Lục Thời Cẩm
Chương 2
6
Ta mắng một tràng như vậy, thái tử mặt mày xám xịt, Bùi Nghiễn Lễ vẻ mặt đen như đít nồi.
Vẻ mặt Mạnh Vãn Đường cũng lúc xanh, lúc đỏ.
Sắc mặt của mỗi người có mặt ở đây đều rất khó coi.
Nhưng ta đã quen rồi, coi như không thấy, trợn trắng mắt.
“Yên tâm, không cần các ngươi nhọc lòng, chuyện hôm nay bản cung sẽ kể lại cho Mạnh lão thừa tướng và Hoài An hầu…”
“Không đúng, ngày mai bản cung sẽ đánh trống khua chiêng, cho người dựng một sân khấu trước cửa cung, kể lại toàn bộ cảnh tượng hôm nay.”
Nói xong, ta cũng không thèm nhìn vẻ mặt đột biến của mọi người.
Nhưng mà, ta vừa quay người định rời đi, lại đụng phải một người nam nhân bước vào.
Người nam nhân rất cao lớn, cũng rất lạ mặt.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm.
Là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Nhưng lúc này trong lòng ta đang không thoải mái, nào còn quan tâm gì đến mỹ nam tử hay không mỹ nam tử?
Mở miệng liền nói: “Chó ngoan không cản đường.”
“Không có mắt à? Cút!”
Ta vừa dứt lời, mặt người nam nhân đã lập tức đỏ bừng.
Đôi mắt sáng ngời, đột nhiên sáng đến mức đáng sợ.
Lần đầu tiên thấy có người bị mắng mà không tức giận.
Ta hơi sửng sốt.
Trong lòng đang ngạc nhiên thì có người kéo tay áo ta.
Quay đầu nhìn lại thì thấy tứ muội đang mỉm cười nịnh nọt.
“Tỷ, trước tiên nói một câu, tỷ đã mắng người khác rồi thì không được mắng muội nữa nhé.”
“Còn nữa, trước đừng mắng người này.”
“Hắn không giống, tỷ hình như mắng làm hắn càng thích.”
7
Người có thể thích bị mắng?
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy.
Nhưng nhìn phản ứng của người nam nhân này, quả thực khác với tất cả mọi người ở đây.
Khiến ta có chút quen thuộc.
Luôn cảm thấy, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Đối diện với ánh mắt của ta, người nam nhân đột nhiên cứng đờ, tự giới thiệu: “Ta là Diệp Minh Chu, phó tướng của Long Tiếu quân, chúc mừng điện hạ bình phục trở về kinh!”
Biểu cảm của hắn nghiêm túc, giọng nói vang như chuông.
Nhưng hành động lại vội vàng.
Nhét hộp quà trong tay vào lòng ta, không đợi ta phản ứng, liền chuồn mất.
Cho đến khi lên xe ngựa, ta vẫn còn hơi nghi hoặc.
“Diệp Minh Chu? Người này là ai?”
Tứ muội cũng không rõ lắm.
“Hắn là phó tướng tháng trước theo Tần lão tướng quân về kinh thuật chức, nghe nói năm năm trước mới nhập ngũ. Long Tiếu doanh là nơi nào? Năm năm leo lên được vị trí này, người này… không đơn giản đâu.”
Nghe giọng điệu của nàng không giống như có quen biết đối phương.
Ta hơi nhíu mày: “Muội không quen?”
“Á? Muội nên quen sao?”
Chúng ta cứ vậy bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của tứ muội trong trẻo mà ngốc nghếch.
Một lúc sau, ánh mắt nàng né tránh, nuốt nước miếng.
“Tỷ… tỷ không xem xem hắn tặng gì cho tỷ sao?”
Nàng ân cần mở chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn ra.
Nhìn rõ đồ vật bên trong, đột nhiên phát ra một tiếng “Oa.”
Mí mắt ta cũng hơi giật giật, không nhịn được mà cong môi.
“Người này không mời mà đến, lễ vật tặng cũng thú vị…”
Đó là một con dao găm ngắn gọn.
Lưỡi dao sắc bén, ánh lên hàn quang nhàn nhạt.
Kiểu dáng đơn giản, chỉ có vị trí cán dao được khảm một viên đá quý màu xanh lam trong suốt.
Cũng không tệ.
Hợp ý ta.
8
Bữa tiệc mừng này tuy không vui vẻ.
Nhưng vì con dao găm này, ta cũng không đến nỗi bực bội.
Đêm đó, ta ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau cũng dậy sớm, thấy sắp đến giờ vào triều, liền sai người bê ghế ra ngồi ở cửa cung.
Có người đến, nha hoàn của ta liền kêu một tiếng.
“Lý đại nhân, hôm qua lệnh thiên kim ở tiệc mừng, trêu chọc công chúa nhà ta dưỡng bệnh ba năm vẫn là một com ma ốm.”
