Lợn Rừng Tinh Thì Sao
Chương 5
Sau khi phục hồi tinh thần lại, ta nuốt nuốt nước miếng, cố gắng diễn đạt một cái gì đó: “Nhị Vương gia đối xử với ngài thế nào là việc của gã. Ta thích hay ghét ngài là việc của ta.”
“Điều quan trọng là ngài tự nhìn nhận suy nghĩ của chính mình như thế nào.”
“Ngài luôn dạy ta không để lộ cảm xúc, không để người khác biết tâm sự của mình, thực ra là để giấu mình đi.”
“Nhưng ngay cả khi phải giấu mình, cũng là để bảo vệ bản thân, chứ không phải để làm mờ nhạt bản thân trong mọi mối quan hệ với người khác.”
Mộ Tuân ngẩn ra, tiếp tục nhìn ta.
Có lẽ trong hai ngày qua, những tranh chấp chính trị trong cung đã rèn giũa ta, khiến ta cảm thấy mình cũng có chiều sâu hơn trong lời nói, ta tiếp tục: “Ngày xưa, có một con lợn hoang nhỏ xinh đẹp, cha mẹ và ông bà lợn đều nghĩ rằng nó sẽ có một cuộc sống tốt, sẽ trở thành niềm tự hào của toàn bộ dòng lợn hoang.”
“Nhưng thực tế là, các sinh vật khác vẫn coi thường dòng lợn hoang, họ cho rằng một gương mặt đẹp như vậy mà sinh ra trên một con lợn hoang thì thật là lãng phí.”
“Con lợn hoang nhỏ cảm thấy rất buồn khi nghe những lời này, và từng nghĩ rằng làm một con lợn hoang thì nên sống trong bùn, sống ở góc tối nhất.”
“Nhưng đột nhiên một ngày, con lợn hoang biến thành một nữ nhân có vẻ ngoài bình thường, sống ở nhân gian.”
“Lúc đầu tưởng rằng ở đây sẽ không còn ai chế giễu nó là lợn hoang, nhưng thực ra vẫn có nhiều phiền phức. Có người cười nhạo thân phận thấp kém của nó, có người bảo nó ngu ngốc, có người chê nó tham ăn…”
“Tóm lại, dù làm gì đi nữa, sẽ luôn có người dùng ánh mắt của họ để đánh giá nàng ấy.”
“Nhưng Vương gia, chúng ta không phải sống vì họ. Chúng ta sống trên thế gian này để theo đuổi những điều mình yêu thích. Bầu trời xanh, gió xuân, hương hoa, ngô, bạn bè, gia đình, và có thể còn có cả tình yêu trong tương lai…”
“Chúng ta sinh ra không phải để có được sự tin tưởng hoặc sự yêu mến của bất kỳ ai, mà là để tận hưởng những điều mình yêu thích, không phải sao?”
Mộ Tuân im lặng một lúc lâu. Ánh mắt ngài ấy nhìn ta sáng tối không rõ, cuối cùng trở nên sâu thẳm và không thể đoán biết.
Ta cũng không thúc ép ngài áy phải trả lời “phải” hay “không phải”.
Gió nhẹ thổi qua, ngài ấy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từng sợi tóc mai của ngài ấy cũng thật đẹp.
Mộ Tuân: “Trước đây sao ta lại không nhận ra bầu trời đẹp đến vậy…”
Ta: “Bây giờ nhận ra cũng không muộn, cảnh đẹp luôn có mỗi ngày.”
Ánh mắt của Mộ Tuân quay lại nhìn ta, ấm áp đến mức cực kỳ, nhưng dường như vẫn chứa đựng chút u buồn.
Mộ Tuân: “Xin lỗi.”
Ta: “Hả?”
Ta vừa định hỏi ngài ấy xin lỗi là có ý gì, nhưng đột nhiên cảm thấy mí mắt mình cực kỳ nặng.
Thực ra, khi ta nói chuyện vừa rồi đã cảm thấy rất buồn ngủ.
Nhưng ta tưởng đó chỉ là do ăn no nên buồn ngủ, chỉ cần nói nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn là được.
Giờ ta nhận ra, có lẽ là do ngô có vấn đề.
Ta muốn hỏi Mộ Tuân tại sao lại cho bỏ thuốc ta.
Nhưng khi ta ngẩng đầu lên, lại thấy ngài ấy tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi của ta.
Trong lòng ta như có pháo hoa nổ tung, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán hết chút sức lực còn lại.
Ngay sau đó, ta hoàn toàn mất đi ý thức.
10.
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, ta dường như đã trở lại thành lợn rừng tinh.
Hàng ngày có vô số ngô non để ăn.
Có thể tự do lăn lộn trong bùn.
Không lo lắng, sống tự tại.
Nhưng trong lòng ta lại cảm thấy trống rỗng, luôn cảm giác mình quên điều gì đó.
Cho đến khi ta nghe thấy các sinh vật khác nói, thế giới nhân gian đang có chiến tranh.
