LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:40
Lâu Già bình tĩnh ở đó nhưng trái tim đột nhiên đập loạn xạ ngừng, cô Tưởng Tư Duy, đôi mắt đen láy sáng ngời của .
“Tưởng Tư Duy, em say ?” Cô phân biệt đây là lời khi say nhưng rõ đây là lời thật lòng mà che giấu nhiều năm.
Tưởng Tư Duy cụp mắt, tựa như say nhưng cũng say: “Em…” Một tiếng chuông đột ngột vang lên.
Là cuộc gọi từ Giản Nhung Nhung.
Lâu Già nhúc nhích, tại chỗ bắt máy.
Giản Nhung Nhung cũng chẳng việc gì khác, dạo cô bạn cứ bận bịu mãi, vất vả lắm hai ngày nay chút thời gian rảnh mới nhớ đến đứa em trai ngoan đưa lên núi, bèn gọi điện thoại đến hỏi thăm đôi câu.
“Mọi thứ đều cả, mấy ngày sốt nhưng bây giờ khỏe hẳn .” Lâu Già Tưởng Tư Duy cúi gằm đầu tảng đá.
Đỉnh đầu hai cái xoáy.
Cô nhớ bà nội từng bảo hai xoáy tóc tính cách khá ngang bướng.
Trong điện thoại, Giản Nhung Nhung : “Nói thật thì nếu cần tìm gấp thì tớ sẽ để thằng bé lên đó .”
“Tại ?” Lâu Già thôi , tùy ý sang bên cạnh hai bước.
“Tớ đoán với tính cách của nó thì sẽ đứa trẻ nào thích nó …” Giản Nhung Nhung : “Ngày nào cũng trưng cái mặt thối như kiểu ai nợ tiền nó .”
“Cũng mà.”
“Cậu thấy là đúng , nó chỉ giống con khi ở mặt thôi.” Giản Nhung Nhung lớn: “Mấy ngày tớ ăn với dì Tưởng, bà đang buồn lòng Tưởng Tư Duy đấy, bảo là bốn năm đại học nó suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm, tính cách im lìm, tìm bạn gái .”
“Có khoa trương đến thế ?” Lâu Già thấy buồn , nghiêng đầu liếc Tưởng Tư Duy.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, đôi chân dài đạp đất, đường nét góc nghiêng độ lên xuống, đúng là trai góc c.h.ế.t mà.
“Gương mặt của thằng bé mà in lên tờ rơi tuyển sinh thì cũng đủ dùng đấy.” Cô .
“ cũng chẳng ai thích quả hồ lô miệng mồm lạnh như băng thế hết.” Giản Nhung Nhung bình luận một câu từ nội tâm.
“…”
Không chú ý đến ánh mắt của Lâu Già mà Tưởng Tư Duy bỗng đầu qua bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-9.html.]
Trong khoảnh khắc Lâu Già và Tưởng Tư Duy đối mặt, cô chợt nhớ đến đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của khi sốt cao và nhiệt độ nóng bỏng ở lòng bàn tay khi vô thức nắm tay cô.
Giọng của Giản Nhung Nhung trong điện thoại và tiếng ồn ào vui vẻ trong nhà ăn cách họ một bức tường hòa một, trở thành âm thanh nền trong trí nhớ của cô.
Ký ức vội vàng chạy qua trong đầu như một thước phim, cuối cùng dừng thời khắc .
Lâu Già đến mặt Tưởng Tư Duy nữa, giống như đến lối của mê cung.
Cuối cùng cô cũng nhận , từ đến nay, Tưởng Tư Duy khi ở mặt cô dường như khác khi ở mặt khác.
Là ảo giác ư?
sự đồng hành thiết cách thuở niên thiếu, sự xa cách chút dấu hiệu khi trưởng thành và cả thái độ giống thật nhưng là giả lúc gặp .
Dường như cũng đang cho Lâu Già rằng đây là ảo giác của cô.
“Nhung Nhung, bên chỗ tớ chút việc, cúp nha.” Lâu Già cúp máy, Tưởng Tư Duy ngà ngà say mặt, dường như chút khó xử, trầm mặc hồi lâu cô mới : “Tốt nhất là em say .”
lúc Tưởng Tư Duy cũng ngã về một cái giống như say thật.
Lâu Già gọi điện thoại cho Phương Tấn, nhờ hỗ trợ đưa Tưởng Tư Duy về ký túc xá. Bữa cơm ở nhà ăn vẫn kết thúc nên cô tiện rời khỏi chỗ quá lâu.
“Phiền .” Cô .
Phương Tấn là một cởi mở, xua xua tay bảo gì: “Cô trong nhanh , hồi nãy hiệu trưởng La còn tìm cô đấy.”
“Được.”
Lâu già bàn ăn nhưng tâm tư vẫn chạy theo Tưởng Tư Duy, thậm chí Chương Lâm gắp đồ ăn cho cô hai mà cô cũng hề chú ý đến.
Đến lúc tàn tiệc, Lâu Già và hiệu trưởng La đưa Chương Lâm và những cùng đến nhà của một gia đình nông dân trong thôn để nghỉ ngơi.
“Thấy em cả tối nay đều ăn gì mấy, tâm sự ?” Trên đường , Chương Lâm bước chậm hỏi.
Lâu Già lắc đầu : “Không gì, em cứ uống chút rượu là ăn gì.”
Chương Lâm khẽ: “Thói quen bỏ hẳn nữa .”
Hồi đại học, Lâu Già thường ăn đêm với Chương Lâm và vài đồng đội trong đội bóng của , thấy cô chỉ uống mà ăn gì, cả bàn ai cũng giật .
Chương Lâm khuyên nhủ cô thế nào cô cũng bỏ thói quen , cuối cùng chỉ đành cô uống hết một ly rượu là gắp một miếng thịt đút cho cô.