“Triệu thị lang, hôm qua lệnh lang cũng ở tiệc mừng, mắng công chúa nhà ta tính tình kém, ngoài khuôn mặt ra thì chẳng còn gì.”
“Còn Vương thượng thư …”
Vài nha hoàn bên cạnh ta, từ nhỏ đã luyện tập ở trường đấu.
Người nào người nấy đều khỏe mạnh, giọng nói to.
Vì vậy, cho dù các đại thần thấy ta đều đi đường vòng nhưng những lời này cũng truyền vào tai họ không sót một chữ.
Buổi triều sớm hôm nay, hẳn là rất náo nhiệt.
Bởi vì vừa tan triều, phụ hoàng liền sai người gọi ta vào cung.
Ngoài ngự thư phòng, thái tử đang quỳ.
Thấy ta, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Biểu cảm ủy khuất ban đầu của hắn lập tức trở nên u ám, trông có vẻ rất không phục.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Ta cười cười: “Dù sao cũng không phải đến cầu xin cho ngươi.”
Có lẽ bị nụ cười của ta kích thích, hắn nghiến răng phản bác: “Ngươi đắc ý cái gì? Còn không phải là dựa vào việc phụ hoàng thương ngươi sao?”
“Ngươi từ nhỏ đã được cưng chiều, Mạnh tỷ tỷ ở trang viên chịu khổ nhiều năm như vậy, đã từng được hưởng một ngày sung sướng chưa? Tại sao ngươi vừa về đã gây khó dễ cho nàng?”
Hắn vẫn cứ gọi “Mạnh tỷ tỷ.”
Không cứu được rồi.
Không muốn nhìn thêm bộ dạng ngốc nghếch của đứa đệ đệ ngu ngốc này nữa.
Ta đi thẳng qua hắn, đẩy cửa ngự thư phòng ra.
“Phụ hoàng, thái tử vô dụng, phế đi thôi.”
9
Sau lưng, thái tử tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Trong phòng, phụ hoàng lại không có nhiều biểu cảm.
“Thái tử không biết nặng nhẹ thì thôi, sao con cũng hồ đồ theo?”
Ông đuổi thái tử và nội thị ra ngoài, đưa cho ta tấu chương đã phê duyệt trong tay.
Nhìn thấy những lời chỉ trích ta ngang ngược, bất bình vì ta tát thế tử Hoài An hầu ở tiệc mừng, ta không hề ngạc nhiên.
“Những ngôn quan này, đối với những chuyện nhỏ nhặt này thì từng người đều nắm rõ tin tức, phẫn nộ bất bình nhưng đối với vụ án tham ô quân nhu ba năm trước thì lại nhắm mắt làm ngơ, không nghe không hỏi. Thật thú vị.”
Ta ném tấu chương đi, đưa sổ tay trong lòng cho phụ hoàng.
Mỗi lần lật một trang, sắc mặt phụ hoàng lại trầm xuống một phần.
Đến trang cuối, ông càng giận dữ.
“Bọn chúng, bọn chúng thực sự dám!”
“Có gì mà không dám?”
Ta cầm một tách trà, rót cho mình một tách từ ấm trà, bưng trong tay nhấp từng ngụm nhỏ.
“Bốn năm trước, quân Tây Dung tập kích, quân Xuân Dương bị tàn sát trong một đêm, khiến thành Xuân Dương bị phá, không một người dân nào trong thành sống sót.”
“Năm đó cũng chính những đại thần này, từng người viết trên tấu chương rằng sự việc xảy ra đột ngột, quân ta không kịp phản ứng.”
“Không kịp phản ứng? Thật nực cười.”
“Chỉ là tìm cớ cho việc tham ô của mình mà thôi, trong tay cầm một đống đồng nát, chẳng khác gì đánh nhau bằng tay không, làm sao chống lại vũ khí tinh nhuệ của Tây Dung?”
Sức khỏe của ta đúng là không tốt.
Nhưng ba năm dưỡng bệnh ở Giang Nam là giả.
Ngầm điều tra nguyên nhân thất bại của thành Xuân Dương là thật.
Chuyện này, vừa là ta chủ động xin đi.
Cũng là phụ hoàng chỉ thị.
Bởi vì sẽ không ai đề phòng một đứa bệnh ốm hành động khoa trương.
Vụ án thành Xuân Dương năm đó rất phức tạp, liên quan rất rộng.
Mẫu tộc của Thái tử là Tề gia, còn có nhiều đại thần trong triều đều liên quan.
Những người khác thì thôi.
Có thể từ từ thu dọn.
“Những năm gần đây, Tề gia dựa vào thái tử đã làm bao nhiêu chuyện hỗn láo?”
“Ngoại thích nắm quyền, lòng tham vô đáy. Thái tử lại là người tai mềm, làm việc không biết nặng nhẹ, tùy tiện, chẳng lẽ phụ hoàng thực sự muốn giao giang sơn Đại Nguyên vào tay hắn?”
10
Phụ hoàng đều hiểu đạo lý.
