Lúc Nhớ Ra Em, Trái Tim Vẫn Còn Đập - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Anh ấy không phải bạn trai tôi." – Cô vội giải thích, hơi gấp gáp – "Chỉ là một đàn anh thôi."
"Vậy à." – Không hiểu sao, Hạ Đình Chi lại cảm thấy nhẹ lòng – "Vậy... nếu cô không ngại, tôi có thể đưa cô về trường."
"Không cần đâu." – Yến Tiếu từ chối – "Tôi có thể đi xe buýt, không phiền anh."
Hạ Đình Chi cũng không ép:
"Vậy được. Đã quen biết rồi, chúng ta kết bạn WeChat nhé?"
Yến Tiếu đưa mã QR của mình cho anh.
Lúc nhận được yêu cầu kết bạn, cô đang định nhấn xác nhận thì bỗng sực nhớ ra điều gì, vội chỉnh chế độ không cho xem nhật ký.
Vì trong đó có vài thứ cần xóa trước.
Ví dụ như bức ảnh chụp chung hồi lớp 10.
Ví dụ như những tấm hình cô đeo chuỗi hạt tay.
"Vậy tôi đi trước đây." – Yến Tiếu nói.
"Vâng, hẹn gặp lại."
Hạ Đình Chi nhìn theo bóng dáng cô rời đi, rồi quay về nhà.
Không lâu sau, lại là điện thoại của Ninh Dự Thần.
"Hạ Đình Chi, cậu sao đấy? Bảo tổ chức tiệc đón gió, thế mà lại bơ tôi à?" – Ninh Dự Thần tức tối.
"Tuần sau được chứ?" – Tâm trạng Hạ Đình Chi đang rất tốt, hiếm khi anh lại kiên nhẫn như thế.
Ninh Dự Thần thấy lạ, nhưng cũng mở lịch ra xem, rồi hỏi:
"Tuần sau á? Vậy là ngày 30 tháng 9?"
Tháng 9, ngày 30.
"Năm ngoái cậu bị thương ở chân, sinh nhật tôi chẳng có ai mừng. Năm nay phải bù lại, và tôi muốn hai phần quà!"
"Sinh nhật tôi cuối tháng Hai, cậu cuối tháng Chín, chúng ta đúng là duyên trời định ha?"
Lại là những mảnh ký ức rời rạc…
Hạ Đình Chi day trán, rồi hỏi:
"Trong số bạn bè cậu, có ai sinh ngày 30 tháng 9 không?"
Ninh Dự Thần nghĩ một lúc, rồi nói:
"Không có."
"Ừ, được rồi. Vậy chốt hôm đó nhé."
Hạ Đình Chi cúp máy.
Yến Tiếu ngồi trên xe buýt, đầu tựa vào cửa kính, lặng lẽ đi đến bến cuối.
Cô xuống xe ở trạm cuối, rồi cứ thế lang thang vô định.
Mỗi khi lòng cô chất chứa, cô thường bắt đại một tuyến xe, đi đến một nơi xa lạ, đi dạo giữa chốn không quen thuộc.
Bác sĩ tâm lý nói đó là một dạng tự bảo vệ bản thân – với cô, sự xa lạ lại mang cảm giác an toàn.
Nhưng hôm nay thật lạ, bến cuối lại nằm giữa trung tâm thành phố.
Nơi đây xe cộ đông đúc, dù là buổi chiều vốn nên vắng vẻ, mà vẫn người người qua lại, nhộn nhịp không thôi.
Tại sao vẫn không tránh được?
Tại sao lại tiếp tục dây dưa với anh ấy?
Năm lớp 12 là khoảng thời gian tồi tệ nhất của Yến Tiếu.
Bởi vì bất kể cô đi tới đâu, mọi cảnh vật đều khiến cô nhớ tới anh.
Đi qua sân trường, cô nhớ họ từng cùng tản bộ, từng ôm nhau lần đầu tại đó;
Đi ngang hàng cây ngân hạnh, cô nhớ anh từng chụp cho cô một tấm ảnh – tấm ấy vẫn còn nằm trong sách cô;
Đi qua bàn đá cạnh hồ, cô nhớ họ từng ngồi đó trò chuyện về tương lai.
Thậm chí, cô không dám vào thư viện nữa. Bộ phim đó – cô chưa bao giờ dám xem lại.
Ngay cả trong mơ, cô cũng từng nghĩ: nếu hôm đó cô không gọi anh đến gặp, liệu bi kịch ấy có tránh được không?
