Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Lúc Nhớ Ra Em, Trái Tim Vẫn Còn Đập - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Đình ca, anh đừng cười em đấy nhé." Ninh Dự Thần đã say, bắt đầu thổ lộ thật lòng:
"Trước kia anh cũng vì bạn gái nhỏ của mình mà..."

 

Chưa nói xong đã bị Lục Cảnh chặn miệng.

 

"Bạn gái?" — Hạ Đình Chi nhíu mày "Tôi từng có bạn gái à?"

 

Ninh Dự Thần kéo tay Lục Cảnh ra, tiếp tục nói:
"Lục Cảnh, cậu làm gì vậy, chính cậu cũng nhớ mà. Năm đó tết anh ấy về nước, còn khoe cái video cô bạn gái nhỏ gửi, đang chơi pháo hoa ấy, nhìn cái vẻ hãnh diện của anh ấy..."

 

Lục Cảnh hận không thể khâu miệng cậu ta lại.                   


Đã nói giữ bí mật rồi cơ mà? Miệng cậu ta là miệng bình vại chắc?

 

Thế là Hạ Đình Chi nhìn về phía Lục Cảnh:
"Cậu nói rõ cho tôi đi."

 

"..."                           


Lục Cảnh im lặng.

 

Hạ Đình Chi dựa lưng vào sofa, nửa cười nửa không, ra vẻ nhàn nhã mà uy hiếp:
"Không nói? Vậy để tôi nhờ chú Lục điều cậu ra Mạc Bắc nhé."

 

"..."


Ác quá rồi.


Sao mình lại dại dột rủ cậu ta đi uống rượu chứ...

 

Lục Cảnh đành mở miệng:
"Hồi cấp ba, khi anh học ở Giang Thành, từng có bạn gái. Tôi không biết là ai."

 

Anh thật sự không biết.

 

"Tên." — Hạ Đình Chi hỏi.                  

 

"Cậu đi hỏi Thi Thụy ấy," — Ninh Dự Thần đang nằm dài một bên, mắt nhắm tịt, lầu bầu — "Không phải cậu ấy học cùng cấp ba với cậu à?"

 

Thế là Hạ Đình Chi lập tức gọi cho Thi Thụy.

 

Anh đi thẳng vào vấn đề:
"Hồi cấp ba tôi có bạn gái đúng không? Tại sao cậu không nói?"

 

"Vì có người không cho nói." — Thi Thụy trả lời.

 

"Ai?"

 

"...Không thể nói được."

 

Là Yến Tiếu dặn, dù thế nào cũng không được nói cho anh biết.

"Vậy để tôi tự tìm hiểu."

 

Hôm nay là thứ Hai, ngày đầu tiên Trần Kỳ Hựu đến trường mẫu giáo.

 

Buổi sáng ăn sáng hơi chậm, mẹ cậu bé xuống trước để khởi động xe, bảo cậu ăn xong thì xuống tìm mẹ.

 

Cậu không vội, thong thả ăn nốt quả trứng luộc cuối cùng, rồi mới ra cửa, tung tăng nhấn nút thang máy xuống tầng dưới.

 

Đúng lúc này, cửa phòng 1608 mở ra, Hạ Đình Chi bước ra, cùng cậu bé vào thang máy.

 

Trần Kỳ Hựu lại quan sát anh kỹ hơn, cuối cùng cũng nhận ra vì sao cảm thấy anh rất quen.

 

Thế là cậu hỏi:
"Chú ơi, chú có quen cô nhỏ của cháu không?"

 

Nếu Giang Chu mà nghe thấy cậu bé nói chuyện với người lạ thế này, nhất định sẽ mắng cậu là không có ý thức an toàn, dọa rằng cẩn thận bị người xấu bắt đi.

 

Hạ Đình Chi ngẩn ra, rồi cúi đầu nhìn cậu nhóc:
"Quen chứ. Sao cháu biết?"

 

"Dì nhỏ của cháu hay xem ảnh chú lắm." — Cậu bé nói.

 

Cậu bé đã vài lần bắt gặp dì nhỏ của mình đang xem album, trong đó có rất nhiều ảnh của chú này.

 

"Thật sao?"                 

 

Thì ra cô ấy đã sớm nhận ra anh rồi.

 

"Đúng vậy. Mà hôm nay còn là sinh nhật của cô nhỏ nữa đó."

 

Tầng hầm đã đến.

 

Cửa thang máy mở ra, Trần Kỳ Hựu thấy mẹ đang đợi ở cửa, vừa thấy cậu ra đã gọi với lại:
"Nhanh lên nào!"

 

Cậu bé vội vã nói với Hạ Đình Chi:
"Tạm biệt chú!"


Rồi chạy về phía mẹ.

Chỉ còn lại Hạ Đình Chi đứng đó, trầm ngâm suy nghĩ.

 

"Sinh nhật của tôi là cuối thu, là ngày cuối cùng của tháng Chín, anh phải nhớ kỹ nhé."


