Lộng Gió
Chương 32: Đại hội võ thuật – Trận chiến của Hàn Mộ Ngọc và Lãnh Lưu đi tới hồi kết
Hắn dùng nội lực để tấn công huyết hình nhân kia, có tác dụng. Nhưng chỉ là quá trình hồi phục của nó chậm lại thôi. Cứ như bất tử vậy!
Phải rồi! Hắn nghĩ ra, nếu tấn công Hàn Mộ Ngọc thì hình nhân này sẽ có ảnh hưởng, mà không biết rằng đó là lựa chọn ngu ngốc nhất lúc này.
Hắn nhảy lên, không gặp một trở ngại nào, cầm kiếm định tấn công vào người đang dồn nội lực cho hình nhân kia, nhưng khi đâm vào vai của Hàn Mộ Ngọc thì hình nhân đó ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không tài nào nhúc nhích được.
Nàng mở miệng: “ Hình nhân của ta được tạo từ máu và độc. Càng nhiều máu, càng nhiều độc, nó càng mạnh. Nội lực có tác dụng với máu, vô dụng với độc của ta. Còn tấn công ta, chỉ làm cho hình nhân của ta mạnh hơn thôi – ngừng lại một chút, nàng nói tiếp, giọng lạnh đi, đầy đáng sợ - siết cổ hắn. Siết càng mạnh càng tốt.” Đoạn, nàng hất kiếm của hắn xuống, mắt vẫn nhắm.
Lãnh Lưu không thể làm gì cả. Bởi vì lúc này hắn có hai đối thủ. Bị một kẻ ôm cổ từ đằng sau, dùng nội lực tấn công cũng không ăn thua, trước mặt lại còn có một người hoàn toàn đủ khả năng xiên chết hắn. Đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong!
“ Không được giết hắn!” Hàn Ôn hét lên.
Hàn Mộ Ngọc như không để tai, đến khi Lãnh Lưu bắt đầu khó chịu, nàng lại mở miệng: “ Dừng tay đi.”
Nàng tiến đến gần Lãnh lưu hơn, rồi sờ lên cổ hắn làm gì đó. Hắn muốn thoát. Nhưng hắn không hiểu hình nhân này ở đâu mà lắm sức mạnh thế. Người y toàn độc, đương nhiên đối với hắn có ảnh hưởng. Nàng ra lệnh: “ Thả hắn xuống.”
Y lời!
Hắn bị thả từ trên cao xuống, vốn có thể dùng khinh công nhưng cả người không còn khả năng cử động, mới biết nàng đã làm gì với mình.
Nàng điểm huyệt hắn! Khốn thật! Thế mà hắn không nhận ra! Đã thế còn điểm luôn huyệt nói! Nàng muốn phòng hắn cắn lưỡi tự tử đây mà! Có nữ nhân nào mà như thế không!
Nàng đáp xuống mặt đất, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm. Nàng dùng cùi chỏ thẳng vào ngực hắn, khiến hắn như muốn thổ huyết. Phải nói nàng kiềm chế rất tốt rồi đấy! Nàng cầm cổ hắn nhếch bổng lên, như này là muốn hạ nhục hắn mà, khốn thật. Nàng cứ như thế cầm hắn như một con mèo, không một chút tôn trọng, rồi ném cho hình nhân, ra lệnh: “ ném hắn xuống võ đài.”
Hình nhân đó như quỷ thi, nghe lệnh nàng, chỉ khác y được tạo bởi máu, máu độc.
Hắn bị huyết hình nhân đó ném xuống võ đài không một chút xót thương. Trước khi ném, nàng còn ra lệnh: “ Bóp cổ hắn chặt thêm một chút.”
Ngày đầu tiên, trận chiến giữa Lãnh Lưu và Hàn Mộ Ngọc đã có kết quả.
Hàn tiểu thư dù yếu hơn nhưng nhờ dùng loại độc gì đó, kết hợp với máu của chính mình để tạo ra một hình nhân với sức mạnh vô địch, hoàn toàn áp đảo Lãnh Lưu.
Sau khi trở thành người chiến thắng, nàng cứ đứng chôn chân ở đó. Phẩy tay một cái, hình nhân biến mất, thay vào đó là một vũng máu, nhiều đến đáng sợ, chân nàng cũng mềm nhũn, ngã quỵ xuống. Để duy trì hình nhân cần nhiều máu, độc và nội lực. Nàng nôn ra một búng máu, mắt mờ đi, ngã xuống.
