Lợn Rừng Tinh Thì Sao
Chương 4
8.
Khi ta đi về phía đại sảnh, đã có nhiều khách mời đang đi dạo trên hành lang để hít thở không khí. Có vẻ như thời cơ đã đến.
Ta tự động viên bản thân trong lòng, nhưng bất ngờ trước mặt lại phát ra tiếng ồn ào: “Bắt thích khách! Vương gia bị ám sát!”
Hả?
Có người còn nhanh tay hơn cả ta sao?
Đây là muốn giành công với ta à?
Ta lao vào đại sảnh, xô đẩy đám đông, quỳ sụp xuống bên cạnh ghế chính.
Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Cửu Vương gia, ta lập tức kéo tay hắn ra kiểm tra vết thương.
Tiếc rằng ta đến muộn rồi.
Vết thương của Cửu Vương gia đã gần lành lại!
Ta thở dài, đang định đứng dậy rời đi, thì đột nhiên có cảm giác ấm áp trên đầu.
Cửu Vương gia: “Đồ ngốc, bổn vương không sao.”
Ta ngẩng đầu lên, thấy Cửu Vương gia vỗ nhẹ lên đầu ta, nụ cười trên môi hắn không giống với những nụ cười dẻo miệng bình thường.
Làn da lợn của ta lại nổi lên từng cơn.
Khách mời trong phủ tản ra, gia nhân và thị vệ đang tích cực tìm kiếm dấu vết của thích khách.
Một vài tỳ nữ khác dẫn theo đại phu đến, muốn đưa Cửu Vương gia đi băng bó vết thương.
Nhưng Cửu Vương gia lại nắm tay ta, kéo ta vào phòng riêng của hắn: “Nàng đến bôi thuốc cho ta.”
Nói xong, hắn kéo ta đến phòng của mình.
Mọi người nhường đường cho chúng ta.
Ta lén lút tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy bóng dáng của Vương gia.
Kỳ lạ, giờ này ngài ấy đã đi đâu rồi?
Ta có nên tiếp tục thực hiện nhiệm vụ không?
Trong lúc ở riêng với Cửu Vương gia, ta có thể ra tay giết hắn không?
Ta từ từ bôi thuốc cho Cửu Vương gia trong phòng, hắn đột nhiên lên tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều, giờ nàng chỉ cần yên lặng chờ là được.”
Ta ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Cửu Vương gia.
Ánh mắt của Cửu Vương gia thật khó đoán: “Kế hoạch của Mộ Tuân có sự thay đổi, có lẽ nàng không cần phải giết ta nữa.”
??!
Ý hắn là gì?
Hắn biết ta là người được Mộ Tuân phái đến ám sát hắn?
Ta theo bản năng mở to mắt, nhưng nhớ đến lời dặn của Vương gia về việc không biểu lộ cảm xúc, nhanh chóng trở lại vẻ mặt không biểu cảm.
Cửu Vương gia không nhịn được cười: “Đừng giả vờ nữa, thật sự rất buồn cười.”
“Thực sự không biết sao Tam ca của ta lại phái một cô nàng ngốc như nàng đến ám sát ta.”
Tại sao hắn lại nói ta là ngốc!
Ta quyết định cho hắn một cơ hội cuối cùng, thử hỏi: “Ngài đã sớm biết thân phận của ta?”
Cửu Vương gia thu lại nụ cười, tự mình băng bó vết thương trên tay: “Trong số mười một thiếp thân tỳ nữ, nàng là người được Tam ca phái đến, Thúy Vân và Xương Trúc là người của Tứ Vương gia, Thu Vận là của Lục Vương gia, còn Tử Ngọc, La Thiền, và Tú Nhi là của Thất Vương gia, những người còn lại là của thập đệ.”
Ta: “Còn Nhất Vương gia và Nhị Vương gia đâu?”
Cửu Vương gia: …
Ánh mắt của Cửu Vương gia vốn lạc quan bỗng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Đại ca là Thái tử trước đây, ba năm trước đã mắc bệnh đậu mùa và qua đời.”
Ta: “Ồ, xin lỗi.”
Cửu Vương gia: “… Vậy nàng nghĩ, người tối nay định ám sát ta là ai?”
Ta: “Có thể là Tứ, Ngũ, Lục, Thất Vương gia hoặc Thập đệ, dù sao thì ta cũng không ra tay, Tam ca của ngài không làm hại ngài.”
Cửu Vương gia cười nhẹ lắc đầu: “Nhưng lần này, Tam gia của nàng có thể sẽ gặp rắc rối.”
Ta mặt đầy nghi hoặc.