Nhưng ông vẫn do dự.
Tuy ông không phải là hôn quân.
Nhưng tính tình nhu nhược, luôn quen cân nhắc rồi lại cân nhắc.
Đặc biệt Tề gia không chỉ là mẫu tộc của thái tử, mà còn là mẫu tộc của ông.
Vụ án này liên quan quá rộng, nếu xử lý không khéo những triều thần kia, sẽ gây ra sự hỗn loạn trong triều đình, hủy hoại nền móng.
Huống chi còn phế truất thái tử của một nước.
Vì vậy, ta nghe ông nói: “Chuyện này để trẫm cân nhắc thêm.”
Ta không hề ngạc nhiên.
Chỉ cần xin được ân huệ từ hôn với Bùi Nghiễn Lễ, ta liền xuất cung.
Trong những chuyện lớn, phụ hoàng tuy hồ đồ.
Nhưng trong những chuyện nhỏ, ông lại không hề hồ đồ.
Ta vừa mới rời đi, thánh chỉ từ hôn đã được đưa đến phủ Hoài An hầu.
Khi Bùi Nghiễn Lễ cầm thánh chỉ đến tìm, ta đang cùng tứ muội uống rượu hoa mơ do chính tay nàng ủ.
Từ xa đã nhìn thấy Bùi Nghiễn Lễ.
Nàng nói: “Các người cứ nói chuyện, phi lễ chớ nhìn, ta không nghe.”
Nàng quay người bước vào sảnh bên cách một bức tường.
Còn Bùi Nghiễn Lễ thì không hề hay biết.
Sau khi vào cửa, hắn lạnh lùng nói: “Trưởng công chúa, chúng ta nói chuyện.”
Hôm qua bị ta tát một cái.
Hôm nay biểu cảm của hắn lại bình tĩnh.
Lại trở về vẻ lạnh lùng hờ hững như trước.
Tâm trạng ta khá tốt.
Cũng không so đo chuyện hắn vô lễ, chỉ nhếch cằm.
“Nói gì?”
Hắn ném thánh chỉ qua, cau mày hỏi: “Tại sao nàng nhất định phải làm mọi chuyện tuyệt tình như vậy? Có biết hôm nay nàng làm ầm ĩ như vậy, bên ngoài đồn thổi thế nào không?”
Ta không mấy để tâm, gạt thánh chỉ sang một bên.
“Còn có thể đồn thổi thế nào? Đồn ta ngang ngược, không biết lễ nghĩa thôi. Chứ không lẽ đồn ngươi đã có hôn ước với ta, lại còn lén lút tư tình với Mạnh Vãn Đường?”
Nhắc đến Mạnh Vãn Đường, cảm xúc của hắn cuối cùng cũng có chút biến động.
“Ta biết trước khi nàng hồi kinh đã nghe tin đồn vớ vẩn bên ngoài nhưng giữa ta và Mạnh cô nương là trong sạch, không hề vượt quá giới hạn, nàng không cần vì thế mà nghi ngờ ghen tuông.”
Hắn dừng lại một chút.
Dường như đang cân nhắc lời lẽ, cũng dịu giọng hơn.
Rõ ràng là bộ dạng hiểu rõ đại nghĩa.
“Nàng ấy là thứ nữ, bị đích mẫu ném vào trang viên giày vò hơn mười năm, hôm nay nàng làm ầm ĩ như vậy, Mạnh gia lại phải đưa nàng ấy về lại trang viên.”
“Dù sao nàng ấy cũng là một người sống, nàng bức bách như vậy, chẳng phải là muốn dồn nàng ấy vào đường cùng sao?”
Ta bức bách nàng ta?
Ta hơi muốn cười.
“Hôm nay ta ở trước cửa cung nửa lời cũng không nhắc đến nàng ta, nàng ta bị đích mẫu đưa về trang viên, đó là chuyện nhà Mạnh gia, liên quan gì đến ta?”
“Huống chi, chuyện nhà Mạnh gia liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi luôn miệng nói mình với nàng ta không hề vượt quá giới hạn, sao nàng ta còn chưa đến trước mặt ta khóc lóc, mà ngươi đã đến đây đòi công lý trước rồi?”
Ta vốn nói chuyện không hề nể nang.
Cũng không biết câu nào chọc giận hắn.
Hắn đột nhiên nắm chặt tay, biểu cảm nhuốm màu giận dữ.
“Hôm qua nàng vừa vu khống ta và nàng ấy ở tiệc mừng, hôm nay lại từ hôn.”
“Bây giờ bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, nàng lại làm rùm beng như vậy, chẳng phải là muốn chứng thực những lời đồn đại đó, đẩy ta và nàng ấy vào đầu sóng ngọn gió sao?”
Hắn đầy vẻ thất vọng.
“Lục Thời Cẩm, sớm biết nàng là loại người này, mười năm trước ở trường săn khi nàng bị giặc bắt, ta đã không nên cứu nàng!”