Lục Thời Cẩm
Chương 1
1
Ta dưỡng bệnh ở Giang Nam ba năm.
Ngày đầu tiên trở về kinh thành, tứ muội đã tổ chức tiệc mừng cho ta.
Những người đến dự tiệc đều là công tử, tiểu thư danh giá trong kinh thành.
Ba năm không gặp.
Những tiểu thư danh giá trước đây thân thiết với ta, hôm nay đều trở nên vô cùng dè dặt, từng người một đều im lặng như gà.
Thái tử đệ đệ trước kia vẫn luôn ngoan ngoãn gọi ta là “Hoàng tỷ”, giờ cũng xa cách, khách sáo với ta.
Tiệc mừng của ta, bọn họ tự rót rượu, tự uống.
Không một ai để ý đến ta.
Cho đến khi cửa ra vào có tiếng ồn ào.
Bùi Nghiễn Lễ dẫn theo một nữ tử bước vào, bữa tiệc yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Thái tử đệ đệ của ta là người đầu tiên đứng dậy đón tiếp.
“Bùi huynh, Mạnh tỷ tỷ, hai người đến rồi.”
Những tiểu thư danh giá vừa nãy còn yên lặng, dè dặt, giờ cũng tươi cười như hoa, chào hỏi: “Vãn Đường, đến đây.”
“Ta giữ chỗ cho ngươi đây rồi.”
Nữ tử ở trong đám người, má ửng hồng, nụ cười dịu dàng.
Còn Bùi Nghiễn Lễ bên cạnh nàng ta cũng hơi cong khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười.
Trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy.
Tứ muội muội thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Nàng nhỏ giọng nói bên tai ta: “Tỷ tỷ, tỷ xem kìa? Thế thân đã thành công lên ngôi, bạch nguyệt quang trở thành nữ phụ độc ác.”
“Nếu tỷ về muộn thêm vài tháng nữa, có khi con của bọn họ đã biết đi mua nước tương rồi!”
2
Từ nhỏ đến lớn, trong miệng tứ muội luôn thốt ra những từ mới mà ta nghe không hiểu.
May nhờ nàng luôn viết cho ta một tháng ba lá thư.
Chưa về kinh thành, ta đã biết đến Mạnh Vãn Đường, thứ nữ của Tướng phủ, có dung mạo giống ta năm phần.
Nghe nói, thứ nữ của Tướng phủ này vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trang viên.
Cho đến khi ta rời kinh dưỡng bệnh ba năm trước.
Nàng ta mới được đón về kinh thành.
Lúc đầu, vì dung mạo và phong cách ăn mặc giống ta.
Các tiểu thư danh giá trong kinh thành đều ngấm ngầm cười nàng ta là “Học đòi.”
Những công tử thế gia cũng khinh thường nàng ta.
Nhưng dần dần, mọi người phát hiện, nàng ta không giống ta kiêu ngạo, ngang ngược.
Nàng ta tính tình nhu mì, biết điều.
Còn có rất nhiều ý tưởng mới lạ khiến người ta không ngờ tới.
Hôm nay nàng ta làm xà phòng hoa.
Ngày mai nàng ta làm đồ ăn ngon.
Vì vậy, những tiểu thư danh giá trước đây vây quanh ta, giờ bắt đầu vây quanh nàng ta.
Thái tử đệ đệ tham ăn của ta cũng dần dần thân thiết với nàng ta.
Thậm chí ngay cả vị hôn phu của ta – tiểu thế tử Hoài An hầu Bùi Nghiễn Lễ lúc đầu chế giễu nàng ta là “Đông Thi bắt chước Tây Thi”, cảnh cáo nàng ta “Không được học theo trưởng công chúa.” Trở thành như bây giờ: “Nàng chính là nàng, không phải thế thân của bất kỳ ai. Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để người khác bắt nạt nàng.”
Nhờ phúc của tứ muội mà những cảnh tượng nàng kể lại đều rất sống động khiến ta như được tận mắt chứng kiến, chưa từng rời kinh.
Nhưng mà…
“Nàng giống ta?”
Ta nhướng mày.
Nhìn về phía nữ tử vì ta lên tiếng mà căng thẳng, luống cuống, kéo kéo tay áo Bùi Nghiễn Lễ.
