LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 4: Thật ác độc.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:44
Chưởng quầy chần chừ một lát gật đầu.
Công tử gì đó với gã tiểu đồng, chỉ tay về phía chưởng quầy.
Gã gật đầu, dứt khoát ngoài cửa đợi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chưởng quầy thấy thế mới yên tâm, gói sẵn hai tấm gấm chờ mang .
Ta thấy , gặp đồng đạo vốn nên phá đám.
bát gừng của phu nhân Cái gia còn nóng hổi, nhịn kéo nàng nhỏ mấy câu.
Phu nhân xong, sắc mặt đại biến, vội vàng ngoài hỏi chuyện.
Thấy nàng cửa, công tử liền lộ vẻ tự nhiên.
Ta thản nhiên chắn ở cửa:
“Ngươi lấy ngựa và tin, nhưng chắc đó là của ngươi?”
Công tử ôm hai tấm gấm, như thể sỉ nhục lớn, biện bạch:
“Ta mang về cho phụ xem sẽ trả tiền!”
Ta nhếch môi:
“Thôi , đầu gạt đuôi lừa, chiêu bao nhiêu năm xài .”
Ta đoán con ngựa và gã tiểu đồng đều của . Có lẽ cũng gạt chủ ngựa rằng mua năm con, mượn một con về cho phụ xem, chủ ngựa mới theo tới đây.
Rồi tới tiệm gấm, tiểu đồng là nhà, lấy cả lẫn ngựa vật cầm, ôm hai tấm gấm chuồn êm.
Gã tiểu đồng xong cũng đổi sắc mặt:
“Phải , bảo mua năm con, dẫn một con về cho phụ xem.
“Mới nãy bảo đợi ngoài cửa, cầm vải về xem mẫu.
“Hắn ăn mặc sáng sủa, cũng nghi, hóa là lừa đảo!”
Công tử mặt cắt còn giọt máu, năng lắp bắp:
“Ai, ai là lừa đảo? Ta sẽ trả tiền mà!”
Ta thấy hoảng, càng thấy buồn , liếc bên hông trống trơn của :
“Tiền ? Không lẽ trộm? Hay là quên mang?”
Nghe y chang lời định bịa, mặt trắng bệch:
“... Là phố móc túi.”
Ta thở dài, khinh thường kiểu dối trá kém cỏi :
“Ngốc tử, luận lừa gạt, ngươi đủ trình. Về quê mà việc lương thiện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-4-that-ac-doc.html.]
Chưởng quầy Cái gia giận dữ, hô hào báo quan.
Tên sợ đến mất vía, thừa lúc để ý liền xô cửa chạy mất.
Chưởng quầy định đuổi theo, phu nhân chỉ lắc đầu thở dài:
“Thôi , may là gạt thật.
“Đa tạ cô nương! Nếu để lừa, tiệm nhỏ bồi bao nhiêu là bạc! cô nương là kẻ lừa?”
Khụ, vì phụ từng dùng chiêu .
Trước tung bánh trời giáng, là đủ thứ khó xử, bộ như sắp đổi ý.
Đẩy đưa hợp lý, khiến chủ tiệm như cá mắc câu.
“Ta cũng , chỉ cảm thấy gì đó , nên giữ một chút đề phòng.”
Chiêu trò phụ là truyền thừa gia truyền.
Phong mã, yến tước, sứ, kim bình, bì thái, đều là bài bản.
Có ông say rượu, đánh , liền khoe khoang bản lĩnh. Ngoài mỹ nhân, gì ông tinh thông.
Ông mặt , lớn lên, sẽ bù thiếu sót đó.
Ta theo ông học, ba tuổi giả bệnh, năm tuổi giả què, bảy tuổi chui bao tải cùng ông giả thần tiên.
Sau đó ông gặp kẻ khó lừa, đánh tơi tả, hai ngày chết.
“Cô nương, tiền công cắt may miễn cho! Ta cho cô một bộ nhất!”
“Không cần, tiền.” Ta rút một tờ ngân phiếu, “Chỉ phiền phu nhân đổi hộ .”
Ngân lượng nặng trĩu cất bọc, tự nhiên khiến sống lưng thẳng hơn.
Ta bước tửu lâu.
Trước tiên đặt một phòng hạng nhất, gọi nước nóng tắm rửa, một vò nữ nhi hồng nồng nhất.
A, thấy ăn mày bên ăn bánh bao ngon lành, gọi thêm một xử nữa.
Mai uống đến tận trưa mới dậy.
Không bao giờ buồn vì chuyện cũ nữa.
kịp chờ bánh bao tới.
Đã thấy hai quan sai bước , áp giải .
Ta sợ hãi, lục hết những chuyện gần đây .
Vì chữa bệnh cho Lý Hành Chu, bán hơn mười lọ sinh tử , bảy mươi hũ kim thương bất đảo dược.
Thật đều là viên đường nấu từ nước lê và cam thảo.
Chúng lục tung túi của , thuốc rơi đầy đất.
Không thèm để mắt, chỉ thấy ngân phiếu khác, liền sáng mắt.
Bị liên lụy còn vợ chồng nhà họ Cái, và tên ngốc trượt ngã bùn chạy xa.
Hai vợ chồng nộp tiền bảo lãnh, là buôn bán lương thiện, chịu khổ, thả.
Tên ngốc thì xui xẻo, hai vợ chồng vô tình chỉ đích danh, quan phủ nghi là đồng phạm, kết tội chồng tội, ăn thêm mười hèo.
“Nhà họ Lý tố cáo ngươi hôm nay đến cửa gây chuyện vu cáo.
“Phu nhân nhà họ Lý lòng từ bi, tin lời ngươi là cô nhi, tiếp ngươi phủ, nào ngờ ngươi sinh tâm tà.
“Giờ thu hồi tiền bạc, bọn họ truy cứu. Ngươi và đồng phạm mỗi kẻ ăn mười hèo, răn đe nhỏ.”
Thật ác độc.
Trả hết thù cũ, Lý phu nhân chẳng sợ chuyện Lý Hành Chu nữa.
Vợ chồng nhà họ Cái vẫn tin là kẻ trộm.
Phu nhân Cái gia thấy đòn quá nặng, sợ mất mạng, bỏ tiền lo thuốc, thuê xe bò đưa và tên ngốc ngất xỉu về Kim gia thôn chữa trị.
Trên đường nàng thở dài, vuốt tóc tai:
“Thật quá bất công.
“Cô nương, trách ngươi, tin ngươi.”
Ta chịu mở miệng, cũng chẳng chịu ngẩng đầu.
Chỉ úp mặt nước mắt, xót đến rát mặt.
Chỉ cắn chặt mép chăn , sợ bật thành tiếng.