả lời thì nhắn thêm một tin.

Tưởng Tư Duy: [Em Tấn hôm nay sếp Chương về .]

Lâu Già sửng sốt một giây mới nhận đang đến Chương Lâm, tại tự dưng nhắc đến chuyện , cô trả lời một chữ “Ừ”.

Bên hiển thị dòng chữ “Đang nhập tin nhắn…” cực kỳ lâu. Tưởng Tư Duy: [Hai hòa ?]

Lâu Già: […]

Lâu Già: [Không .]

Lại là một thời gian chờ nhập tin nhắn dài.

Tưởng Tư Duy: [Tại ? Không đến tìm chị để hòa ?] Lâu Già nhướng mày, trả lời: [Sao em đến tìm chị để hòa?] Tưởng Tư Duy: [Anh biểu hiện rõ thế còn gì, em ngay.]

Lâu Già: […]

Tưởng Tư Duy hỏi: [Chị đồng ý ?] Lâu Già: [Ừ.]

Tưởng Tư Duy: [Tại ?]

Lâu Già cảm thấy buồn : [Sao em nhiều tại thế hả?] Hồi lâu Tưởng Tư Duy mới nhắn : [Em .]

Lâu Già cảm thấy cố chấp đến mức đáng yêu, nghĩ đến lời Ưng Hy mới , cô trả lời một câu: [Vì trong nhà chị nuôi một chú cún nhỏ ^_^]

Loading...