"Những bức ảnh này sau này tôi sẽ rửa ra, mặt sau từng tấm sẽ viết bốn chữ: 'Trường vô tương vong' – mãi mãi không quên nhau."


"Mùi xà phòng trên người anh thơm thật đấy. Em nghĩ, nếu một ngày chúng ta không còn bên nhau, chỉ cần ngửi thấy mùi này, em sẽ lập tức nhớ tới anh."

 

Là cô ấy sao?

 

Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên — là Ninh Dự Thần gọi tới:
"Hạ Đình Chi, tối nay có tiệc đón cậu về, đến sớm đấy nhé!"

 

"Biết rồi." — anh đáp.

 

Là hay không — tối nay sẽ rõ.

 

Trong mấy tiếng tiếp theo, bất kể mọi người cụng ly chúc mừng thế nào, thái độ của Hạ Đình Chi vẫn chỉ là nhàn nhạt đáp lại. Không quá xa cách, nhưng cũng chẳng thân thiết. Từ sau khi mất trí nhớ, nhiều năm nay, anh luôn duy trì cách giao tiếp như vậy với người khác.

 

Vì nhân vật chính của bữa tiệc không mấy hứng thú, nên bữa cơm tiếp đón cũng diễn ra một cách tẻ nhạt.

 

Từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến tên Yến Tiếu.

 

Hạ Đình Chi đã chịu đủ bầu không khí sôi nổi giả tạo này rồi. Tối nay, anh nhất định phải có được câu trả lời.

 

Cuối cùng, Giang Khả Hinh mỉm cười hỏi:
"Đình Chi, sao tay anh vẫn đeo cái chuỗi hạt đó vậy?"

 

Mọi người trong phòng đều sững lại.

 

Ai cũng biết chuỗi hạt đó là thứ anh luôn đeo trên tay, dù đã sờn mòn theo năm tháng vẫn chưa từng tháo xuống.

 

"Anh cũng không biết nữa." Hạ Đình Chi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn kỹ chuỗi hạt trên cổ tay, "Chỉ là cảm thấy... mình không nên tháo nó ra."

 

Anh nhớ lúc mình vừa tỉnh lại, chuỗi hạt này đã được đặt sẵn bên cạnh giường. Anh theo phản xạ mà đeo lên, từ đó đến giờ vẫn giữ nguyên.

 

Mẹ anh từng nói, khi anh bị tai nạn, tay vẫn nắm chặt chuỗi hạt này không buông. Có lẽ vì nó đã ‘bảo vệ’ anh, nên bà mới để lại.

 

"Chuyện là vậy thôi sao?" Anh hỏi lại.

 

Giang Khả Hinh nói tiếp:
"Không có gì, chỉ là em cũng thấy bạn em có một chuỗi hạt giống y như thế. Chỉ khác là của cô ấy có thêm một cái mặt dây nhỏ, còn của anh thì không có."

 

"Chắc là lúc tai nạn rớt mất rồi." Hạ Đình Chi đáp.

 

Vừa dứt lời, anh chợt khựng lại.

 

Tại sao anh lại theo bản năng mà chắc chắn… chuỗi hạt này vốn dĩ có một cái mặt dây?

 

Không gian trong phòng lập tức rơi vào yên lặng.

 

Sở Hoa và mấy người bạn đều cúi đầu, không ai nói một lời.

 

Chỉ có Lý Du Quân là cười nhẹ:
"Chẳng phải chỉ là một chuỗi hạt thôi à? Mọi người nghiêm trọng quá rồi đấy."

 

"Thế à?" Giang Khả Hinh cong môi phản bác, "Nhưng quan trọng hay không, chẳng phải phải do chính Đình Chi nói mới tính sao?"

 

Hạ Đình Chi thản nhiên liếc Lý Du Quân một cái, không đáp lời. Giờ anh chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện năm xưa là thế nào, tất cả những ký ức đã bị cắt rời, anh muốn ghép lại từng mảnh.

 

"Bạn em là ai?" Anh hỏi, biết rõ cô sẽ trả lời mình.

 

"Dĩ nhiên là bạn gái cũ của anh rồi." Giang Khả Hinh mỉm cười, "Tên cô ấy là YếnTiếu. Anh không nhớ cũng không sao, nhưng ít nhất nên biết cô ấy đã từng tồn tại."

 

"Hôm nay là sinh nhật cô ấy đấy. Ban sáng còn cố nài nỉ em đừng kể gì cho anh nghe tối nay cả. Nhưng em không định nghe theo cô ấy nữa đâu. Đứa ngốc ấy năm đó vì nghe lời mẹ anh, đã xóa hết liên lạc với anh."

 

"Dù là chuộc lỗi hay bù đắp, em nghĩ ít nhất cũng nên để người ta biết."

 

Nghe đến đây, Hạ Đình Chi lập tức đứng dậy, không chần chừ lấy một giây rời khỏi phòng tiệc.

