LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 17: Làm quản sự nhà ta
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:36:01
Ta thấy nàng thật đáng thương.
Dù nàng từng thế nào, từng vạch trần , khiến mất mặt.
Ta ghét nàng, nhưng thể giẫm lên nàng một nữa khi nàng cũng rơi cảnh như từng trải.
Vì là mềm lòng, quên đau.
Vì nàng giống khi xưa, chỉ một tia hy vọng như nắm một cành gỗ giữa biển khổ, nắm chặt thì mặt mày tất méo mó.
Vì kẻ thật sự chỉ Lý Hành Chu.
Nếu giữa lừa dối cả hai, phụ lòng hai trái tim, sẽ khiến một cô gái khác căm ghét đến mức .
Hai chén nóng bưng lên.
Nàng e ác ý, chịu uống, cứ lạnh run .
“Ngày đến nhà họ Lý, cũng dầm mưa trượt chân, nóng đưa tới, cũng thấy như thuốc độc, dám uống.
“Về gió lạnh xộc , nhiễm phong hàn, khổ vẫn là bản .
“Ta bệnh một trận mới hiểu, một chén ấm còn quý hơn bất kỳ ái tình nào.”
Lục Nhược xuống, ngập ngừng cầm lấy .
Hơi nóng bốc lên, nước mắt nàng rơi.
“Cô mẫu chọc giận tỷ và Thẩm công tử, hại nhà mất buôn bán, cô phụ nổi trận lôi đình.
“Phải bán mấy mảnh đất, vài căn nhà. Ca ca Hành Chu và cô mẫu sống khổ sở.
“Ta thấy ca ca vì mấy cuốn sổ mà khổ não, hạ cầu , lòng khó chịu.”
Ta thở dài, khuyên nàng:
“Lục Nhược cô nương, lẽ ngươi , từng ghen tỵ với ngươi.
“Ghen với ngươi sống đoan trang, ghen ngươi là tiểu thư nhà gia thế.
“ ngươi thấy đối xử với thế nào, thì đáng gửi gắm cả đời.
“Hà tất vì mà cầu ?”
Nước mắt nàng lặng lẽ rơi:
“Ta ! Ta tất cả!
“Ta thích tỷ hơn. và là thanh mai trúc mã, chỉ ở bên .”
Ta an ủi một cô gái cố chấp .
Chỉ nhớ tới lời Lý Hành Chu từng với :
“Một giữ ai bên mãi, đừng đối xử , mà đối xử thật tệ.
“Khiến luôn cần đến ngươi, luôn ơn ngươi, như chiếc gậy chống thể thiếu.”
Đừng lấy cả m;áu thịt nuôi dã thú.
Chỉ cho một miếng ăn đủ sống, thì mới quanh quẩn rời.
Kẻ yếu chỉ cầu thương hại.
Kẻ mạnh cả đời chán ghét.
Đó là bài học Lý Hành Chu dạy , giờ trả cho .
“Chờ chuyện kết thúc, sẽ về Cô Tô an sống.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Sẽ ai phiền ngươi và Lý công tử nữa.
“Cho dù là chính thất chồng ở rể, nên lo, nên ngươi.”
Một ấm nguội lạnh, lệ nàng cũng khô.
Nàng vuốt ve chén , ngẫm nghĩ hồi lâu, bật khẽ.
Cúi thi lễ thật sâu:
“Cảm tạ tỷ chỉ đường.”
Kỳ thực cũng chẳng hẳn vô tư, tính toán mà giúp nàng.
Cũng là vì một kẻ tự cho là tình thâm lẽ nghĩa bám lấy buông.
Lục Nhược rời , nén hương cháy tàn.
Ta ngẩng đầu, thấy một bóng quen thuộc dựa cửa.
Không đó bao lâu, bao nhiêu.
Thẩm Xuyên Thanh cau mày, do dự nên bắt .
Do dự một hồi, rốt cuộc vẫn lên tiếng:
“Kim Châu, ngươi sai .
“Muốn giữ một ở bên, đối xử với nàng thật , thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-17-lam-quan-su-nha-ta.html.]
“Vì khác đều với nàng, thể cùng họ bắt nạt nàng nữa.”
…
Mặt đỏ bừng.
Không đầu đuôi, mấy lời gì chứ.
Ta vội chuyển đề tài, bưng viên kẹo đường mới nấu tới:
“Thôi, chuyện qua .
“Ngươi nếm thử đường viên mới nấu, cho thêm sơn tra , ngọt mát .”
Thẩm Xuyên Thanh đón lấy, rơi quyển sổ trong ngực.
Ta nhanh tay nhặt lên .
“Đừng xem!”
Ta thực cố ý.
Là do mở nên nhặt lên vô tình thấy .
“Trừng phạt nhà họ Tiết.”
Mục đánh dấu thành.
Ta chợt nhớ ai gần đây, Tiết Chiêu ai đó đội bao trùm đầu, kéo hẻm đánh cho sưng cả mặt.
“Nhà họ Tiết đắc tội ngươi ?”
“Hắn từng bắt nạt ngươi.
“ cũng hẳn vì ngươi, vốn ưa loại con nhà giàu hách dịch .
“Nhìn ai mắt là tay ”
Cũng… lý.
Ta gật đầu.
“Bỏ tiền sửa đường ở Túc Thành.”
“À… bởi vì đường đó hỏng quá, rời tiệm vải họ Thái thì ngã sõng soài.
“Không hề là vì chuộc với Túc Thành vì bán kẹo lừa họ .”
Ừm, cũng hợp lý.
Còn vài mục nữa.
“Mở tiệm bán bánh kẹo với Kim Châu.”
“Kẹo ngươi ngon, bán thì tiếc lắm.”
“Dẫn Kim Châu về Cô Tô, trồng vài gốc hạnh trong vườn.”
“Ta hỏi thầy phong thủy , thế là cho vận.”
Ồ…
Hóa là thế.
Suýt nữa tưởng tự đa tình.
Trang cuối.
“Kim Châu về …”
Dòng đó gạch mất, chẳng rõ là gì.
Chẳng lẽ là… sổ sách?
“Không… !
“Hồi đó ngươi sổ sách là vì sợ ngươi lấy một tên nghèo.
“Nên cho ngươi xem sổ , để nhà nhiều bạc.
“Ta từng lừa ngươi.”
Ta gật đầu:
“Ta xem .
“Quả thật ngươi từng dối.
“Cũng ơn ngươi và Thẩm lão gia giúp nhiều.”
Thẩm Xuyên Thanh cúi đầu, mặt đỏ lựng, do dự mãi mới lên tiếng:
“Cho nên… thể… thể xin ngươi…”
Mặt như lửa thiêu, vội gật đầu:
“…Được!”
“Làm quản sự nhà !”
Hử?