LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:57
Vào một ngày tháng 8 nọ, văn phòng hiệu trưởng La nhận một cuộc điện thoại, Trịnh Thông – đó về nhà để dưỡng thương phục hồi và dự kiến thể công tác cuối tháng .
Lúc ăn cơm trưa, Ưng Hy đề cập đến chuyện với cả nhóm, mới vui mừng vài giây nhưng khi ánh mắt sang Tưởng Tư Duy, họ vui vẻ gì nổi nữa.
“Sao thế? Cũng là em một trở nữa .” Tưởng Tư Duy : “Có thời gian rảnh rỗi em sẽ gặp mà.”
Ly biệt là điều khó tránh khỏi, bữa cơm hôm đều ăn vui vẻ gì, đây cũng là hiếm hoi mà khi ăn xong họ tán gẫu trò chuyện một hồi, mãi đến khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc họ mới giải tán.
Chiều nay tiết dạy nên Tưởng Tư Duy và Lâu Già đến nhà Tiểu Tỉnh để giúp sửa mái nhà theo như kế hoạch đặt .
“Em mua vé về ?” Trên đường , Lâu Già mở lời .
“Vẫn .” Tưởng Tư Duy : “Em đợi thầy Trịnh đến mua cũng .”
“Ừ.” Sau đó là một lặng mà đây ít khi , Lâu Già lên tiếng: “Trước đây em bảo sẽ học thẳng lên tiến sĩ ở trường em luôn ?”
“ .”
“Vậy học xong tiến sĩ thì , em kế hoạch gì ?” Lâu Già hỏi.
“Có thể em sẽ tiếp tục nghiên cứu khoa học.” Tưởng Tư Duy : “Thật em giỏi giao tiếp với khác lắm, thậm chí còn nghĩ sẽ sống cả đời trong phòng thí nghiệm là nữa.”
“Khoa trương thế á.” Lâu Già nghĩ đến hình ảnh đó mà buồn . “Sự thật mà.” Tưởng Tư Duy : “ bây giờ em nữa.”
Lâu Già về phía , tiếp tục : “Thỉnh thoảng ngoài hóng gió chút cũng .”
Tưởng Tư Duy đầu, đối diện với ánh mắt của Lâu Già: “Còn chị, một năm chị định gì?”
Lần Lâu Già đưa câu trả lời lập lờ nước đôi nữa: “Chị sẽ tiếp tục ở đây.”
Sắc mặt Tưởng Tư Duy đổi gì nhiều, bình tĩnh, hệt như đoán câu trả lời của cô từ lâu : “Vậy Tiểu Tỉnh chắc sẽ quá buồn.”
“Có lẽ là thế.” Lâu Già ghen ty : “Em thích em hơn.” “Vậy , em cũng thấy thế.”
“…” Lâu Già liếc một cái.
Tưởng Tư Duy một tiếng, trông thấy Tiểu Tỉnh vẫy vẫy tay với họ ở phía xa xa, cũng giơ tay lên vẫy vẫy, đồng thời : “Lâu Già, đừng nghĩ nhiều như .”
“Cái gì?” Lâu Già nhất thời phản ứng kịp.
“Cân nhắc về em cần nghĩ nhiều như thế.” Tưởng Tư Duy : “Khoảng cách xa gần, tất cả những thứ chắc chắn trong tương lai, chị cần thêm nó trong câu trả lời dành cho em.”
“Chỉ thời điểm hiện tại, chỉ Tưởng Tư Duy đang ở đây thôi.”
Lâu Già Tưởng Tư Duy đang mặt , cô tự cho là thích cân nhắc thiệt hơn trong chuyện tình cảm nhưng khi đối mặt với , cô kìm chẳng đặng mà suy nghĩ đến nó.
Cũng là cân nhắc thiệt hơn cho bản mà chỉ là cô đồng ý một cách qua loa, vì những chuyện trong tương lai mà tan vỡ.
Nếu thật sự đến bước đường thì đối với Tưởng Tư Duy chẳng là một dạng tổn thương khác .
Cô , cũng nỡ.
Lâu Già trầm mặc, lồng n.g.ự.c như đè nén áp lực, hồi lâu cô mới trả lời: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-22.html.]
