Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 3:Thẩm gia

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:43

Sau đó là những lời than vãn kéo dài như lời nguyền rủa.

 

Nguyền khác, nguyền cả con , cũng nguyền chính bà.

 

Chỉ dám nguyền đàn ông lừa dối bà suốt đời.

 

Trời đổ mưa.

 

Ngoài hiên phủ mờ mịt, cả viện thẫm đỏ ánh đèn lồng.

 

Như mảnh giấy hồng dán lọ thuốc giả của Kim Châu, gặp mưa sẽ nhuộm đỏ đầu ngón tay.

 

Ta cầm đèn qua vườn hoa.

 

Nghe tiếng đùa vô lo ở viện bên.

 

Nghe tiểu nhẹ nhàng trách mắng, phụ tán thưởng.

 

Ta day trán, mệt mỏi mở sổ sách.

 

Vẫn là tên gia nhân theo từ nhỏ, Thị Mặc, bưng hộp điểm tâm đến:

 

“Thiếu gia, nô tài mang ít điểm tâm tới, xem sổ sách vất vả, cũng nên lót đôi chút.”

 

Món điểm tâm tinh xảo nhưng chẳng buồn ăn.

 

Chợt nhớ đến những món Kim Châu từng nấu.

 

Ban đầu tưởng nàng nấu ăn ngon.

 

Nàng phi hành gừng tỏi, tráng nước sôi, trụng mì, thêm trứng ốp la.

 

Sau mới nàng chỉ nấu mì trứng, đến nỗi thầm thề về nhà nhất định đụng đến mì trứng nữa.

 

Tính gọi phòng bếp nấu bát mì, nhưng nghĩ mấy tháng đó ăn quá đủ .

 

Thôi .

 

Để mẫu , mai chuyện để .

 

Bên tay là lọ cầu Kim Châu đưa, gọi là “ lòng ”.

 

Ta hiểu vì bốc một viên cho miệng, giả như vô tình hỏi Thị Mặc:

 

“Nàng thực sự cầm tiền ?”

 

“Vâng, lúc đầu còn ầm ở cổng.”

 

Quả nhiên.

 

“Nàng ầm gì? Có mắng ?”

 

Ta đoán Kim Châu chắc sẽ mắng thế nào.

 

Tên lừa đảo, đồ sói mắt trắng, vong ân phụ nghĩa.

 

Muốn mắng gì thì mắng, vốn dĩ chỉ đùa giỡn nàng thôi mà.

 

Thị Mặc ngó , mới khẽ đáp:

 

“Kim cô nương mắng .”

 

“Vậy nàng ầm cái gì?”

 

“Nàng … nếu , thì thôi tranh nữa, giữ lấy mạng sống. Bảo chờ nàng cứu ngoài. Sau đó phu nhân đưa nàng tiền, nàng nhận . Nô tài đoán chắc nàng định mang tiền về tìm cách cứu .”

 

Ngực như ai đ.ấ.m một cái, nghẹt .

 

Sao nàng giận?

 

Lẽ nào nàng ngốc tới mức giờ vẫn nhận chỉ đang đùa giỡn?

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Mưa rơi tí tách ngoài song, lòng rối như mưa xuân đầu mùa.

 

Viên trong miệng tan dần, ngọt ngào kỳ lạ dâng lên tim.

 

Ngoài bực bội, còn chút… đắc ý mơ hồ.

 

Đợi ký xong đơn hàng với công tử nhà họ Thẩm, sẽ xin Kim Châu.

 

Thấy bình an vô sự, nàng nhất định sẽ mừng rỡ, giận cũng hết.

 

Nếu nàng còn chút giận, , cùng lắm đưa nàng nhiều ngân phiếu.

 

Chỉ còn một điều phiền não…

 

Làm với mẫu rằng thể cưới Lục Nhược.

 

để mắt tới một cô nương phận thấp hèn.

3

Một xửng bánh bao nóng hôi hổi mới lò.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-3tham-gia.html.]

Ta lau mặt, định dậy, một gã tiểu đồng dắt ngựa đụng .

 

Tiểu đồng thấy lấm lem bùn đất, liền khinh khỉnh nhổ một tiếng:

 

“Con ăn mày mắt mù thấy đường !”

 

Ta định chửi , nhưng thấy dắt một con ngựa cao lớn bóng loáng, ngựa là một vị công tử áo gấm hoa lệ, thể đắc tội, liền nuốt cục tức xuống.

 

Ta xua tay, thôi , coi như hôm nay xui.

 

“Một cô nương đáng thương quá, ngã trong bùn ? Mau xuống uống chút gừng cho ấm, kẻo lạnh ngấm .”

