LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 9: T;ử T;ự cô nương
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:51
Chưa kịp đáp, bỗng tiếng quen thuộc vang lên phía :
“Triệu thúc thật là rộng rãi, đến tửu lâu nhà cháu mà cũng giành khách ?”
Là Lý Hành Chu.
Hắn còn là bệnh trong nhà mặc áo vải thô nữa.
Kẻ đang đó mặc một cẩm bào óng ánh, xuất tầm thường.
Chỉ điều, đôi mắt – vẫn là ánh mắt của Lý Vô Ưu năm nào – khi thấy , trong thoáng chốc chút ngẩn ngơ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ánh mắt lướt qua Thẩm Xuyên Thanh, dừng khá lâu lớp màn che của .
Là Lục Nhược kéo tay áo , mới như tỉnh khỏi cơn mộng.
“Nghe tiệm tơ lụa nhà tiếp đón chu đáo, tối nay chuẩn yến tiệc tại tửu lâu nhà . Ta còn mang theo vài loại vải hiếm thấy thị trường, mời hai vị đến chọn nữa?”
Toàn cứng đờ, móng tay bấu chặt lòng bàn tay.
Thẩm Xuyên Thanh liền nắm lấy tay , dịu dàng :
“Công tử lòng, nhưng tiểu A Tự nhà quen món ăn Túc Thành.”
“Lạ nhỉ, giọng cô nương, thấy quen, cứ như gặp ở .”
Ta xiết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Xuyên Thanh, khẽ mà đáp:
“Công tử đùa . Tướng công bỏ năm trăm lượng để mua , thấy quen mắt với công tử ?”
Lý Hành Chu sửng sốt:
“Năm trăm lượng?”
“Hay là công tử cảm thấy, tiện đáng cái giá ?”
Ánh mắt Lục Nhược lúc đầy khinh thường, nhỏ giọng buông một câu:
“Ta bảo Thẩm công tử thành , thì chỉ là bỏ tiền mua về.”
Thẩm Xuyên Thanh bật , ôm lấy , dịu giọng:
“Cô nương sai . T,ử Tự tuy là , nhưng Thẩm mỗ từng cưới ai chính thê.”
Lý Hành Chu với vẻ mặt phức tạp, dường như hỏi thêm gì đó.
Lục Nhược kéo nhẹ tay áo , nhắc khẽ còn việc quan trọng hơn cần bàn.
“Được , Lý công tử cũng nên sớm thành gia, thành thì hiểu .”
Triệu Hựu nhanh nhẹn đỡ lời, “Nếu tiểu A Tự ăn quen món Túc Thành, nhà mời đầu bếp Hoài Dương, ngày mai chủ, mời tất cả đến dự.”
Mùa xuân ở Túc Thành mưa rơi dứt, đường về khách điếm, mưa nhỏ như tơ giăng đầy lối.
Thẩm Xuyên Thanh nghiêng chiếc ô về phía , nhẹ giọng:
“Này, đừng buồn nữa.”
“Cô gái tuy khoác vàng đeo ngọc, nhưng xinh bằng ngươi, thật đấy.”
Ta hít hít mũi, như thể câu chuyện buồn lắm:
“Buồn gì chứ? Ta buồn.”
Thẩm Xuyên Thanh xắn tay áo, chỉ tay vết bầm tím tay :
“Thế đây là gì? Gọi là buồn ?”
Ta mà phần ngượng ngùng.
“Ngươi giỏi lắm , nếu là , chắc t,át một cái tại chỗ .”
Ta còn định mạnh miệng:
“Ta buồn. Chỉ là thấy ngoài trời mưa xuân, nhớ đến lời .”
“‘Lầu nhỏ một đêm mưa xuân, sáng mai ngõ nhỏ bán hoa mai.’”
“Mẹ quê nhà ở Cô Tô trồng hoa mai cửa, rằng nhất định cưới quý lang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-9-tu-tu-co-nuong.html.]
“Ta buồn là vì chuyện đó linh.”
Thẩm Xuyên Thanh nữa, gật đầu nghiêm túc:
“Lý do , còn buồn hơn lý do ban nãy.”
Về đến khách điếm, gió thổi tan mây, vài tia trăng len qua khung cửa.
Thẩm Xuyên Thanh ngủ đất, lật liếc thấy đang vái trăng, hỏi:
“Cầu nguyện ? Mong gì thế? Mong Lý Hành Chu gặp báo ứng ?”
“Ta cầu thần tiên phù hộ Thẩm Xuyên Thanh trường mệnh bách tuế, bình an khỏe mạnh. Ngươi cũng dậy vái cùng .”
Ta còn kéo dậy, thì Thẩm Xuyên Thanh ngủ mất .
Trong mơ, còn quên khoe khoang:
“Kim Châu… diễn giỏi ?”
Phi! Suýt nữa lộ mấy còn dám khoe?
Ta vốn nhờ thần tiên ban cho gã khờ kỹ năng lừa đảo lên một tầm cao mới.
nghĩ …
Thôi .
Thần tiên ơi, cầu phù hộ cho tên gã khờ , khi lừa xong thì hồi tâm chuyển ý, con đường tử tế.
…
Sáng hôm , bàn đặt một khay tre đầy hoa mai, còn vương sương sớm.
Thẩm Xuyên Thanh tựa bên cửa, với , ánh nắng chiếu rọi phía , đến từng sợi tóc cũng như phát sáng.
Chưa kịp để vui mừng, hạ thấp giọng, giải thích:
“Tối qua ngủ sớm. Sáng nay thấy ngoài ngõ cô gái rao bán.”
“Ban đầu định mua, nhưng thò đầu thì tiểu nhị thấy. Hắn lấy lòng , liền gọi cô gái bán hoa . Ta mua .”
“Cũng thể chỉ mua một đóa, nghèo nàn lắm, hợp phận của .”
“Mắc lắm đó, tới ba mươi văn, ghi hai mươi lượng của ngươi đấy, ngươi quỵt.”
...
Thẩm! Xuyên! Thanh!
Còn kịp đ.ấ.m , Thẩm Xuyên Thanh híp mắt vén rèm mời bước phòng tràn đầy ánh xuân:
“Đi thôi, ăn chùa một bữa nè!”
6.
Vì lấy lòng Thẩm Xuyên Thanh, yến tiệc bày ngay bên hồ nước, đối diện là một gánh hát đang diễn khúc Côn khúc du dương.
Lục Nhược thấy Lý Hành Chu thi thoảng qua lớp mạng che, trong lòng ghen ghét, liền chua chát mở miệng:
“Cô nương T,ử T,ự tháo mạng che mặt ? Hay là khiếm khuyết gì tiện cho ?”
Lời dứt, khí lập tức lạnh xuống.
Lý Hành Chu nhíu mày vui, vội vàng dậy nâng chén kính Thẩm Xuyên Thanh:
“Tiểu biểu nhà lời lẽ thất thố, tại hạ xin tạ .”
Thẩm Xuyên Thanh thèm liếc lấy một cái, chỉ nhẩn nha nghịch chén rượu trong tay.
Từ khi đóng kịch hôm qua, gã khờ nhập vai đến nhuần nhuyễn, diễn Thẩm công tử trơn tru đến mức khiến suýt tin thật.
Triệu chưởng quầy dù hả hê trong bụng, mặt ngoài vẫn hòa giải:
“Chúng mấy đàn ông xin cũng vô dụng, đợi cô nương T;ử T;ự gật đầu mới xong chuyện.”
Lý Hành Chu ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, rót thêm hai chén nữa, cùng Lục Nhược cúi :
“Lý mỗ chỉ là thấy cô nương quen mặt, giống một ân nhân của .”
Lục Nhược vội vàng đỡ lời:
“Nghe T;ử T;ự cô nương là mà công tử bỏ bạc lớn để mua về, chỉ là tò mò mặt mũi thế nào thôi mà.”