Một vị vương gia của một quốc gia nhỏ đang âm mưu phản loạn, dẫn theo toàn bộ thuộc hạ tấn công kinh thành, nhưng cuối cùng đã bị Hoàng đế già chuẩn bị sẵn bẫy bắt gọn.
Những vương gia phản loạn đều bị xử tội chết.
Ta đi cùng các sinh vật khác để xem náo nhiệt.
Nhìn thấy trên tường thành là những người đã mất hết sức sống, nhưng có gương mặt nào đó lại quen thuộc và đẹp trai, vừa mới đây còn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ta, và đôi môi mềm mại hôn lên môi ta.
Nhưng giờ thì ngài ấy đã chết.
Ngay lập tức, ta cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc ra.
Đau đớn và ngạt thở tràn ngập toàn thân.
Ta hoảng sợ ngồi bật dậy, thở dốc.
“Thức dậy cũng mạnh mẽ quá nhỉ.” Âm thanh của một người đàn ông vang lên bên cạnh.
Ta nhìn quanh và nhận ra mình đã quay lại phủ Cửu Vương gia.
Cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng chảy ra.
“Gặp ác mộng à?”
Mộ Nhiên ngồi bên giường, đưa cho ta một cốc trà.
Chiếc áo dài màu xanh rực rỡ vẫn chói mắt như thường.
Ta đã có một bài học nên không dám uống hoặc ăn bất cứ thứ gì người khác đưa cho mà không biết rõ nguồn gốc, liền đặt cốc trà xuống và hỏi ngay: “Ta làm sao lại ở đây? Tam Vương gia đâu?”
Cửu Vương gia: “Tỉnh dậy từ ác mộng đã lập tức hỏi tin tức của nam nhân khác, nữ nhân như nàng, thật là đặc biệt.”
Mộ Nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt ta. Ta không muốn lãng phí thời gian, liền nắm lấy tai hắn: “Cấm vòng vo. Nói ngay đi!”
Mộ Nhiên bị kéo tai nên kêu lên vài tiếng: “Ta nói ta nói! Nhị ca đã sớm viết thư cho huynh ấy, giải thích lần này vu hãm là thật ra có ẩn tình khác. Còn mời huynh ấy đến quý phủ để nói chuyện, sẽ bảo đảm an toàn cho trên dưới Tam Vương phủ.”
“Sau đó vương gia nhà các nàng tin tưởng, lập tức bỏ lại nàng rồi đi nương tựa Nhị ca thôi.”
“Nhưng A Hoa, nàng cũng đừng quá đau khổ, về sau đi theo bản vương, bản vương sẽ không bạc đãi nàng.”
Nhị Vương gia đã viết thư cho Mộ Tuân?
Thì ra lúc ta xông vào phòng Mộ Tuân, ngài ấy đang đốt là lá thư đó.
Nhưng Nhị Vương gia nói những lời này ngay cả lợn rừng là ta còn không tin, vì sao Mộ Tuân lại tin chứ?
Ta xuống giường muốn đi Nhị Vương phủ, đi hai bước lại dừng lại.
Ta là một con lợn rừng, chỉ sợ đánh không lại nhiều tinh binh trong Nhị Vương phủ như vậy.
Ta cần người giúp.
Ta quay đầu lại, vẻ mặt âm mưu nhìn Mộ Nhiên.
“Mộ Nhiên, vì sao ngài biết nhiều chuyện như vậy?”
Mộ Nhiên dừng một chút, lại giơ lên chiêu bài tươi cười: “Bổn vương đã nói, có cao nhân chỉ điểm mà.”
Ta gật gật đầu, rút ra một con dao găm đặt ngay cổ họng Mộ Nhiên: “Vậy mời vị lão bằng hữu này của ta ra ngoài một chút, được không?”
Mộ Nhiên vừa mới gọi ta là “A Hoa”.
Nhưng tên của ta ở nhân giới lại không phải là A Hoa.
Kẻ duy nhất một biết ta gọi là A Hoa chính là kẻ đã biết ta xuyên đến nhân giới, là “Hắn”.
Hiện tại có thể giúp được ta cũng chỉ có “Hắn”.
11.
Ngày hôm sau, ta cải trang thành người mặc đồ đen và lén lút vào phủ của Nhị Vương gia.
Dựa theo thông tin từ Mộ Nhiên, ta đã tìm được một căn phòng được canh giữ bởi hai lính canh.
Để tránh làm lộ, ta trèo lên mái nhà, buộc dây thừng và nhảy vào trong phòng.
Khi thấy ta, Mộ Tuân đang bị giam giữ ở đây trông có vẻ ngạc nhiên: “Ngươi sao lại…?”
Ta: “Ta đến để cứu ngài.”
Mộ Tuân: “Tại sao ban ngày lại mặc đồ đen như vậy?”
Ta: “… Ta nghe nói rằng khi làm việc trộm cắp thì phải mặc đồ đen.”