 

Phu nhân tiệm vải đưa cho một chén gừng nóng cùng một chiếc bánh.

 

Trượng phu của nàng tấm phiếu đổi hàng trong tay , :

 

“Cô nương cầm phiếu tuy là của nhà họ Lý, nhưng nhà chúng cũng nhận. Chúng còn lo việc cắt may, tay nghề nương tử xưa nay nổi tiếng, may một bộ ?”

 

Một chén gừng nóng trôi xuống bụng, ngũ tạng lục phủ của như giãn , gật đầu.

 

“Chưởng quầy, đem loại gấm nhất nhà các ngươi cho xem.”

 

Ta nghiêng đầu ngoài cửa, đúng là vị công tử cưỡi ngựa lúc nãy.

 

Hắn nhỏ giọng phân phó gã tiểu đồng va :

 

“Ngươi đem ngựa buộc bên ngoài, chớ để bẩn cửa tiệm .”

 

Dù bụng còn tức vì va , cũng thể thừa nhận con ngựa quả thực nuôi dưỡng , lông đen bóng, hít mạnh một cũng đầy khí thế.

 

“Thọ yến của phụ sắp tới, cần đặt chín mươi chín cây gấm . Mẫu thêu hạc tiên, đào thọ, chữ Vạn, chữ Phúc, tất cả mang cho xem.”

 

Đơn hàng lớn như khiến chưởng quầy Cái gia ngớt.

 

Vị công tử :

 

“Nếu đặt nhiều, chưởng quầy cũng nên giảm chút giá.”

 

Chưởng quầy vội vàng gật đầu, lên thang kiểm kho.

 

Bánh và dùng xong, lòng cảm kích, nhỏ giọng :

 

“Ta chỉ may một bộ, vội. Công tử là khách lớn, bằng phu nhân cứ tiếp đãi .”

 

Phu nhân Cái gia nhẹ:

 

“Cô nương đến , theo thứ tự.

 

“Huống chi, nếu công tử đúng là Thẩm công tử vi hành, bỏ mặc cô nương e rước họa.”

 

Thẩm công tử? Hình như từng Lý Hành Chu nhắc đến.

 

Nói rằng sắp tới Túc thành bàn chuyện ăn.

 

... Chẳng lẽ Thẩm gia còn giàu hơn cả Lý gia?

 

“Không chỉ là tiền, còn chỗ dựa bên nữa.

 

“Cô nương sang hiệu cầm đồ, tửu lâu, tiệm thuốc đối diện mà xem, từ đông sang tây đều là đất của Thẩm gia.

 

“Nghe Thẩm công tử đến Túc thành, ai nấy đều thấp thỏm. Kể chuyện vui cho cô nương ,

“Vài hôm nay đến ăn mày ở cửa tiệm cũng dám đuổi, sợ Thẩm công tử thấy.”

 

Ta liếc cửa, quả nhiên thấy một ăn mày đang ăn bánh bao ngó , định tới nịnh công tử một hai câu.

 

Lại sang vị công tử , đúng là y phục rực rỡ, dắt ngựa theo , quả thực dáng vẻ nhà quyền quý.

 

Gấm dâng tới, vị công tử lượt xem xét, chê mẫu cũ, chê dệt thô.

 

Chọn tới chọn lui, hai mươi tấm chỉ lấy năm.

 

Chưởng quầy Cái gia toát mồ hôi, nở nụ lấy lòng, sợ chê nhiều quá sẽ lấy cả năm tấm.

 

“Những thứ khác cần, chỉ lấy hai loại mẫu ‘Phúc Thọ Tùng Hạc’, mỗi loại hai mươi, tổng cộng bốn mươi tấm.”

 

Chưởng quầy mừng rỡ, gật đầu lia lịa:

 

“Ngài đặt cọc , tiệm chúng sẽ đưa tới phủ, phần còn thanh toán cũng .”

 

Vị công tử trầm ngâm:

 

“Chỉ sợ mẫu vẫn thô tục, phụ ưng thì phiền.”

 

Chưởng quầy nhất thời nghẹn lời, sợ mất khách, vội vàng :

 

“Đây là mẫu mới nhất , trong Túc thành mẫu nào mới hơn .”

 

Phu nhân Cái gia cũng lo mất vụ ăn lớn, sắc mặt phần lo lắng.

 

“Thế , hai tấm mang về cho phụ xem , nếu ông thích, đặt ngay.”

 

“Cái ...”

 

“Con ngựa và tiểu đồng của để ở đây tin, các ngươi còn sợ quỵt ?”

 

Loading...