Cửu Vương gia nghịch ngợm với bình thuốc trong tay, như thể đang nhìn xa xăm qua nó: “Nói nhiều quá nàng cũng không hiểu đâu, để ta nói thẳng ra, người thực sự muốn giết ta là Nhị Vương gia, nhưng ngày mai quan phủ sẽ bắt Tam Vương gia của nàng.”
Nhị Vương gia, người mà lúc nào cũng làm thơ, muốn giết Cửu Vương gia?
Nhưng tại sao Tam Vương gia của ta lại bị bắt?
Hắn đang đùa ta sao?
Cửu Vương gia thấy vẻ mặt ta không tin, cười nói tiếp: “Có lẽ Tam Vương gia của nàng đã nói với nàng, người có khả năng kế vị nhất hiện giờ là ta và huynh ấy?”
Ta cảnh giác nhìn Cửu Vương gia, phòng tránh việc hắn gài bẫy ta.
Hừ, ta vẫn có chút thông minh.
Cửu Vương gia: “Nói thật cũng không sao.”
“Ngoài ta ra, người có khả năng kế vị nhất hiện giờ không phải là Tam Vương gia của nàng, mà là Nhị Vương gia.”
Cửu Vương gia nói rằng, dù Nhị Vương gia có xuất thân không cao, nhưng từ nhỏ đã rất mưu lược, biết cách thu hút và sử dụng lòng người, rất chú ý đến các huynh đệ.
Còn về Tam Vương gia, Mộ Tuân, mẫu thân của ngài ấy chỉ là một nô tỳ rửa chân của Hoàng thượng. Lúc nhỏ, ngài ấy thường bị bắt nạt trong cung, nhờ có Nhị Vương gia giúp đỡ, nên ngài ấy mới có thể sống sót.
Mộ Tuân có vẻ như lạnh lùng và xa cách, nhưng thực ra rất trọng tình nghĩa, luôn âm thầm giúp đỡ Nhị Vương gia.
Khi Mộ Tuân ra chiến trường, liều mạng chiến đấu là vì muốn giành thêm quyền lực quân sự cho Nhị Vương gia, để Nhị Vương gia có thể tự bảo vệ mình trên bất kỳ con đường nào.
Nhị Vương gia kết liên với Thượng thư Bộ Lễ để kiểm soát các quan văn trong triều, Thượng thư Bộ Lễ muốn lợi ích, Nhị Vương gia liền ép Mộ Tuân phải kết hôn với con gái của Thượng thư Bộ Lễ.
Mộ Tuân không yêu Vương phi, chưa bao giờ chạm vào nàng ta, nhưng vì liên quan đến Nhị Vương gia, ngài ấy chỉ có thể đồng ý.
Ngài ấy là người sẵn sàng đánh cược sinh mạng và gia sản của mình để giúp Nhị Vương gia thượng vị.
Ta nghe xong liên tục lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, Vương gia đâu phải là thằng ngốc.”
“Sao lại vì báo ân mà tự hủy hoại mình? Nếu là ngài, ngài có làm vậy không?”
Cửu Vương gia nhướng mày: “Nói vậy mà cũng nói được. Nếu bổn vương bảo rằng được, chẳng phải bổn vương tự nhận mình là đồ ngốc à?”
Ta: “… Vậy những thông tin này từ đâu ra? Không phải người ta bảo ngài là phế vật sao?”
Cửu Vương gia: “Tự nhiên có người cao tay chỉ điểm.”
Ta: “Ai vậy?”
Cửu Vương gia: “Không tiện tiết lộ tên, đều gọi là cao nhân.”
Ta: “…”
Chẳng biết ai đã khiến câu chuyện trở nên nhạt nhẽo như vậy.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng của thị vệ: “Vương gia! Vương gia! Chúng ta tìm thấy đồ vật của kẻ ám sát rơi lại! Có vẻ như là của phủ Tam Vương gia!”
Ta cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Vội vã chạy đi.
9.
Ta trở lại phủ Tam Vương gia thì trời đã tờ mờ sáng.
Ta không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của quản gia trước cổng và lời chào hỏi tò mò của Lưu ma ma ở hành lang, nhanh chóng chạy đến phòng Mộ Tuân và dùng tư thế quen thuộc đá cửa.
Mộ Tuân đang dùng nến đốt gì đó, thấy ta xông vào, vẻ mặt hơi ngạc nhiên và nhíu mày: “Sao ngươi lại trở về?”
Ta lao đến bên cạnh ngài, nắm chặt cổ tay ngài ấy: “Kẻ ám sát Cửu Vương gia tối qua là do Nhị Vương gia phái đến, gã muốn giết Cửu Vương gia rồi đổ tội cho ngài! Quan binh sắp đến rồi, ta sẽ dẫn ngài trốn đi!”