Phải rồi! Hắn nghĩ ra, nếu tấn công Hàn Mộ Ngọc thì hình nhân này sẽ có ảnh hưởng, mà không biết rằng đó là lựa chọn ngu ngốc nhất lúc này.
Hắn nhảy lên, không gặp một trở ngại nào, cầm kiếm định tấn công vào người đang dồn nội lực cho hình nhân kia, nhưng khi đâm vào vai của Hàn Mộ Ngọc thì hình nhân đó ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không tài nào nhúc nhích được.
Nàng mở miệng: “ Hình nhân của ta được tạo từ máu và độc. Càng nhiều máu, càng nhiều độc, nó càng mạnh. Nội lực có tác dụng với máu, vô dụng với độc của ta. Còn tấn công ta, chỉ làm cho hình nhân của ta mạnh hơn thôi – ngừng lại một chút, nàng nói tiếp, giọng lạnh đi, đầy đáng sợ - siết cổ hắn. Siết càng mạnh càng tốt.” Đoạn, nàng hất kiếm của hắn xuống, mắt vẫn nhắm.
Lãnh Lưu không thể làm gì cả. Bởi vì lúc này hắn có hai đối thủ. Bị một kẻ ôm cổ từ đằng sau, dùng nội lực tấn công cũng không ăn thua, trước mặt lại còn có một người hoàn toàn đủ khả năng xiên chết hắn. Đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong!
“ Không được giết hắn!” Hàn Ôn hét lên.
Hàn Mộ Ngọc như không để tai, đến khi Lãnh Lưu bắt đầu khó chịu, nàng lại mở miệng: “ Dừng tay đi.”
Nàng tiến đến gần Lãnh lưu hơn, rồi sờ lên cổ hắn làm gì đó. Hắn muốn thoát. Nhưng hắn không hiểu hình nhân này ở đâu mà lắm sức mạnh thế. Người y toàn độc, đương nhiên đối với hắn có ảnh hưởng. Nàng ra lệnh: “ Thả hắn xuống.”
Y lời!
Hắn bị thả từ trên cao xuống, vốn có thể dùng khinh công nhưng cả người không còn khả năng cử động, mới biết nàng đã làm gì với mình.
Nàng điểm huyệt hắn! Khốn thật! Thế mà hắn không nhận ra! Đã thế còn điểm luôn huyệt nói! Nàng muốn phòng hắn cắn lưỡi tự tử đây mà! Có nữ nhân nào mà như thế không!
Nàng đáp xuống mặt đất, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm. Nàng dùng cùi chỏ thẳng vào ngực hắn, khiến hắn như muốn thổ huyết. Phải nói nàng kiềm chế rất tốt rồi đấy! Nàng cầm cổ hắn nhếch bổng lên, như này là muốn hạ nhục hắn mà, khốn thật. Nàng cứ như thế cầm hắn như một con mèo, không một chút tôn trọng, rồi ném cho hình nhân, ra lệnh: “ ném hắn xuống võ đài.”
Hình nhân đó như quỷ thi, nghe lệnh nàng, chỉ khác y được tạo bởi máu, máu độc.
Hắn bị huyết hình nhân đó ném xuống võ đài không một chút xót thương. Trước khi ném, nàng còn ra lệnh: “ Bóp cổ hắn chặt thêm một chút.”
Ngày đầu tiên, trận chiến giữa Lãnh Lưu và Hàn Mộ Ngọc đã có kết quả.
Hàn tiểu thư dù yếu hơn nhưng nhờ dùng loại độc gì đó, kết hợp với máu của chính mình để tạo ra một hình nhân với sức mạnh vô địch, hoàn toàn áp đảo Lãnh Lưu.
Sau khi trở thành người chiến thắng, nàng cứ đứng chôn chân ở đó. Phẩy tay một cái, hình nhân biến mất, thay vào đó là một vũng máu, nhiều đến đáng sợ, chân nàng cũng mềm nhũn, ngã quỵ xuống. Để duy trì hình nhân cần nhiều máu, độc và nội lực. Nàng nôn ra một búng máu, mắt mờ đi, ngã xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương