Lúc Nhớ Ra Em, Trái Tim Vẫn Còn Đập - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Lý Du Quân bỗng cảm thấy bất an. Dù Yến Tiếu từng thề sẽ không bao giờ quay lại, vậy… còn Hạ Đình Chi thì sao? Anh thật sự sẽ không nhớ lại sao?
Sân bay thủ đô.
"Cô nhỏ ơi!"
Vừa nhìn thấy Yến Tiếu, Trần Kỳ Hựu lập tức chạy tới. Hôm nay cậu nhóc mặc rất bảnh, vest nhỏ, nơ nhỏ, trên tay còn ôm một con khủng long bông, lạch bạch chạy vào lòng cô.
Yến Tiếu cũng ngồi xuống ôm lấy cậu bé, cười nói:
"Hựu Hựu lại cao thêm rồi nha."
"Thật ạ?" – Trần Kỳ Hựu xoay vòng một cái trong lòng cô – "Con vẫn luôn chăm chỉ uống sữa đấy!"
"Rồi rồi," – Anh họ Trần Mục đứng bên cạnh cười nói – "Cứ nói mãi, xe đặt trước đến trễ giờ bây giờ."
Yến Tiếu đứng dậy, nắm tay Trần Kỳ Hựu, quay sang nói với Trần Mục:
"Anh, căn hộ của anh em dọn dẹp sẵn rồi, cứ vào ở là được.
Em còn có việc, giờ em về trường trước nhé."
"Thật ngại quá." – Hai vợ chồng Trần Mục đồng thanh.
Trần Kỳ Hựu lắc lắc tay Yến Tiếu, hỏi:
"Cô nhỏ không đi xem nhà mới với bọn con à?"
Yến Tiếu cúi đầu, véo nhẹ má cậu rồi cười dịu dàng:
"Cô nhỏ còn có lớp, sau này sẽ đến chơi với Hựu Hựu nha."
Lúc này Giang Chu cũng lên tiếng:
"Trần Kỳ Hựu, ngoan nào, đừng níu kéo cô nhỏ nữa."
Trần Kỳ Hựu thấy tủi thân lắm, cậu muốn ở với cô nhỏ lâu hơn chút, đã lâu rồi cậu bé chưa gặp cô nhỏ mà.
Nhưng cậu bé vẫn buông tay:
"Vậy… vậy mai cô nhỏ đến chơi với con được không?"
"Được chứ." – Yến Tiếu đưa ngón út ra – "Nói lời giữ lời nha."
Cả nhà Trần Mục bước vào thang máy.
Trần Kỳ Hựu ôm khủng long bông nhào nhào vào người nó, lòng vẫn buồn rầu – còn chưa kịp chơi với cô nhỏ nhiều, cô nhỏ đã rời đi rồi.
Giang Chu ấn tầng 16.
Khi cửa thang máy sắp đóng, lại từ từ mở ra – một người đàn ông bước vào.
Trần Kỳ Hựu nhìn ông chú ấy một lúc, cảm thấy rất quen, như từng gặp ở đâu rồi.
Người đàn ông định ấn tầng, chợt khựng lại, thu tay về.
Ồ, thì ra ở cùng tầng à.
Trần Kỳ Hựu thầm nghĩ, chú này trông cũng đẹp trai đó – sau này có dịp có thể giới thiệu cho cô nhỏ.
Tầng 16 tới.
Người kia ở căn 1608, nhà họ ở 1605 – đối diện nhau.
Nhưng Trần Kỳ Hựu chẳng để tâm mấy. Vừa vào nhà, cậu bé lập tức chạy vào phòng mình – bởi cô nhỏ nói rằng căn phòng này là do chính tay cô trang trí.
Vừa bước vào, cậu đã thấy chiếc gối ôm khủng long siêu to. Cậu mừng rỡ nhào lên ôm lấy, mềm mềm, thoải mái quá chừng.
Rồi lại bật dậy, chạy khắp phòng nhìn quanh.
Có một chiếc bàn học nhỏ, mặt bàn dán bảng cửu chương, góc trái lại có thêm một con khủng long khác.
Giá sách bên cạnh đầy ắp các loại sách ảnh. Cũng có “Tam Tự Kinh”, “Thiên Tự Văn”, nhưng cậu quyết định… bỏ qua mấy cuốn đó.
"Trần Kỳ Hựu, ra đây lấy vali rồi tự xếp đồ vào phòng đi!" – Mẹ cậu gọi.
Thế là cậu chạy ra kéo vali khủng long của mình vào phòng.
Mở vali ra.
Hộp socola này là mang cho tiểu cô, cô thích socola rượu.
Mô hình khủng long này là lần trước cô mua cho cậu ở bảo tàng.
Cuốn sổ nhỏ này có ghi số điện thoại và địa chỉ trường của cô nhỏ, lần trước cô nhỏ viết cho cậu – thật ra cậu đã thuộc nằm lòng từ lâu rồi.
Trong lọ này là ngôi sao giấy cậu gấp tặng cô nhỏ – vẫn chưa kịp trao.
"Trần Kỳ Hựu, thay đồ ra ăn cơm!" – bố gọi từ ngoài vào.
Bữa tối hôm đó có món sườn xào chua ngọt, nhưng là đồ ăn gọi từ nhà hàng bên ngoài.
"Vài hôm nữa phải đi làm thủ tục nhập học cho Hựu Hựu."
"Ừ, còn phải mua thêm vài món nội thất nữa. Chắc mấy hôm nay cứ phải ở nhà sắp xếp thôi."
Trần Kỳ Hựu chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, chẳng thấy ngon chút nào – hoàn toàn không bằng món sườn chua ngọt của bà Trần làm.
"Mai cô Tiếu Tiếu thật sự đến chơi ạ?"
"Con còn lạ gì cô ấy nữa à? Hễ con mở lời, kiểu gì cô ấy chẳng đồng ý." – Nói rồi, Giang Chu liếc cậu nhóc một cái, bất đắc dĩ.
Hạ Đình Chi lại một lần nữa thấy người phụ nữ ấy ở cổng khu mình sống.
Cô không có thẻ ra vào, cũng không đúng lúc có người qua lại, nên đành đứng chờ ở cổng. Tay xách theo mấy túi lớn nhỏ – chắc là tới thăm ai đó.
Chưa phải đợi lâu, đã có một cậu nhóc hớn hở chạy tới mở cửa cho cô. Trông khoảng hơn bốn tuổi, ăn mặc đáng yêu, rất mê khủng long – nhìn mặt thấy quen quen.
Cô cúi người, xoa đầu cậu nhóc, nụ cười dịu dàng toát lên sự thân thiết. Cậu bé cũng ngoan ngoãn nhận lấy vài món đồ từ tay cô, không mở ra vội, chỉ nắm tay cô cùng bước vào khu nhà.
Hạ Đình Chi thu ánh nhìn lại, khởi động xe và lái tới công ty.
Khi đến phòng họp, mọi người đã đợi sẵn.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." – Anh nói.
Cả phòng họp vội vàng đáp lại: "Không sao, không gấp", "Vẫn còn sớm."
Cuộc họp lần này chủ yếu bàn về việc có nên đầu tư cho dự án nghiên cứu sản phẩm chăm sóc da chống lão hóa – cũng là bước khởi đầu để thâm nhập thị trường dược mỹ phẩm.
Sau đó, Chu Tử Cầm trình bày bản đề án từ nhóm nghiên cứu.
Cô cho rằng đây là dự án đáng đầu tư, vì nhóm khách hàng chính của dược mỹ phẩm là phụ nữ – và sức mua của phụ nữ trong ngành mỹ phẩm là cực kỳ mạnh, nhất là ở các sản phẩm chăm sóc da.
Kết thúc phần trình bày, cô liếc nhìn Hạ tổng đang ngồi đối diện. Anh đang cúi đầu xem bản in đề án, thần sắc bình thản khiến cô chẳng đoán nổi ý định.
Một lúc sau, Hạ Đình Chi gập bản kế hoạch lại, nhàn nhạt nói:
"Phần lý luận trong bản kế hoạch này chưa đủ thuyết phục, gửi trả lại, bảo họ làm lại từ đầu."
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Toàn bộ mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tử Cầm lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Tiểu Chu, tôi thấy Hạ tổng có vẻ không hứng thú với dự án này lắm thì phải?" – Có người thì thầm hỏi.
Chu Tử Cầm nghĩ một lúc, đáp:
"Sản phẩm chống lão hóa thật ra hiệu quả không rõ rệt, chủ yếu là mang tính an ủi tâm lý. Nếu chỉ nhìn từ góc độ marketing thì bản kế hoạch này không tệ."
Chỉ là… Hạ tổng cân nhắc nhiều hơn thế.
"Đây là sản phẩm đầu tiên khi tiến vào thị trường dược mỹ phẩm, Hạ tổng thận trọng cũng là điều dễ hiểu." – Người kia gật đầu.
Sau cuộc họp, Hạ Đình Chi hỏi Trần Khắc Thanh:
"Chiều nay tôi còn lịch gì không?"
"Chỉ có một sự kiện cắt băng khai trương cửa hàng đại diện của thương hiệu thuộc tập đoàn. Là đích thân phu nhân chủ tịch sắp xếp." – Trợ lý đáp.
"Mấy giờ xong?"
"Năm giờ."
"Biết rồi."
Trần Khắc Thanh nhìn anh đang ngồi bên cửa sổ – mày khẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Rồi nghe anh hỏi:
"Việc cắt băng đó, có ai thay được không?"
"Không có ạ." – Trần Khắc Thanh kính cẩn trả lời.
"……"
"Thôi được rồi, tôi biết rồi. Cậu lui đi đi."
Trần Khắc Thanh rời khỏi phòng.
Hạ Đình Chi bấm gọi điện cho mẹ.
"Con trai à, gọi mẹ có việc gì không? Chiều nay nhất định phải đến cắt băng đấy nhé, rồi cùng mẹ về nhà ăn tối." – Bà Lý ở đầu dây nói.
"Chiều nay con có việc riêng, không đi được."
"Việc gì?"
"Chuyện cá nhân."
"……"
Bà Lý im lặng.
Rồi chỉ nói: "Vậy hôm nay cũng không về nhà luôn?"
"Vâng, không về."
Bà rất bất lực, nhưng cũng không làm gì được – con trai bà xưa giờ luôn có chính kiến.
Ba giờ chiều.
Trần Kỳ Hựu túm chặt vạt áo của Yến Tiếu, không chịu buông.
"Cô nhổ ơi, bao giờ cô lại đến chơi?"
Yến Tiếu mỉm cười:
"Có thời gian là cô đến ngay, được không?"
Dù sao khu này cũng gần Đại học Bắc Kinh, cô đến cũng tiện.
"Vậy được ạ!" – Nghe được câu trả lời, cậu nhóc mới chịu buông tay – "Cô nhỏ nhớ đi đường cẩn thận nhé."
Trần Mục bước ra cửa:
"Tiếu Tiếu à, hôm nay vất vả rồi, còn giúp bọn anh dọn dẹp nhà cửa nữa."
"Không có gì đâu ạ." – Yến Tiếu đáp – "Vậy em về trước nhé."
"Ừ, đi cẩn thận nha!" – "Cô nhỏ, tạm biệt cô!" – Cả nhà vẫy tay tiễn cô.
Yến Tiếu chào mọi người, rồi đi về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra.
Hạ Đình Chi bước ra khỏi thang máy.
Yến Tiếu nghe thấy anh cười nói:
"Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Trí nhớ của anh thật tốt." – Cô đáp nhàn nhạt, rồi không để lộ chút dấu vết nào kéo tay áo xuống, che đi cổ tay.
"Tôi nghĩ, chúng ta nên làm quen một chút, cô thấy sao?"
Yến Tiếu hơi ngẩn người, vô thức hỏi lại:
"Tại sao?"
Hạ Đình Chi cũng ngẩn ra một thoáng, rồi bật cười:
"Vì tôi cảm thấy… cô rất quen thuộc."
"…" – Yến Tiếu im lặng một lúc khá lâu.
Khi anh nghĩ cô đang từ chối khéo thì cô lại mở lời:
"Tôi họ Yến, Yến Tiếu."
Yến Tiếu.
Cô không nói rõ là chữ nào, nhưng anh lại biết.
"Tôi là Hạ Đình Chi…" – Anh định nói thêm tên mình viết thế nào, nhưng lại nghe cô đáp:
"Ừ, tôi biết rồi."
Anh liền hỏi tiếp:
"Yến tiểu thư đang định về Đại học Bắc Kinh sao?"
Yến Tiếu nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Anh nhận ra ánh mắt cô có gì đó lạ lẫm, liền giải thích ngay:
"Đừng hiểu nhầm. Chỉ là mấy hôm trước ở gần cổng Đại học Bắc Kinh tôi thấy cô đi cùng một người, đoán là bạn trai, nên đoán cô là sinh viên ở đó thôi."
Yến Tiếu lập tức nhớ lại hôm ấy.