Ta nói nhanh xong, lập tức kéo Mộ Tuân định bỏ chạy.
Nhưng ngài ấy không hề động lòng.
Ta: “Không thể nào! Ngài thật sự muốn hy sinh bản thân vì báo ân sao? Nhị Vương gia chỉ đang lợi dụng ngài! Tin ta đi!”
Mộ Tuân lộ ra vẻ mặt vô tội: “Bổn vương tin ngươi, bổn vương chỉ là cảm thấy nếu phải chạy trốn, cần phải mang theo nhiều tiền bạc hơn.”
…
Nửa giờ sau, ta và Mộ Tuân, mỗi người mang theo một túi tiền lớn, lén ra khỏi cửa sau của phủ.
Mộ Nhiên đã hứa sẽ bảo vệ mọi người trong phủ, nên chúng ta rất yên tâm bỏ chạy.
Nhưng vừa đến một khu rừng nhỏ ở ngoại ô hai dặm, bụng ta đã kêu liên tục.
Có lẽ do chưa ăn được hai bữa, ta sắp chết đói rồi.
Mộ Tuân cười và đưa cho ta một trái ngô
Ta: “Ngài lấy cái này ở đâu ra? Ăn trộm à?”
Mộ Tuân cười: “Bổn vương có tiền, bên đường có người bán ngô, tại sao phải trộm?”
Ta cảm kích ngồi xuống đất và ăn ngô một cách thả ga.
Mộ Tuân buồn cười: “Ăn từ từ, không có ai tranh với ngươi.”
Ta: “Không được, sắp có quân truy đuổi rồi.”
Mộ Tuân: “Họ cũng không tranh với ngươi.”
Ta: “…”
Trong nháy mắt, ta bắt đầu cảm thấy đầu óc của Vương gia hôm nay trở nên ngu ngốc. Có thể là ta đã trở nên thông minh hơn rồi.
Dù sao, ta cảm nhận được sự không đành lòng mà trước đây chưa từng có của Mộ Tuân khi trò chuyện với ta.
Mộ Tuân thấy ta không nói gì, liền hỏi: “Lo lắng cho an nguy của bổn vương đến vậy sao?”
Ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt không rõ ý tứ của ngài ấy.
Ta cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ có thể quay đi, tiếp tục ăn ngô: “Ngài hứa sẽ cho ta cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc, tất nhiên ta phải lo cho ngài.”
Mộ Tuân: “Số tiền chúng ta mang theo đủ để ngươi tiêu xài cả đời rồi.”
Ta muốn phản bác, nhưng lại thấy lời ngài ấy nói có lý.
Nhưng ta không thể nói với ngài ấy rằng: “Đến đây thôi, giữ tiền lại, ngài có thể đi rồi.”
Chúng ta, dù có vẻ hung hăng và thô lỗ, nhưng thực ra rất trung thành và tận tụy.
Đã xác định chủ nhân thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Ta nghĩ… có lẽ ta đã coi Vương gia như chủ nhân rồi.
Ta lại ngẩng đầu nhìn Mộ Tuân và hỏi: “Ngại có ghét Nhị Vương gia không?”
Tam Vương gia hơi ngập ngừng, dường như không ngờ ta lại hỏi một câu mang tính triết lý như vậy.
Thực ra ta cũng không ngờ.
Chỉ là thấy ngài rảnh rỗi không có việc gì làm, nên tìm đề tài trò chuyện.
Mộ Tuân ngồi xuống bên cạnh ta: “Khi bổn vương còn nhỏ, bị người khác ức hiếp, là Nhị Vương gia cứu và bảo vệ bổn vương. Dù huynh ấy chỉ làm vậy để lợi dụng ta, nhưng thật sự đã giúp ta trưởng thành rất yên ổn.”
“Ta kính trọng và giúp đỡ huynh ấy là để báo đáp ân cứu mạng.”
“Còn việc huynh ấy lợi dụng và vu oan cho ta thì phải tính riêng.”
Ta chợt có chút buồn ngủ.
Lợn cũng giống như người, khi no thì rất dễ buồn ngủ.
Sao ngài ấy lại chọn lúc này để nói những điều quanh co như vậy.
Ta lắc đầu: “Ta không hiểu.”
Mộ Tuân quay đầu nhìn ta, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
Thực ra ngài ấy rất ít khi thể hiện vẻ dịu dàng như vậy với ta, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm ấm dễ nghe: “Ý của ta là, tình cảm trong thế gian này không thể đơn giản dùng yêu hay ghét để giải thích. Ví dụ như ngươi đối với ta, là yêu hay ghét? Là thích hay không thích?”
Khi chúng ta đối diện nhau, tim ta đập loạn lên hai nhịp.