Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 18: Ngọai truyện

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:36:03

 

Phiên ngoại: Thẩm Xuyên Thanh

 

Các bà mối ở Cô Tô đều cả.

 

Từ ngày thiếu gia nhà họ Thẩm trở về từ Túc Thành, họ coi như mất mối ăn với nhà họ Thẩm .

 

Bởi vì thiếu gia Thẩm mang về một cô nương lợi hại.

 

Trên thương trường, những mánh khóe mờ ám , nàng chỉ liếc một cái là bảy tám phần.

 

Nàng xuống bàn tính, bao nhiêu đại chưởng quầy đầu đội trời chân đạp đất cũng thấp giọng cung kính.

 

Ngay cả Thẩm lão gia khi nhắc đến nàng cũng tít mắt khép nổi:

 

“Con bé tâm tư trong suốt như pha lê, đưa cho thằng ngốc nhà thì đúng là ủy khuất quá.”

 

Thẩm lão gia còn lo ai kế nghiệp, bèn vui vẻ giao quyền, hằng ngày uống hát.

 

thiếu gia Thẩm bắt đầu rầu rĩ.

 

Người sáng mắt đều , hình như cô nương đang giận thiếu gia Thẩm.

 

Vào lâu uống , thiếu gia đến, nàng liền đầu bỏ .

 

Tới cửa hàng, nàng thấy mặt là đóng sổ lưng .

 

Các bà mối trong thành Cô Tô đang nhai hạt dưa cũng phát hoảng:

 

“Ta thấy Thẩm công tử như dâu mới ức h.i.ế.p , cô nương rõ ràng thèm để ý tới .

 

“Không chừng là sai, dâu nhà họ Thẩm thật. Ai dâu mà cửa nắm hết sổ sách?”

 

Có bà mai tò mò chạy thăm dò:

 

“Cô nương , Thẩm công tử là gì với cô ?”

 

Cô nương từ Túc Thành đến buông bút xuống, nghĩ ngợi giây lát, mỉm :

 

“Ta , là quản sổ sách và quản việc cho nhà họ Thẩm.”

 

Bà mai xong mừng rỡ vỗ ngực:

 

“Không vợ cưới của Thẩm công tử?”

 

Tất nhiên là .

 

“Cô nương ai hứa hôn ?”

 

Tất nhiên là .

 

Bà mai hí hửng chạy về chuẩn danh sách đối tượng hôn sự, định đưa cho Thẩm lão gia xem, lòng đầy tự tin phen sẽ kiếm hai đầu tiền mai mối.

 

Ai ngờ Thẩm lão gia nhận cả xấp danh của trai tráng xong, tức đến bật :

 

“Xem kìa, xem , lũ sói con chực chờ cả đấy.

 

“Ta thông minh cả đời, sinh cái thằng con ngốc thế ?”

 

“...Phụ ngài thông minh, chẳng cũng từng cha của Kim Châu lừa gạt đấy thôi.”

 

“…

 

“Khụ, chuyện đó đừng nhắc.

 

“Kim Châu là cô nương tính như thế, con chọc giận nàng kiểu gì hả?”

 

Thẩm Xuyên Thanh kể hai gọi Kim Châu sổ sách và quản sự.

 

“Ngươi, ngươi...! Ngốc đến c.h.ế.t thì thôi!” Thẩm lão gia đập đùi than, “Vậy rốt cuộc ngươi ngại gì dám hỏi thẳng?”

 

Thẩm Xuyên Thanh ủ rũ hành lang:

 

“Không dám hỏi.

 

“Cha, đầu con hỏi nàng là khi nào?”

 

Thẩm lão gia chẳng hiểu :

 

“Trên thuyền, lúc đốt ngân phiếu b.ắ.n pháo hoa, Kim Châu cảm động đến rơi nước mắt còn gì.”

 

“Vâng, cha cũng là nàng cảm động.

 

“Lần thứ hai con kịp mở lời, nàng ơn con .

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

“Cha nghĩ xem, Kim Châu là cô nương thông minh bao, nếu vì chúng từng cứu nàng, nàng chịu theo con về Cô Tô?

 

“Hồi mới gặp, nàng còn gọi con là ngốc tử, chứng tỏ ngay từ đầu để con mắt .

 

“Nếu con lỡ miệng cầu hôn, nàng vì tình nghĩa mà nỡ từ chối, con chẳng đang ép buộc nàng ?

 

“Chờ khi cảm kích phai nhạt, nàng đầu hối hận thì đây?”

 

 

“Con cũng sai.” Thẩm lão gia hỏi nghẹn, đánh giá con trai một hồi cũng đ.â.m lo, “Nhà đúng là chút tiền, nhưng Kim Châu tự bạc, chẳng ham ăn mặc phú quý, thế thì nàng theo con vì điều gì chứ?”

 

Lời của phụ như d.a.o cắt lòng.

 

Thẩm Xuyên Thanh gốc hạnh, suy nghĩ mãi, cảm thấy từng quả hạnh rơi từ xuống, đập trúng tim .

 

Kim Châu... ngươi chịu thê tử của ?

 

Khổ nỗi cái miệng đáng c.h.ế.t , hễ thấy nàng là cà lăm, lời khỏi miệng lộn thành “quản sự”.

 

Thẩm Xuyên Thanh chán nản.

 

Hắn sợ gì.

 

Sợ nàng đồng ý quá dễ dàng.

 

Cũng sợ nàng thận trọng từ chối.

 

Cứ như một bán mơ, ôm đầy giấc ngọt trong tay, sợ chê chát, chẳng buồn nếm thử.

 

Mùa hè dài, bóng râm ngắn.

 

Tâm sự chẳng còn giấu , phơi nắng cũng trái hạnh úa màu.