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Ngày cuối tuần cuối cùng của tháng 8, Trịnh Thông đến thôn Ngô Đồng, còn Tưởng Tư Duy thì đặt vé về thứ hai. Tối chủ nhật, hiệu trưởng La tổ chức một bữa tiệc.
Vừa là để chào mừng, cũng là để tiễn biệt.
Nỗi buồn chia ly và niềm vui gặp đan xen, tâm trạng của lên xuống thất thường, rượu cũng uống kha khá, là rượu do hiệu trưởng La tự ủ, độ cồn cao nhưng tác dụng hề nhẹ.
Lúc tàn tiệc, mấy trẻ đều uống đến độ say khướt choáng váng.
Tưởng Tư Duy vẫn xem là còn tỉnh táo, vẫn thể lên tự . Anh loạng choạng đến cửa nhà ăn, bỗng thấy nhóc đang bóng cây: “Tiểu Tỉnh.”
Tiểu Tỉnh ngẩng đầu lên chậm rãi đến bên cạnh Tưởng Tư Duy. Cậu chuyện Tưởng Tư Duy sắp rời khỏi đây từ thầy cô và bạn học, lúc ai còn mấy trận liền nhưng đến khi mặt Tưởng Tư Duy, tạm biệt .
Chia ly là bài học cuộc sống đầu tiên mà học .
“Thầy Tưởng, nếu thầy là ba con thì mấy.” Tiểu Tỉnh ôm một cái đợi Tưởng Tư Duy gì vội chạy nhanh .
Tưởng Tư Duy mà xót xa trong lòng, Lâu Già đến bên cạnh đưa cho một tờ khăn giấy, kiên cường : “Không , em .”
“ là .” Lâu Già im lặng gì, chỉ đưa khăn giấy lên phủ mí mắt : “Chỉ là bụi vô tình bay mắt thôi.”
Tưởng Tư Duy , mũi vẫn cay cay.
Một lát , Lâu Già lấy khăn giấy xuống, thấy đôi mắt đo đỏ của : “Đi bộ chút nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy đáp.
Nhiệt độ ban đêm núi khi thu giảm mạnh, Tưởng Tư Duy khoác áo khoác của lên vai Lâu Già, cô một cái, từ chối.
Gió đêm phiền thời khắc tĩnh lặng .
Tưởng Tư Duy uống rượu, phản ứng của dù cũng minh mẫn lắm, nên hề phát hiện con đường Lâu Già dẫn gì khác thường.
Mãi đến khi những đốm sáng xanh xuất hiện mắt, mới chợt dừng bước.
Vào mùa nhiều đom đóm lắm nhưng mắt Tưởng Tư Duy một sự tồn tại còn rực rỡ hơn cả đom đóm, ánh ánh trăng.
Lâu Già mím môi: “Tư Duy, chị thật lòng xin …”
Nghe lời , lưng Tưởng Tư Duy tê dại, đầu óc vốn quá tỉnh táo chớp mắt trở nên tỉnh táo, môi giật giật nhưng phát âm thanh gì.
“Xin vì muộn thế mới cho em câu trả lời.” Trong mắt Lâu Già ánh lên ý : “Em đúng, quả thật lúc chị nghĩ quá nhiều, vì đến tận bây giờ chị từng nghĩ em sẽ thích chị.”
“Đối với em, chị qua loa, cũng tùy tiện đưa lời hứa, chị sợ mối tình sẽ kết quả , cũng sợ cho em những gì em .”
Tưởng Tư Duy nên gì , chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c căng , đầu ngón tay cũng run rẩy theo, tựa như đoạn chạy nước rút cuối cùng trong một cuộc đua đường dài vạn dặm, cả căng thẳng đến mức kiểm soát .
Lâu Già càng lúc càng đến gần , gần đến nỗi tựa như thể thấy tiếng nhịp tim của , gió đêm thổi qua mái tóc dài của cô, khiến sợi tóc lướt qua bên má .
Tưởng Tư Duy nhắm hai mắt, dường như đây là một giấc mộng .
Dưới ánh trăng màu bạc, hai trái tim càng lúc càng gần hơn, thở hòa , giọng của Lâu Già tràn đầy cám dỗ: “Điệu nhảy , còn nhảy với em ?”
Tưởng Tư Duy mở mắt , giấc mộng vẫn còn đó. “Dĩ nhiên.”