Lưng Chừng Gió Ấm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
…
Bạn trai em mua cho đó, còn khắc chữ nữa cơ.
Cô gái nhỏ giơ chiếc ví lên, ngón tay nõn nà lật mặt sau ra, để lộ hàng chữ tiếng Anh:
my only love.
Tình yêu duy nhất.
Nghĩ tới nụ cười thoáng kiêu ngạo của cô ta khi nói câu đó vào ban ngày, tôi trở mình ngồi dậy, lục ví trong túi quần của Cố Diễn.
Khi ánh mắt chạm vào chiếc ví ấy, trái tim tôi như rơi vào vực thẳm.
Chính xác là cùng kiểu, cùng thương hiệu, khác mỗi màu với cô gái kia.
Tay tôi run run lật mặt sau…
Dòng chữ quen thuộc my only love hiện rõ trước mắt.
Tôi sững người nhìn chằm chằm vào nó, lòng lạnh ngắt, tay chân tê dại.
Vợ ơi, em ngồi dưới đất làm gì thế?
Cố Diễn vừa tắm xong, bước nhanh lại, bế bổng tôi lên như sợ tôi sẽ tan biến trong giây tiếp theo, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Tôi mặt trắng bệch nhìn anh, giơ ví lên hỏi: Đổi ví từ khi nào vậy?
Ánh mắt anh thoáng qua một tia hoảng loạn, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: Dạo gần đây có nhãn hàng tới công ty giới thiệu, anh thấy đẹp nên đổi luôn.
Anh ôm tôi ngồi xuống mép giường, vuốt nhẹ má tôi, vẻ mặt lo lắng: Vợ à, em sao vậy? Mặt mũi sao xanh xao thế?
Tôi ngẩng lên, lặng lẽ nhìn gương mặt quen thuộc ấy.
Từ lúc yêu tới lúc cưới, chúng tôi đã bên nhau suốt tám năm.
Mỗi ngày anh đều dịu dàng nhìn tôi như vậy, lo lắng cho tôi như vậy.
Khi cả nước còn đang lo cơm áo gạo tiền, anh đã mời nguyên ê-kíp các thương hiệu cao cấp về, thiết kế riêng mỗi tháng cho tôi từ quần áo, túi xách đến giày dép.
Quản lý một cửa hàng cao cấp từng nói: “Chưa từng gặp ông chồng nào chi mạnh tay đến vậy. Nếu nói yêu vợ mà Cố tổng đứng thứ hai, thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất.”
Cố Diễn luôn tự hào nói trước mặt mọi người:
Anh liều mạng kiếm tiền là để vợ anh tiêu. Vợ không tiêu, đống tài sản này cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Hồi đó tôi chỉ biết cảm động, nào đâu hay lòng người dễ đổi thay.
Tôi nén nỗi đau đang cuộn trào trong ngực, bình tĩnh hỏi: Sao anh lại chọn khắc dòng chữ này?
Tay anh khẽ siết lại, biểu cảm cũng cứng ngắc một chút, im lặng vài giây mới trả lời: Cái thương hiệu đó làm sẵn như vậy mà. Chiếc cặp em tặng anh hồi trước cũng cùng hãng, cũng có khắc chữ, em quên rồi sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không nói một lời.
Đúng là thương hiệu tôi thích nhất phong cách tối giản, không khắc chữ trừ khi khách yêu cầu.
Chiếc cặp tôi tặng anh trước kia là tôi đích thân nhấn mạnh mới có dòng chữ khắc riêng.
Buồn cười là, chữ tôi chọn là: my love.
Thấy tôi không nói gì, mắt anh bắt đầu đỏ hoe, ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên mặt tôi liên tục, miệng nói không ngừng:
Vợ à, em không thích à? Vậy từ giờ anh chỉ dùng ví em tặng thôi nhé? Những thứ em không thích, anh đều không cần! Anh đi vứt nó ngay bây giờ!
Nói rồi anh thật sự cầm ví đi về phía thùng rác.
Tôi kéo tay anh lại, mỉm cười: Không cần vứt đâu.
Nhìn sâu vào mắt anh, tôi bình tĩnh nhưng chắc chắn: Em biết… anh chưa từng nói dối em.