 

Thẩm Xuyên Thanh nghĩ đến Kim Châu, vô thức bước đến tiệm thuốc viên nàng mở.

 

Kim Châu bái sư học nghề, giờ cũng coi như nửa trong nghề thuốc.

 

Cửa hàng nhỏ, bán chút thuốc viên tiêu thực, hạ sốt, cảm mạo thông thường, theo mùa mà cứu tế – đông phát cháo, hè phát thuốc.

 

Thẩm Xuyên Thanh thường rảnh rỗi qua xem sổ sách, tiệm vốn chẳng lời lãi gì.

 

Lúc Kim Châu đang thu dọn thuốc phơi ngoài trời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-18-ngoai-truyen.html.]

Bà chủ tiệm gạo kế bên cứ lải nhải buông:

 

“Khi nào thì uống rượu mừng của con và Thẩm công tử đây?”

 

Nàng khựng , lau mồ hôi trán, đáp.

 

“Con đừng thở dài, ngày là Thất Tịch, theo dì phố dạo một vòng, Cô Tô khối thiếu niên đó.”

 

“Không dì ơi, con còn trông tiệm mà.”

 

“Được , xem trai cũng .

 

“Mình bái Ngưu Lang Chức Nữ, cầu cho nhà bình an mạnh khỏe cũng ảnh hưởng gì, coi như giúp dì .”

 

Câu rủ nàng chơi, Thẩm Xuyên Thanh nuốt bụng.

 

Hắn lên tiếng, chỉ để một rổ hạnh ngọt ở quầy.

 

“Ơ? Ai mang hạnh tới thế?”

 

Kim Châu cắn một miếng, mỉm :

 

“Dì ăn , con ai mang mà.”

 

Thất Tịch năm , phố phường rực rỡ.

 

Ánh đèn sáng choang, cũng tiếng của các thiếu nữ.

 

Kim Châu vẫn búi tóc kiểu cô nương xuất giá, tới cũng bà mối, dì cô hỏi han.

 

Nàng đều mỉm từ chối.

 

nhiệt tình kéo nàng buông, nàng cũng kiên nhẫn dừng bước vài câu.

 

Thẩm Xuyên Thanh xa , nàng gì.

 

Chỉ thấy phụ nữ gật đầu, vui đến nỗi lấy tay che miệng.

 

Hắn xa mà lòng chua như giấm.

 

Cho đến khi , nơi góc cầu vắng lặng.

 

“Ngươi còn theo bao lâu mới chịu cùng hả?”

 

Khắp trời pháo hoa sáng rực.

 

Thẩm Xuyên Thanh chẳng còn chỗ nào để trốn.

 

Nhìn bộ dạng ấm ức của , Kim Châu buồn bực:

 

“Lần ngươi định bảo gì đây? Quản sự? Đầu bếp? Hay trồng hoa?”

 

Hắn định cãi, nàng nhét viên đường viên miệng , mùi hạnh ngọt lan tỏa, nàng khúc khích:

 

“Đây là viên ‘ thật’. Ăn dối thì xui xẻo cả năm đấy.

 

“Nên lát nữa hỏi gì, ngươi cũng giấu.”

 

Hai bên cầu.

 

Ánh trăng rọi xuống, ánh lên đôi mắt sáng long lanh.

 

“Quả hạnh hôm là ngươi tặng?”

 

“Ừ.”

 

“Sao hôm nay bám theo ?

 

“Chẳng lẽ nhà ngươi định tuyển giúp việc?”

 

“Ta cưới một cô nương thê tử.”

 

Thấy ánh mắt nghiêm túc, Kim Châu mặt đỏ bừng, ngập ngừng:

 

“Vậy... cô nương đó, quen ?”

 

“Ngươi quen.

 

“Nàng giống viên đường ngọt, cũng giống viên thuốc cứu .

 

“Khi nghĩ cho khác thì thông minh, lúc nghĩ cho thì ngốc nghếch.

 

“Không nhiễm chút nào, là nhất đời.”

 

Kim Châu cúi đầu , bứt một chiếc lá liễu ven nước.

 

Không thổi, chỉ nghịch ngợm xoắn tay.

 

“Nếu nàng như , ngươi chỉ để hạnh bỏ , một câu cũng chẳng ?”

 

Gió thổi mặt hồ gợn sóng, bên đứa trẻ nghịch ngợm đốt pháo hoa.

 

“Lúc mua hạnh, do dự mãi.

 

“Sợ mua ngọt thì nàng thích chua, mua chua thì nàng thích ngọt.

 

“Hoặc là... nàng vốn thích hạnh, chỉ vì nể mặt mà nhận.”

 

Nàng hiểu , cong cả đôi mắt:

 

“Ta thích hạnh.

 

nếu là cùng ngươi, hạnh ngọt cũng ăn, hạnh chua cũng ăn.”

 

Thấy nàng , lòng Thẩm Xuyên Thanh mới yên .

 

Hắn chợt nhớ chuyện quan trọng:

 

“Vậy còn ngươi, ngươi hứa gì với phụ nữ ?”

 

“Ta ? Để kể cho ngươi ...”

 

Bên bờ sông đêm Thất Tịch,

 

Có tiếng thì thầm của đôi lứa.

 

Có tiếng ếch kêu, pháo hoa.

 

Có tiếng ve, tiếng dế, tiếng côn trùng lách tách.

 

Thẩm Xuyên Thanh chẳng thấy gì cả.

 

Hắn chỉ thấy nàng , thì thầm bên tai:

 

“Ta với dì ...

 

“Ngày nay công tử họ Thẩm, cưới vợ.

 

“Kết tóc uống rượu hợp cẩn, ân ái chẳng hề phai nhòa.”

 

Loading...