Mộ Tuân: “… Ta không phải là gà, việc cứu ta không phải là việc trộm cắp.”
Ta: “Cũng đúng.”
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Ta nhớ lại việc Mộ Tuân đã hôn ta trước khi ta ngất đi, và cảm thấy má mình bỗng dưng nóng bừng.
“Ta không thể đi cùng ngươi.” Mộ Tuân chần chừ, phá vỡ sự im lặng với ánh mắt kiên định.
“Ngài bị nhốt ở đây và bị rêu rao rằng đang bỏ trốn để thoát tội, tại sao còn giúp gã?”
“Vương gia, nói thật đi, có phải ngài bị Nhị Vương gia bắt gặp mình đã giết người không? Hay gã có chiêu gì mạnh hơn ngài?” Ta tức giận kêu lên, sắp ra tiếng heo.
Mộ Tuân mỉm cười, nhẹ nhàng lau bụi trên má ta, rồi kéo ta đến bàn: “Ta không bị đe dọa, cũng không có ý định giúp gã.”
“Ta đến đây là để tìm những thứ này.”
Ngài ấy lấy ra một đống thư và đưa cho ta xem.
Ta không biết nhiều chữ, chỉ ghép được một vài từ: “Nhị, vương, gia, thân, yêu?”
Mộ Tuân bất lực, giúp ta đọc thư: “… Thư gửi Nhị Vương gia, chúng ta được điện hạ quan tâm nhiều năm, nguyện trung thành với điện hạ, sẵn sàng tập hợp quân đội, chờ lệnh của điện hạ.”
Nói đơn giản, những năm qua, Nhị Vương gia đã chuẩn bị cho mình hai con đường, hoặc là kế thừa ngôi Thái tử, rồi tự nhiên lên ngôi, hoặc là phát động phản loạn rồi lên ngôi.
Ta hỏi Mộ Tuân thu thập những thứ này là muốn giúp Nhị Vương gia tiêu hủy chứng cứ phạm tội hay là cáo hắn mưu phản.
Mộ Tuân: “Ta đã nói, ân tình của Nhị Vương gia, ta đã trả xong. Nhưng hiện giờ phải đợi đến khi gã đưa ta vào cung mới có thể đưa những bằng chứng này cho phụ hoàng.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói ta có thể giúp ngài ấy đưa những bằng chứng này vào cung, gặp Hoàng thượng.
Mộ Tuân cười nhạo ta vì ta đã nghĩ việc gặp Hoàng thượng quá đơn giản.
Ta định nói ta có tuyệt chiêu, thì một mũi tên bay xuyên qua cửa sổ và găm vào trong phòng.
Ta: “…”
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Nhưng lần này, Mộ Tuân ngay lập tức bảo vệ ta ra sau lưng.
Từ ngoài cửa sổ, ta nghe thấy giọng của Nhị Vương gia: “Tam đệ, có bạn đến thăm, sao không giới thiệu cho Nhị ca?”
Ta nhớ lại việc Nhị Vương gia ngày đó cứ đọc thơ, cảm thấy phiền: “Ta là bạn của Mộ Tuân chứ không phải bạn của ngài, giới thiệu làm gì?”
Nhị Vương gia: “…”
Một lát sau, vô số mũi tên bay vào từ cửa sổ.
Mộ Tuân cầm một thanh kiếm, múa kiếm đẹp mắt để phòng thủ. Không nghĩ tới trong phòng này mà ngài ấy vẫn trữ được binh khí.
Nhưng bên ngoài có vẻ như đã tăng cường quân lực.
Ta nghe thấy Nhị Vương gia ra lệnh cho người ta phá cửa.
Trong tình thế nguy cấp, ta đẩy Mộ Tuân ra, vác giá sách gỗ đỏ nặng hơn bảy thước chắn cửa, rồi nhặt những bức thư trên bàn nhét vào trong lòng: “Đi tìm Mộ Nhiên, hắn có cách.”
Ta vừa nói, vừa dùng sức đẩy giá sách, để ngăn lính bên ngoài phá cửa vào.
Mộ Tuân lại đến bên cạnh ta, đưa tay giúp ta giữ giá sách: “Ngươi đi trước đi, ta sẽ ở lại.”
Ta không do dự: “Được rồi, ta đi trước.”
Mộ Tuân: “…”
Ánh mắt của ngài ấy có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy ấm lòng.
Ta nói với ngài ấy: “Ta sẽ quay lại.”
Ngài ấy nói: “Nếu có thể đừng quay lại thì tốt hơn.”
Ta không nói thêm gì nữa, kéo sợi dây vừa mới dùng để trèo xuống từ mái nhà, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Ta không phải là người sợ chết, chỉ là không muốn lãng phí thời gian trong tình huống khẩn cấp.
Lãng phí thời gian không phải phong cách của chúng ta, lợn rừng không lãng phí thời gian.
Nếu có thể nhanh chóng đưa những bức thư này cho Hoàng đế, chúng ta sẽ được cứu.