Anh lại ôm tôi thật chặt, chôn mặt vào cổ tôi, khẽ thì thầm: Vợ anh là tốt nhất… yêu vợ, yêu nhất trên đời…
Tôi cũng nhẹ nhàng ôm anh lại. Nhưng đúng lúc đó, một luồng ấm nóng trào ra dưới thân, tôi thở dài, định đẩy anh ra.
Anh ôm chặt không buông, làm nũng:
Không ai được cản anh ôm vợ! Không cho đẩy ra đâu!
Tôi chỉ đành bất lực nói: Em... em tới tháng rồi.
Anh lập tức bật dậy, đi lấy đồ lót sạch cho tôi, tự tay giúp tôi thay.
Tôi nhìn anh dọn giường gọn gàng, rồi lại bế tôi nằm xuống, đắp chăn, đặt cả túi chườm ấm vào ngực tôi.
Cuối cùng, anh xách đồ lót dính máu đi vào nhà tắm giặt sạch.
Tựa đầu vào gối, tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh đang cúi xuống vò đồ, nghĩ rất nhiều.
Cố Diễn từ trước đến nay đều vậy mọi việc liên quan đến tôi, anh tự tay làm hết.
Tôi kén ăn, anh đi học đầu bếp, ngày ba bữa nấu cho tôi.
Tôi ăn ít, anh lo đến mức nhổ tóc mình ra đếm sợi bạc.
Tôi thích chụp ảnh, anh tìm tận nghệ nhân nước ngoài đặt làm máy ảnh độc bản.
Tôi thích tulip, anh bay hoa từ Hà Lan về, tự mình trồng từng gốc trong vườn.
Chỉ cần tôi thích anh đều lập tức mang đến trước mặt tôi, không chút do dự.
Nhưng… anh quên rồi.
Hôm anh tỏ tình công khai, tôi từng nói một câu: “Nếu có một ngày anh phản bội em… thì anh sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa.”
2
Sau khi giặt sạch đồ lót cho tôi và lau khô tay, Cố Diễn lại trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm tôi, dỗ tôi ngủ.
Nhưng ánh mắt anh, cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cửa sổ.
Hôm qua, anh đưa Ân Ân về nhà, nói trường cô ấy được nghỉ hè, mà nhà thì không về được, nên phải ở nhờ vài hôm.
Giờ đã khuya thế này, mà cô ấy vẫn chưa về.
Bỗng nhiên, điện thoại bàn trong phòng khách reo lên.
Cố Diễn bật dậy, nhìn tôi một cái, cố đè nén sự bồn chồn trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: Anh ra nghe điện thoại.
Nói rồi, vội vã xuống giường, chạy ra phòng khách.
Tôi nghe thấy giọng nói hỗn loạn bên đầu dây, là Ân Ân gọi, cô ấy bảo đang chơi ở bar, muốn anh đến đón.
Cố Diễn quay lại phòng ngủ, cẩn thận hỏi dò: Anh ra ngoài một lát, đi đón Ân Ân. Con gái một mình ngoài đó không an toàn.
Tôi nhìn anh bình tĩnh đáp: Gọi thư ký đi đón là được.
Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn xoay người gọi cho thư ký.
Trở lại giường, anh kéo chăn đắp cho tôi, khẽ nói: Ngủ đi em.
Tôi nhắm mắt lại, nghe rõ từng tiếng anh trở mình, cố gắng nhẹ nhàng.
Cánh tay anh ôm tôi nhưng cũng căng cứng, ngón tay khẽ khàng vuốt ve theo thói quen.
Khoảng một giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng xe hơi vào gara.
Anh nhẹ nhàng xuống giường, nhìn tôi vẫn nhắm mắt, cẩn thận đắp chăn rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Cửa vừa khép lại, tôi mở mắt ra, nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ.
Qua lớp kính, tôi thấy Cố Diễn bế Ân Ân từ băng ghế sau ra ngoài.
Cô ấy say xỉn, vùng vằng không hợp tác, miệng thì thào: Cho anh biết thế nào là không đến đón người ta...
Cố Diễn bất đắc dĩ ôm lấy cô ấy, dịu dàng giải thích: Anh còn vợ ở nhà mà.