Cô chính là căn nguyên của mọi tội lỗi.
Dù sau này cô biết – là Lý Du Quân đã kể chuyện hai người cho thầy Tần biết, mới dẫn tới mọi chuyện – nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
Cô có thể chịu được lời trách móc của mẹ anh, của người xung quanh, có thể chịu được việc anh không còn nhớ cô.
Nhưng cô không thể tha thứ cho bản thân.
Kỳ thi đại học kết thúc, cô chẳng muốn đi đâu, chỉ nhốt mình trong phòng suốt cả mùa hè.
Khi ấy cô nghĩ: Nếu Hạ Đình Chi vẫn còn, chắc họ sẽ được nắm tay nhau đường hoàng đi dưới ánh nắng, đến nơi đẹp nhất Hoa Quốc, tận hưởng mùa hè rực rỡ, có lẽ còn hôn nhau nữa.
Nhưng thực tế là: anh biến mất, tương lai cô tan hoang, cô còn thi trượt đại học.
Yến Tiếu từng nghỉ học một năm vào năm hai đại học.
Sau năm đó, cô như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Chỉ trong hai năm đã hoàn thành toàn bộ tín chỉ, thuận lợi tốt nghiệp, thậm chí còn giành được suất học thẳng cao học chuyên ngành Ngữ văn tại Đại học Bắc Kinh.
Mọi thứ dường như đang tốt lên. Nhưng cô biết rõ, không phải vậy.
Chẳng có gì thật sự khá hơn.
Chẳng qua là cô không cam lòng.
Không cam lòng nếu một ngày nào đó tình cờ gặp lại anh, cô lại quá nhỏ bé và tầm thường trong mắt anh.
Thật ra, Yến Tiếu luôn biết tin tức về Hạ Đình Chi — vì Thi Thụy luôn nói cho cô biết.
Anh từng bảo rằng, hồi đó Hạ Đình Chi hôn mê cả tháng mới tỉnh, tỉnh lại rồi thì mất trí nhớ, chẳng còn nhớ gì cả.
Thi Thụy còn nói, Hạ Đình Chi đang du học tại trường kinh doanh hàng đầu G quốc, học chuyên ngành tài chính.
Tốt thật đấy. Họ đều có tiền đồ rạng rỡ.
Cho dù giống như hai đường thẳng giao nhau, sau điểm chạm ấy, vẫn sẽ mỗi người một ngả.
Có lẽ một ngày nào đó, khi tái ngộ, họ có thể làm người xa lạ bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng cô sẽ không cho phép mình có cơ hội đó.
Bởi vì cảm giác tội lỗi cứ mãi giày vò cô, luôn nhắc nhở cô — cô đã không còn tư cách để nhận lại anh.
Vậy mà khi gặp lại, cô vẫn không kìm được lòng mình.
Sau khi rửa mặt xong, Yến Tiếu thấy trên điện thoại nhảy ra mấy tin nhắn — là Hạ Đình Chi gửi đến, hỏi ngày mai cô có thời gian không.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời:
"Buổi sáng có tiết học."
Ngay lập tức, anh gọi điện thoại đến.
"Buổi sáng có tiết, vậy buổi chiều thì sao?" — Anh hỏi.
"Chiều phải họp với giáo viên hướng dẫn." — Cô chẳng muốn gặp anh chút nào.
"Vậy là cả ngày đều không rảnh à?"
"Đúng vậy. Anh có chuyện gì sao?" — Cô hỏi lại.
"Không có gì cả." — Hạ Đình Chi cười khẽ — "Chỉ là muốn rủ em ra ngoài dạo chút thôi."
"..." — Yến Tiếu mím môi, rồi nói:
"Hạ tiên sinh, giữa chúng ta hình như không thân đến mức đó, phải không?"
Giây tiếp theo, tiếng cười của anh vọng đến tai cô — vẫn là tiếng cười thân thuộc ấy, cứ thế xuyên thẳng vào tim cô.
"Yến tiểu thư, em không nhìn ra à? Anh đang theo đuổi em đấy."
Mặt Yến Tiếu bỗng đỏ bừng, chẳng nói nổi câu nào.
Dù cô có kiên định đến mấy, có cố giữ khoảng cách đến đâu, có cố tránh né thế nào… cũng không đỡ nổi một đòn tấn công bất ngờ của anh.
Hạ Đình Chi thấy cô im lặng khá lâu, trong lòng thầm đoán: có phải mình quá thẳng thắn rồi không.
Thực ra chính anh cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ cần nhìn thấy cô là muốn đến gần.