Ta thật sự không nhịn được, khẽ “Chậc.” một tiếng: “Giống ở đâu? Các ngươi bị bệnh về mắt sao?”
3
Hôm nay, ta mặc một thân đỏ thẫm.
Mạnh Vãn Đường cũng mặc một thân đỏ thẫm.
Trên đầu ta cài trâm kiểu mới nhất của Kim Túy phường.
Nàng ta cũng vậy.
Quả thật, nàng ta là một mỹ nhân.
Nhưng cho dù nàng ta mặc cùng kiểu váy áo với ta, chải kiểu tóc giống ta.
Ta cũng không thấy trong đôi mắt, đôi mày của nàng ta có nửa phần giống ta.
Vì lời nói của ta, cả yến tiệc bỗng im lặng.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, biểu cảm đều rất khó tả.
Mạnh Vãn Đường là người hoàn hồn trước tiên.
Máu trên mặt nàng ta dần nhạt đi, đột nhiên “Phịch.” một tiếng quỳ xuống.
“Điện hạ khuynh quốc khuynh thành, thần nữ chỉ là thân bèo bọt, sao dám đem mình so sánh với điện hạ?”
Nàng ta vừa quỳ xuống.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự bất mãn.
Thái tử cũng nhíu mày không vui.
“Hoàng tỷ, thân thể và tóc tai đều do phụ mẫu ban cho, dung mạo của Mạnh tỷ tỷ từ khi sinh ra đã định, giống hay không giống người cũng không phải do nàng ta quyết định, người không thể vì thích sự độc nhất vô nhị mà trút giận lên nàng ta chứ?”
Trút giận?
Ta hơi muốn cười.
“Đệ đệ ngốc của ta, chẳng lẽ đệ không nghe ra, ta chính là đang mắng đệ sao?”
Ta chỉ thẳng vào thái tử.
Nhưng ánh mắt lại lần lượt lướt qua tất cả những người có mặt lộ vẻ không vui.
“Ba năm không gặp, tính tình của trưởng công chúa vẫn thất thường như vậy sao?”
“Trước kia chỉ thấy Mạnh cô nương giống trưởng công chúa nhưng giờ nhìn lại, trưởng công chúa bệnh tật ốm yếu sao có thể so sánh với Mạnh cô nương?”
“Theo ta thấy, trưởng công chúa chỉ có khuôn mặt là tạm được…”
“Sao nào? Tưởng rằng rời khỏi chỗ ngồi, ở sau lưng nói xấu ta, ta sẽ không nghe thấy sao?”
4
Ta tính tình không tốt, người trong kinh thành đều biết.
Phụ hoàng từng khuyên ta, nữ tử nên nhu mì.
Nhưng ta lại thấy, tự mình tức giận để tiêu hao chính mình, không bằng để người khác chịu ấm ức.
Vì vậy, ta chưa bao giờ để mình chịu nửa phần ấm ức.
Nhìn đám công tử, tiểu thư bị ta vạch trần bộ mặt hòa nhã, từng người một im như ve sầu mùa đông.
Ta thực sự hết hứng.
“Tiệc mừng của bản cung, từng người một mặt như đưa đám.”
“Tứ muội, hôm nay vất vả cho muội rồi, sau này có mặt của những người này tại thì đừng kéo ta ngồi cùng nữa, để người ta thấy khó chịu…”
Không muốn ở lại thêm nữa ta liền thong thả đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi đi ngang qua Mạnh Vãn Đường, đột nhiên nha hoàn bên cạnh nàng ta “Ôi” một tiếng.
Tay run lên, hộp quà đang cầm trên tay đột nhiên rơi xuống, đập vào người Mạnh Vãn Đường.
Son phấn trong hộp quà nhuộm đỏ váy áo của nàng ta.
Ngay sau đó.
Bên tai ta vang lên giọng nói giận dữ của Bùi Nghiễn Lễ.
“Lục Thời Cẩm, nàng đang vô lý gây sự gì vậy?”
“Những son phấn này là Vãn Đường thức trắng nhiều đêm tự tay làm, nàng không thích thì thôi, tại sao lại phải phá hỏng tâm ý của nàng ấy?”