Em mặc kệ! Ân Ân ôm chầm lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh.
Cố Diễn khựng lại, nhưng hai tay vẫn đỡ chặt lấy cô gái trong lòng, sợ cô ấy ngã.
Ân Ân chẳng thèm quan tâm, cứ thế hôn anh, miệng còn rên rỉ mơ hồ vì say.
Cố Diễn nhỏ giọng quát: Đừng làm bậy.
Nhưng anh không hề đẩy cô ấy ra, vẫn để mặc cô hôn lên mặt, lên cổ, rồi cắn cả vào cằm anh.
Anh dỗ dành: Ngoan, đừng làm loạn, về ngủ đi, nghe lời...
Anh nói dối! Nói đón em mà không đến! Em không thèm để ý anh nữa...
Rồi bắt đầu sụt sịt khóc.
Cố Diễn cúi xuống, hôn lên từng giọt nước mắt trên má cô ấy, vừa bế cô chậm rãi đi vào nhà.
Lúc đi ngang qua thư ký, anh còn trừng mắt ra hiệu. Thư ký lập tức hiểu ý, quay xe đi ngay.
Ngoài cửa, Ân Ân lải nhải đòi anh ngủ với mình.
Nhưng giọng anh lập tức lạnh đi: Ở bên ngoài thế nào anh không quan tâm, nhưng không được làm loạn trước mặt vợ anh, nhớ chưa?
Lại là một tràng tiếng xột xoạt. Có lẽ cuối cùng cô ấy cũng chịu vào phòng ngủ.
Cửa phòng bật mở, tôi đang mở mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh giật mình, lắp bắp: Em... em dậy từ khi nào thế?
Tôi giả vờ ngáp một cái, ánh mắt mơ màng: Bên ngoài ồn quá, làm em tỉnh giấc...
Anh thở phào, lặng lẽ bò lên giường, ôm eo tôi, giọng thấp nhẹ đầy nịnh nọt:
Không có gì đâu, thư ký vừa gửi tài liệu quan trọng.
Tôi im lặng.
Anh lại ghé sát, thổi hơi bên tai: Em có muốn đi công viên không? Anh mới mua máy ảnh cho em, mai chụp ảnh cho em nhé?
Tôi ậm ừ gật đầu, bên tai vang lên tiếng thở đều nhẹ nhàng của anh.
Tôi nhắm mắt lại. Nhưng trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng hôn môi ban nãy giữa anh và Ân Ân.
Ân Ân là con thứ hai trong một gia đình nghèo, bị cha mẹ coi thường, còn ép cô ấy bỏ học để về quê lấy chồng.
Lần đầu gặp cô ấy, là hôm tôi đi cùng Cố Diễn đến trường làm từ thiện.
Cô bé nhỏ xíu ấy bị bố kéo áo lôi ra khỏi cổng trường, miệng khóc lóc van xin:
Bố ơi, cho con đi học đi, con hứa sau này đi làm sẽ đưa hết lương cho bố mà!
Bố cô chẳng nghe, tay gân xanh nổi lên, sắp xé toạc chiếc áo trên người cô.
Tôi quay sang Cố Diễn: Chúng ta giúp cô bé này được không?
Ban đầu, anh tỏ vẻ ngán ngẩm: Loại gia đình này phiền phức lắm.
Tôi năn nỉ: Em cảm thấy... cô bé ấy xứng đáng có một tương lai tốt hơn.
Cuối cùng, anh đồng ý. Lấy danh nghĩa tôi, đưa bố mẹ cô bé một khoản tiền, và chu cấp toàn bộ học phí, sinh hoạt phí.
Cô ấy quỳ xuống cảm ơn, nói sẽ báo đáp tôi thật tốt.
Không ngờ, thứ gọi là "báo đáp" ấy lại là lên giường với chồng tôi.
3
Sáng hôm sau, tôi mơ màng tỉnh dậy, Cố Diễn nhẹ giọng gọi tôi:
Vợ à, dậy ăn sáng rồi anh đưa em đi công viên, chụp ảnh bằng máy mới nha?
Bữa sáng có gì đó là lạ.