Một bên, trợ lý Trần Khắc Thanh thầm kêu khổ trong lòng.
Để rảnh một ngày mai, tổng giám đốc nhà anh đang tăng ca đến tận mười giờ đêm còn chưa về. Tăng ca thì thôi, còn kéo cả anh theo nữa — anh còn vợ con đang đợi ở nhà mà!
"Anh đừng đùa nữa thì hơn." — Yến Tiếu nói.
Dù anh có nghiêm túc hay không, cô cũng sẽ không cho phép mình bước lại gần nữa.
Cô dứt khoát cúp máy — rồi chặn số anh luôn.
"..."
Hạ Đình Chi nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, gương mặt chợt lạnh đi. Anh nhíu mày, không nói lời nào.
Anh thử gửi thêm một tin nhắn — thì thấy hiện lên dấu chấm than đỏ.
"Tổng giám đốc... Cuộc họp video với người phụ trách trung tâm NS sắp bắt đầu rồi ạ..."
Trần Khắc Thanh đứng bên cạnh, giọng run run.
"Để mai họp lại, đúng giờ như cũ."
Dứt lời, Hạ Đình Chi rời khỏi văn phòng.
"..."
Xong đời rồi, Trần Khắc Thanh thầm nghĩ.
Cứ tưởng tăng ca hôm nay xong thì mai có thể nghỉ một chút, về nhà bù đắp cho vợ con. Ai ngờ mai vẫn phải đi làm, mà sếp lại đang tụt mood nặng...
Cùng lúc đó.
Trần Mục nhận cuộc gọi xong, mặt mày bực bội:
"Cái gì vậy? Lại huỷ họp nữa?"
Nói rồi anh đóng laptop cái cạch.
Giang Chu bưng cà phê vào, hỏi:
"Sao thế?"
"Không cần cà phê nữa, họp bị huỷ rồi."
Chiều nay, bên Hoa Việt liên lạc với anh, hỏi có thể dời buổi họp sang 10h tối hôm nay không, họ sẽ tham gia qua video. Anh đồng ý. Ai ngờ đến sát giờ, người ta lại báo huỷ — nói mai họp lại như cũ.
"Chắc là có chuyện đột xuất thôi." — Giang Chu nói.
Cô hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Hoa Việt trong ngành. Trung tâm NS vì mời được họ vào mà đã bỏ ra không ít công sức, nhún nhường cũng là chuyện thường.
Trần Mục thở dài:
"Hồi còn ở Giang Thành, trung tâm Quốc Thái bên cạnh kéo được Hoa Việt về nhanh ơi là nhanh, không hiểu họ dùng cách gì nữa."
Anh không biết chủ tịch Hoa Việt cũng là cổ đông bên trung tâm Quốc Thái.
Cũng không biết, người khiến anh bực mình lúc này — vừa từ thang máy bước ra, đang đi vào nhà.
Hạ Đình Chi ném chìa khóa lên giá, kéo lỏng cà vạt, rồi nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì?" — anh nói với Lục Cảnh qua điện thoại, giọng lạnh tanh — "Không có chuyện thì đừng làm phiền tôi."
Lục Cảnh nhíu mày:
"Gì mà thái độ thế?"
Hạ Đình Chi châm điếu thuốc:
"Nói chuyện chính đi."
"Ra ngoài uống một ly. Chỗ cũ, Ninh Dự Thần cũng có mặt." — Lục Cảnh bình thản nói.
"Không rảnh." — Anh nhả ra một vòng khói.
Lục Cảnh cười khẩy, đáp thẳng:
"Tôi mặc kệ cậu rảnh hay không. Ai không đến là gà!"
Thế là Hạ Đình Chi vẫn ra ngoài, lái xe tới hội sở.
Vừa vào phòng riêng, đã có người nhào đến bám lấy anh:
"Đình ca, em thất tình rồi..."
"Anh đếm tới ba, thả ra." — Giọng anh lạnh tanh.
Ninh Dự Thần chưa kịp nghe đếm xong đã tự động buông tay, lảo đảo định đứng dậy cho đàng hoàng.
Nhìn bộ dạng của cậu ta, Hạ Đình Chi liền biết có hỏi cũng chẳng ra gì, thế là quay sang Lục Cảnh, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là bị con gái đá đấy," Lục Cảnh đáp "Đuổi theo người ta suốt ba năm, cuối cùng hôm nay cô gái đó đính hôn với người khác."
"..."
Hạ Đình Chi lặng lẽ đi tới một bên, cũng mở một chai rượu.