 

Lý Du Quân ngồi sụp xuống ghế, cảm thấy mọi chuyện đã không còn liên quan gì đến cô ta nữa.

 

2

 

Mười giờ đêm, Yến iếu vẫn chạy ra khỏi trường.

 

Vì cô biết, có người đang đợi cô ngoài cổng.

 

Cô nhìn thấy Hạ Đình Chi đứng dưới ánh đèn đường, tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc vương vãi đầy đất, còn đầu lọc thì được gói gọn trong giấy ăn.

 

Thấy cô đi tới, anh khẽ cười nói:

"Yến tiểu thư, tôi nhớ, lần đầu chúng ta gặp ở Cố Cung, em nói chúng ta chưa từng quen nhau."

 

"Anh... nhớ lại rồi à?" Yến Tiếu dè dặt hỏi.

 

"Chưa hoàn toàn, nhưng đã nhớ được không ít." Anh nhìn cô, giọng trầm ổn "Và anh cảm thấy, tìm được em có lẽ là chuyện quan trọng hơn tất cả."

 

"Kể từ khi anh về nước, mỗi lần gặp em đều có cảm giác rất quen thuộc. Đến cả cảm xúc cũng dễ bị em ảnh hưởng. Ban đầu anh còn nghĩ mình bị tiếng sét ái tình, còn tự giễu mình trẻ con."

 

"Em trốn tránh anh lâu như vậy, định cả đời không liên quan gì nữa sao?"

 

Yến Tiếu cười khổ, nói nhỏ:
"Nếu anh thật sự biết chuyện năm đó, có lẽ sẽ không nói chuyện với em như bây giờ đâu."

 

Hạ Đình Chi nhìn cô, giọng nhẹ mà chắc chắn:

"Yến Tiếu, hiện tại anh hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Anh tin mình sẽ sớm khôi phục."

 

"Anh không trách ai cả, đó chỉ là một tai nạn."                      

 

"Và anh nghĩ, nếu lúc cận kề cái chết mà vẫn không buông tay khỏi chuỗi hạt đó, vậy người tặng chuỗi hạt cho anh nhất định rất quan trọng."

 

"Vậy nên, Yến Tiếu, em hiểu chưa?"

 

Yến Tiếu không cầm được nước mắt.

 

"Em... em có thể ôm anh một cái không?" Cô nghẹn giọng hỏi.

 

"Đương nhiên là được rồi." Anh đưa tay lau nước mắt cho cô.

 

Họ ôm nhau dưới ánh đèn vàng vọt.

 

Yến Tiếu thực sự rất nhớ anh. Nhớ đến mức dù gương mặt anh trong ký ức đã nhòe đi, cô vẫn rõ ràng biết mình nhớ anh và vẫn thích anh.

 

Thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức cô cũng không biết mình còn yêu con người anh, hay chỉ là yêu một cái tên.

 

Cô từng nghĩ, có thể sự cố chấp này cuối cùng chỉ là sự giễu cợt dành cho chính mình.

Nhưng may mắn thay, thật may mắn.

 

Hạ Đình Chi mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang chiếc đồng hồ cát trên bàn. Phần cát phía trên chỉ còn lại một ít, đang nhỏ giọt xuống.

 

"Bây giờ cậu nhớ ra điều gì chưa?" Bác sĩ tâm lý hỏi.

 

Anh lại nhắm mắt lại, không trả lời ngay, như thể đang cố nhớ điều gì đó.

 

Bác sĩ quan sát sắc mặt anh không rõ ràng, liền hỏi thêm:

"Trước đây cậu từng trải qua liệu pháp thôi miên chưa?"

 

Hạ Đình Chi lắc đầu:
"Chưa, đây là lần đầu tiên."

 

Trước khi gặp lại Yến Tiếu, Hạ Đình Chi từng nghĩ ký ức quá khứ có hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của anh. Vậy nên anh chưa từng thật sự muốn nhớ lại.

 

Nhưng bây giờ thì khác. Anh biết Yến Tiếu vẫn luôn khổ sở vì chuyện đó.

 

Bác sĩ tâm lý gật đầu, nói:
"Anh bị mất trí nhớ do tai nạn xe, tình trạng này có thể là do máu tụ cục bộ trong não gây nên chứng mất trí nhớ tạm thời. Cho nên nếu bây giờ vẫn chưa nhớ lại cũng đừng quá lo lắng. Có thể chỉ cần thêm chút thời gian là sẽ tự phục hồi. Còn trị liệu thôi miên chỉ là biện pháp hỗ trợ thôi."

 

"Vâng, cảm ơn bác sĩ đã vất vả." Hạ Đình Chi nói.                               

 

Nói xong, anh rời khỏi trung tâm tư vấn tâm lý. Sau khi bật điện thoại, anh thấy có vài cuộc gọi nhỡ trên WeChat — tất cả đều là từ mẹ anh. Anh liền gọi lại.

 

"Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì sao?" Anh hỏi.

 

Bà Lý nói:
"Sao con không nghe máy?"

Loading...