Ta và Bùi Nghiễn Lễ có thể coi là thanh mai trúc mã.
Tính tình hắn lạnh lùng, đối với ai cũng đều là vẻ mặt nhàn nhạt.
Quen biết nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận như vậy.
Lúc này hắn cụp mắt, đáy mắt âm trầm.
“Hôm nay mọi người đều nhớ đến nàng đã rời kinh nhiều năm, thật không dễ dàng trở về mới cố ý tổ chức tiệc mừng cho nàng, tại sao nàng lại làm cho mọi chuyện trở nên khó xử như vậy?”
“Ba năm trôi qua, tính tình của nàng vẫn như vậy, thật là…”
“Bốp.” một tiếng giòn tan.
Tiếng nói của Bùi Nghiễn Lễ đột nhiên dừng lại.
Tiếng hít vào lạnh lẽo trong yến tiệc vang lên từng đợt.
Bùi Nghiễn Lễ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn khó khăn lắm mới lấy lại được giọng nói.
“Ngươi… đánh ta?”
Đánh thì đánh.
Ta hừ lạnh: “Bản cung cho ngươi mặt mũi sao? Ngươi là cái thá gì? Cũng dám gọi thẳng tên của bản cung?”
5
Ta tự nhận mình đã tu thân dưỡng tính ba năm.
Hôm nay đã có thể coi là tính tình tốt rồi.
Những năm trước nếu nghe người ta ở sau lưng bàn tán, bị người ta làm mất hứng trong tiệc như vậy e rằng đến cả con chó đi ngang qua cũng bị ta mắng vài câu.
Nhưng mà, có lẽ bọn họ đều quên mất từ nhỏ ta đã có tính tình như vậy.
Có người cứ muốn đến động vào chỗ cấm kỵ của ta.
“Điện hạ, là lỗi của ta! Ta không biết, không biết người không thích son phấn, nếu ta chọc giận người, người cứ phạt ta, đừng trút giận lên thế tử…”
Mạnh Vãn Đường khóc.
Nước mắt rơi lã chã.
Mặt mày tái nhợt, đáng thương vô cùng.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng ta dập đầu cầu xin, ta rõ ràng thấy khóe môi nàng ta thoáng hiện lên ý cười.
Nụ cười này, người khác đương nhiên không nhìn thấy.
Đặc biệt là Bùi Nghiễn Lễ.
Mặt hắn càng đen hơn.
Hắn như thể mới lần đầu tiên biết ta, nghiến răng nói: “Tốt! Tốt lắm!”
“Ta không ngờ, trưởng công chúa lại có tính tình như vậy.”
Thái tử cũng chỉ thẳng vào mũi ta: “Hoàng tỷ, Mạnh tỷ tỷ đã làm gì sai? Người ngang ngược như vậy, ta phải nói với phụ hoàng, để phụ hoàng nghiêm phạt người!”
Phạt ta?
Ta suýt nữa tức đến bật cười.
“Cứ đi đi.”
“Là thái tử nhưng lại không có chút dáng vẻ của người thừa kế, một câu hai câu cũng Mạnh tỷ tỷ? Bùi huynh?”
“Hay là ta cũng nhân cơ hội này đi hỏi phụ hoàng, từ lúc nào mình lại có thêm nhiều huynh muội như vậy?”
Ta lại nhìn về phía Bùi Nghiễn Lễ.
“Thế tử có phải đã quên, giữa ta và ngươi còn có hôn ước không?”
“Ngươi đã thích Mạnh tiểu thư như vậy, hay là đi cầu xin phụ hoàng ta hủy hôn, cũng thành toàn cho hai người nhân lúc ta không có mà nảy sinh tình cảm, tình sâu nghĩa nặng?”
“Còn ngươi…”
Chuyển tầm mắt sang Mạnh Vãn Đường, ta khựng lại, cong môi.
“Ngươi cười cái gì? Cho rằng bản cung là người rất ngu sao?”
“Ta tuy tính tình không tốt nhưng mắt và tai lại rất tốt, ta còn chưa đụng vào nha hoàn của ngươi, sao nàng ta lại ngã?”
“Muốn diễn thì cũng phải diễn cho giống một chút, đừng tưởng rằng bản cung và những người có mặt ở đây đều là đồ ngốc.”